1.
Trên ghế giám đốc có một con mèo Ragdoll, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ kiêu ngạo.
1 giờ 30 phút 5 giây trước, Chu Thi mắng tôi té tát, 1 giờ 30 phút 5 giây sau, con mèo của anh ấy yếu ớt bất lực, mặc tôi xử trí.
Tôi từ từ tiến lại gần, phủ bóng lên người con mèo.
Cúi đầu nhìn hai quả cà giữa chân mèo, chầm chậm nở nụ cười lạnh lẽo.
“Meo meo.” Mèo con kêu cứu, bị vò tròn vo trong tay tôi.
Mềm mại, rất dễ nắn.
Mèo con à, chưa nghe nói “con cái phải trả nợ cho cha” sao?
Đúng 5 giờ, tôi vỗ vỗ mông mèo, ra hiệu cho nó đi chơi chỗ khác, chị đây tan làm rồi.
“Meo meo.”
Con Ragdoll co ro ở góc phòng, trong mắt hiện lên sự sốc, xấu hổ, bất lực, đan xen nhiều cảm xúc, có thể coi là biểu cảm mẫu mực.
2.
Khi tôi vừa mở cửa phòng, phía sau vang lên tiếng mèo kêu nhẹ nhàng.
Một con mèo Ragdoll bước những bước chân uyển chuyển, vượt qua tôi, đường hoàng đi vào phòng tôi.
Nó giơ cao đuôi thể hiện sự vui vẻ lúc này.
Sao nó lại đến đây?
Nó đang chê bai sao?
Chắc là tôi nhìn nhầm rồi.
Sếp không nghĩ là tôi trộm mèo của anh ta chứ!
Chu Thi, người sếp lãnh đạm tàn nhẫn đó không đang đi khắp nơi tìm mèo chứ!
Chết rồi chết rồi!
Tôi dồn con Ragdoll vào góc tường, chụp ảnh làm bằng chứng rồi gửi cho Chu Thi.
Toàn bộ quá trình đều chứng minh sự trong sạch của mình.
Tôi ôm điện thoại, lo lắng chờ đợi phản hồi.
10 phút trôi qua…
Tôi nhắn tin anh ấy đều luôn trả lời ngay lập tức mà.
Không đúng.
1 giờ trôi qua…
3 giờ trôi qua…
Cuối cùng tôi quyết định từ bỏ.
Tôi lấy điện thoại ra gọi đồ ăn và một số vật dụng cần thiết, dặn cửa hàng xuất hóa đơn.
3.
Với nguyên tắc qua được một đêm là được, tiết kiệm được chừng nào hay chừng nấy.
Tôi đổ cát vệ sinh mới mua vào một cái chậu nhựa bỏ không, cho thức ăn rẻ tiền vào một cái bát sứ nhỏ.
Tôi chắc chắn, trong mắt mèo có sự chê bai.
Là chê bai đúng không?
Rõ ràng như vậy!
Sao lại giống hệt chủ nhân của nó thế?
Với tâm thế một đêm không chết đói được, tôi để nó tự làm quen với môi trường, quay người đi tắm rửa dọn dẹp.
Khi tôi ra ngoài, nó vừa mới chuẩn bị tinh thần xong, đang nhón cả bốn chân chui vào chậu.
Nghe thấy tiếng động, mèo con ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt mèo như hiện lên chút ngượng ngùng.
Là ngượng ngùng đúng không? Tôi nhíu mày muốn nhìn kỹ hơn, nhưng không ngờ nó lại cau mày, còn liên tục liếc mắt nhìn tôi, rất khinh thường.
Nó khinh thường tôi làm gì?
“Bộp.”
Một cục phân rơi vào cát, phát ra tiếng động trầm.
Nó không nghĩ là tôi đang lén nhìn nó đi vệ sinh chứ?
Nó không nghĩ tôi là biến thái chứ!
Có vẻ như tôi bị mèo coi thường rồi!
“Hừm.” Mèo con thở ra từ mũi, như đang cười khẩy.
Nó động đậy chân, chôn phân vào cát.
Một mùi hôi thối cực kỳ xộc thẳng vào mũi, tấn công thẳng đỉnh đầu tôi.
“Ôi!”
Mèo đi vệ sinh sao lại thối thế này!
Tôi bịt mũi xúc cục thối vào thùng rác, với tốc độ cực nhanh đóng túi lại, dùng ngón tay nhón xuống lầu, ném vào thùng rác, chạy trối chết.
Mới dám thở.
Một cái đầu mèo nằm ở cửa sổ chứng kiến toàn bộ quá trình, cười lạnh vô cảm.
Làm quá lên.
4.
Nửa đêm, con mèo tìm được một chỗ thoải mái, nằm phè ra trên ghế sofa.
Bất chấp sự phản kháng của nó, tôi nhét nó vào chăn.
Chỉ dùng đệm thịt đẩy, không thò móng vuốt ra, chẳng phải là muốn người ta vuốt ve sao?
Hê hê hê, mèo con.
Tôi hiểu rõ ý đồ của mày.
Không biết vuốt ve bao lâu, chỉ biết khi mở mắt ra đã là 8 giờ 59 phút.
Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, rồi nhìn con mèo đang ngủ say bên cạnh, đưa tay lên trán cười khổ.
Cả đêm Chu Thi không trả lời tin nhắn của tôi.
Có lẽ… anh ấy có việc gì đó.
Đến công ty, nhận được những lời phê bình xứng đáng, trái tim lo lắng cuối cùng cũng được thả xuống.
Bận rộn cả buổi sáng, thấy trợ lý tổng giám đốc chạy đi chạy lại như gà mắc tóc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐồng nghiệp huých khuỷu tay tôi, với vẻ mặt bí hiểm.
“Nghe nói có một hợp đồng lớn cần chữ ký của Chu tổng, nhưng trợ lý Lý không liên lạc được với anh ấy.”
“Chu tổng của chúng ta cũng mới 26 tuổi, đang độ thanh xuân, cậu nói xem có phải đêm qua anh ấy quá bận rộn không?”
Hồi còn đi học, Chu Thi đã có vẻ xa cách với người lạ, bây giờ vẫn vậy.
Cây sắt già có nở hoa được không?
Nhìn vẻ mặt xấu xa của đồng nghiệp, tôi mím môi không nói gì.
Phụ nữ thật nhiều chuyện.
Sau khi nhìn quanh, đảm bảo không ai chú ý đến chúng tôi, tôi cúi đầu kéo mạnh tay áo cô ấy.
“Kể chi tiết đi.”
Tôi cũng là phụ nữ, tôi chỉ đang thể hiện những đặc điểm mà phụ nữ bình thường nên có.
…
“Các cô có thể nói to hơn được không.” Trợ lý Lý quay người lại, gân xanh trên trán nhảy múa rõ ràng.
Sao lại tức giận đến thế?
“Cô Niệm, theo tôi một lát.”
Đồng nghiệp co rúm người, chỉ ló ra một cái đầu, cho tôi một cái nhìn bất lực, rồi nhanh chóng chui xuống gầm bàn làm việc.
Không phải, người tám chuyện là cô ấy mà, tôi nhiều lắm chỉ là nghe cho vui thôi.
Sao lại bắt tôi làm gì?
“Tổng giám đốc nói biết mèo ở chỗ cô, cũng biết cô đã làm gì với mèo.”
Khuôn mặt công việc nghiêm túc muôn thuở của trợ lý Lý xuất hiện một tia tò mò.
Trong đầu tôi tự động xây dựng cảnh Chu Thi ôm điện thoại, xem tôi tùy ý làm bậy với mèo của anh ấy, ngón chân cào đất.
“Tổng giám đốc nói anh ấy có việc gấp, phải đi công tác. Ý của Tổng giám đốc là, điều chuyển cô làm trợ lý đời sống cho anh ấy, đây là thẻ của Chíp Chíp, chi phí sinh hoạt hàng ngày của nó cô quẹt thẻ là được.”
“Nhớ lấy hóa đơn.” Trợ lý Lý đẩy một thẻ đen về phía tôi.
Thẻ?
Thẻ đen?
Mèo cũng dùng thẻ đen rồi sao?
“Lát nữa sẽ cho cô một địa chỉ, cô và Chíp Chíp tạm thời ở đó, mọi thứ đợi Chu tổng về sắp xếp.”
Trợ lý đời sống? Nói cho hay chứ chẳng phải là người giúp việc sao?
Chị đây tốt nghiệp chuyên ngành Tài chính từ trường top đầu trong nước đến đây là để nâng cao năng lực, không phải để làm người giúp việc cho anh!
“Một tháng lương sau thuế 58 triệu, cô có ý kiến gì không.”
58 triệu?
Còn sau thuế nữa?
“Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc Chíp Chíp thoải mái nhất.” Tôi chắp tay, cúi đầu kính cẩn.
Tiền không tiền không quan trọng, chủ yếu là tôi thích chăm sóc mèo.
5.
Theo địa chỉ, tôi đến một biệt thự trong thành phố.
Nghe nói khu vực tập trung người giàu, giá 50 triệu một mét vuông, một cái ổ mèo đủ tiền thuê nhà của tôi 37 năm.
Khi tôi mở cửa, thấy Chíp Chíp uyển chuyển chui vào ổ mèo bông 10 mét vuông, thế giới quan của tôi sụp đổ.
Nó coi thường tôi là đúng rồi.
Điện thoại rung, là tin nhắn của trợ lý Lý, nói với tôi phòng của tôi ở góc tầng hai.
Khi thấy thang máy bên cạnh cầu thang, tôi biết, là tôi nông cạn rồi.
Nhà rất rộng, trang trí phong cách lạnh lùng, lạnh lẽo thấu xương.
Khiến người ta cảm thấy cô đơn khó tả.
May còn có mèo con bên cạnh.
Tôi lấy điện thoại ra gọi đồ ăn, tiện tay cho Chíp Chíp thêm chút thức ăn.
Đồ ăn nhanh chóng đến, ngay khi tôi mở nắp hộp, một con mèo nào đó chui ra từ ổ mèo tổng tài của nó, bước những bước chân mèo, uyển chuyển chui vào hộp cát vệ sinh, nhổm mông lên.
Tôi nhanh chóng hít một hơi sâu, đậy nắp hộp đồ ăn lại, nhảy ra xa 8 mét.
Tôi đảm bảo nó cố ý!
Giây tiếp theo Chíp Chíp bước ra khỏi hộp cát, tiếng máy móc vang lên, “bộp” một tiếng, một túi đen kín rơi xuống đất.
Như đang chế giễu cái chậu nhựa rẻ tiền của tôi.
Tôi nhắm mắt không muốn thừa nhận, có lẽ nỗi khổ lớn nhất đời nó chính là ở nhà tôi một đêm.
Đêm đen lặng lẽ đến, một mình ở trong ngôi nhà lớn thế này.
Hơi sợ.
Sau khi đắn đo mãi.
Đứng dậy, xuống lầu, bắt Chíp Chíp, một mạch.
Thấy nó nhổm mông chuẩn bị nhảy xuống giường, tôi vươn tay bắt lấy, giữ nó trong lòng.
“Meo meo.” Mèo con kêu một tiếng mảnh mai mềm mại, có vài phần ý tứ vừa từ chối vừa đón nhận.
Khi tôi thả lỏng cảnh giác, mèo con nhanh nhẹn rút khỏi vòng tay.
Thật vô tình.
Tôi không ngừng ôm nó lên giường, nó không ngừng nhảy xuống.
Cuối cùng tôi từ bỏ, nhìn nó nhảy lên, ấn tay vịn mở cửa.
Vỗ mông đi mất.
Mèo phụ bạc.
Im lặng một lúc, nghe tiếng gió gào thét đáng sợ.
Tôi đã thỏa hiệp.
Chui vào ổ mèo 10 mét vuông của Chíp Chíp.
Bên trong ổ mèo mềm mại, làm bằng len cừu, kín gió, rất ấm áp.
“Gừ!” Chíp Chíp dùng móng vuốt che miệng, nhìn là biết không kìm được.
Tôi nhìn Chíp Chíp đang sốc, một tay ôm lấy nó.
Tôi là người không kén chọn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.