07.
Về chuyện Thẩm Cận Nguyên biết địa chỉ nhà tôi bằng cách nào, chỉ cần dùng ngón chân nghĩ cũng ra.
Trương Gia Di – kẻ phản bội.
Trước đây, mỗi lần tôi và Thẩm Cận Nguyên cãi nhau, nhỏ luôn đứng về phía anh.
Nhỏ nói mình là fan mama của anh, bởi một lần trông thấy anh uống thuốc cảm mà nhăn nhó, trông chẳng khác gì đứa trẻ sợ đau sợ khổ.
Thẩm Cận Nguyên quả thật ghét uống thuốc. Vì thế, anh luôn cố không để bản thân ốm đau, và cũng cưng chiều tôi như nàng công chúa hạt đậu.
Đồ sống không được ăn, nước lạnh không được uống, ngày mưa không được chạy nhảy lung tung, mùa đông khăn quàng găng tay không được thiếu. Lúc nào bị anh quản chặt quá, tôi lại nổi cáu.
Đánh đấm chút thì nhẹ nhàng, không cho anh ôm hôn mới là đòn chí mạng.
Nhưng tôi không bao giờ giận dỗi không nói chuyện. Kiểu lạnh nhạt đó không hiệu quả, vì anh mà làm nũng thì tôi lại hóa fan mama ngay.
Có lần tôi thực sự tức điên, quyết tâm phớt lờ anh vài ngày.
Lạnh lùng đến mức không thèm nhìn tới đỉnh đầu anh. Còn anh thì tốt, lên lớp Toán diễn bài “khổ nhục kế” đầy cảm xúc.
Mùa đông, áo khoác không thèm mặc, cứ treo trên lưng ghế.
Nằm bò trên bàn, lúc thì ho hai tiếng, lúc thì xì mũi. Lớp Toán chưa bao giờ nhộn nhịp đến thế.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, giật áo khoác của anh, đắp lên đầu anh.
Chuông cửa vang lên.
Theo sau là tiếng “gâu gâu”.
Tôi bước ra mở cửa.
Tiểu Miêu ngoan ngoãn theo sau.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ, mèo của tôi và chó của anh không nên gặp nhau.
Tôi gặp anh thì không sao.
Nhưng mèo của tôi gặp chó của anh thì có vấn đề lớn.
Tôi mở cửa, thấy Thẩm Cận Nguyên cúi đầu, tay xách túi thức ăn chó, nhìn chằm chằm vào Tiểu Miêu, miệng cười toe toét.
Mèo của tôi là giống mèo siêu quấn người. Thấy anh, lập tức chạy đến định cọ chân. Tôi vội hạ giọng:
“Tiểu… Tiểu Cẩu, không được cọ linh tinh!”
Con mèo dựng tai lên, bám lấy ống quần anh, dẫn cả người lẫn chó vào nhà.
Vào trong, nó ngẩng cao đầu như đại ca, dẫn con chó vàng đi dạo khắp nhà.
Thẩm Cận Nguyên ngồi xuống ghế sô pha. Tôi ngồi bên cạnh anh.
anh hỏi tôi: “Mông em thế nào rồi?”
Tôi đáp, giọng đầy mỉa mai: “Nhờ phúc của anh, vẫn ổn cả.”
anh nhích lại gần, móc ra từ túi một tấm thẻ còn thoang thoảng mùi sầu riêng.
anh nói: “Anh đã nạp vào thẻ này một nghìn.”
Tôi ngay lập tức tính nhẩm trong đầu, số tiền này chắc mua được hơn chín chục quả đào. Nhưng thẻ này tôi có thể nhận được sao? Dĩ nhiên là không.
“Chỉ là giúp đỡ bạn bè, anh định đi mấy ngày? Ba ngày hay một tuần?” Tôi hỏi. Nhìn vào túi thức ăn lớn anh mang theo, chẳng lẽ là nửa tháng?
anh nhìn tôi thoáng chút lúng túng, ánh mắt chệch đi: “Anh sẽ về vào tối mai.”
Tôi bật thốt lên: “Cái gì? Anh đùa tôi à?!”
Chỉ một đêm mà mang cả nghìn vào thẻ? Nhà anh nuôi thú cưng toàn giống “hoàng gia” à?!
anh nhìn tôi, cười một cách đáng ghét. Nụ cười ấy làm tim tôi thoáng chệch nhịp. Điều tôi sợ nhất, chính là cảm giác quen thuộc này.
Nó giống cảm giác khi ở bên Trương Gia Di, nhưng đồng thời lại hoàn toàn khác. Ở bên Gia Di, tôi không bao giờ bận tâm đến việc sẽ nói gì tiếp theo, hay làm sao để xử lý khi cô ấy nhắc đến chuyện cũ.
Nhưng với anh… mọi thứ rối rắm hơn nhiều.
“Bách Vạn.”
Tay tôi bỗng bị anh nắm lấy. Ngón cái của anh nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay tôi.
“Từ ngày gặp lại em ở bệnh viện, mỗi ngày trôi qua anh đều cảm thấy vui vẻ.”
Giọng anh trầm ấm, chậm rãi: “Có lẽ em không biết, hai năm trước anh từng gặp lại Trương Gia Di tại một hội thảo y khoa. Khi đó, anh cố tránh mặt cô ấy, nhưng cô ấy lại chủ động đến xin số điện thoại của anh.”
anh cười nhạt: “Khi đó, anh không ngờ sẽ có ngày mình cảm ơn cô ấy vì hành động đó. Cô ấy không ghét anh… vậy em, cũng không ghét anh nhiều như anh tưởng chứ?”
anh dừng lại một chút, giọng khẽ đi: “Nuôi một chú chó, gọi nó là Tiểu Miêu. Rồi nuôi thêm một con mèo, đặt tên nó là Tiểu Cẩu…”
anh bật cười, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Xin lỗi vì đã từ bỏ tình cảm của chúng ta ngày đó. Anh sợ lây cảm xúc tiêu cực của mình sang em, sợ em thấy con người tệ hại của anh. Anh sợ rất nhiều thứ, nhưng sau khi xa em, anh mới nhận ra điều đáng sợ nhất là không có em bên cạnh.”
“Bách Vạn, anh vẫn thích em. Chưa bao giờ thay đổi.”
Tôi đột ngột đứng phắt dậy, cắt ngang lời anh: “Thẩm Cận Nguyên, anh nên về đi.”
Tim tôi đập thình thịch. Những lời anh nói… có hòa rượu trong đó không?
—
Hôm sau, Trương Gia Di đến chơi với lý do “thăm mèo”, nhưng thực ra là để vuốt ve chó của tôi và tiện thể hóng hớt chuyện giữa tôi và bác sĩ Thẩm.
Cô nàng mang theo tôm hùm đất và bia, còn không quên gói thêm một phần salad rau xanh.
“Mày biết không? Lúc anh ta gọi điện cho tao, tao đã sốc đến nỗi suýt tự đâm kim tiêm vào chân mình!” Giai Di vừa bóc vỏ tôm điêu luyện vừa nói.
“Tự hào ghê nhỉ!” Tôi đáp, vừa gắp vài miếng salad.
Cô nàng vỗ vai tôi, làm ra vẻ nghiêm trọng: “Cô gái nhỏ, nghe mẹ nói này, làm con dâu nhà tôi không thiệt thòi đâu.”
Tôi nhớ lại dáng vẻ u ám của anh ngày chia tay, khẽ nói: “Đáng lẽ khi mẹ anh ấy mất, mình nên tinh tế hơn mới phải.”
Nhỏ bật cười: “mày biết không? Anh ta cũng bảo, lúc mẹ mất, anh ta đáng lẽ phải dũng cảm hơn mới đúng.”
Tôi bĩu môi: “Hừ, Thẩm Cận Nguyên đúng là đồ nhát gan! Anh ấy không tin tưởng tao. Nếu không phải vì cái trò hề đó, giờ tao đã có đủ ‘mèo chó song toàn’ rồi!”
—
Hôm sau, anh đến đón chó của mình, tay mang theo hai thùng đặc sản.
Tôi nhận lấy, im lặng bước vào nhà. anh cúi đầu nhìn chú chó vàng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em.”
Tôi muốn bảo “không có gì”, nhưng anh lại tiếp: “Anh nhớ em lắm.”
Ngón tay anh quấn quanh dây dắt chó, ánh mắt trông như một chú cún con đầy tủi thân.
Tôi vội vã vẫy tay đuổi: “Biết rồi, biết rồi, mau về đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Netanh đúng là cái đồ… cứ cậy bản thân đáng yêu mà bắt nạt tôi!
—
Sáng hôm sau, mở điện thoại ra, tôi nhận được tin nhắn mới nhất từ anh:
“Tránh xa bệnh trĩ, chỉ cần làm điều này!”
Tôi bấm vào link bài viết, bất ngờ bị bức ảnh anh trong chiếc áo blouse trắng, cười ngoan ngoãn, chiếu thẳng vào mắt.
Tôi nhìn một lúc, không nhịn được mà cười tủm tỉm. Nhưng rồi chợt tỉnh ra, tôi ném điện thoại ra cuối giường.
Sớm tinh mơ mà đã dụ dỗ tôi? Đúng là chiến thuật của kẻ lòng dạ đen tối!
“Mấy người chơi chiến thuật đều rất nham hiểm!”
Cái hôm gặp sự cố bụng dạ, tôi tranh thủ xin công ty nghỉ bệnh nửa tháng.
Giờ cũng sắp hết hạn rồi, tôi không thể để nó lãng phí được.
Hôm nay hiếm khi trời đẹp, “tình hình phía sau” cũng rất sáng sủa, vừa hay Trương Gia Di không phải trực. Vậy nên chúng tôi quyết định ra bãi cỏ của trường đại học kế bên để picnic.
Buổi chiều tràn ngập ánh nắng mùa xuân, bãi cỏ đầy những tấm thảm picnic.
Trên thảm là những người đủ mọi lứa tuổi đang vui vẻ quây quần.
Vừa nằm xuống, Trương Gia Di đã bắt đầu ngáp ngủ, cuối cùng gối lên hộp cơm rồi ngủ luôn.
Tôi nằm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn mây trắng trôi qua trôi lại trên bầu trời.
Những giây phút rảnh rỗi thế này thật sự là khoảng thời gian dễ chịu nhất.
Đột nhiên, đám đông bắt đầu nhốn nháo, mọi người đồng loạt đi về một hướng.
“Có chuyện gì vui à?”
Trương Gia Di hỏi, mắt vẫn nhắm hờ, có lẽ bị tiếng cười đùa của bọn trẻ làm tỉnh giấc.
“Không biết nữa.”
Tôi bị nắng làm cho lười biếng, chẳng buồn quay đầu nhìn.
Trở mình xong thì bất ngờ bị liếm đầy mặt nước dãi.
“Tiểu Miêu?”
Trương Gia Di ôm lấy chú chó Golden Retriever, vui vẻ xoa đầu nó. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh và quả nhiên thấy dưới gốc cây lớn, trong đám đông, có một người đang ngồi trên ghế nhỏ.
Trước mặt người đó là một cái máy làm kẹo bông màu hồng.
Lũ trẻ con vây quanh, đôi mắt sáng ngời.
Tôi đi theo Trương Gia Di bước đến, thấy Thẩm Cận Nguyên đang chăm chú làm kẹo bông. Làm xong một cây, anh không phát ngay mà cắm vào miếng xốp bên cạnh.
Chỉ đến khi que xốp cắm đầy, anh mới chậm rãi đứng dậy, ra hiệu cho bọn trẻ xếp hàng như chăn cừu.
Anh nâng que xốp lên, phát từng cây cho từng đứa, miệng lẩm bẩm:
“Người con gái mà anh thích cũng rất thích ăn kẹo bông. Trước đây, khi đi công viên giải trí cùng cô ấy, cô ấy đã tự tay làm cho anh một cây màu xanh lam, là màu anh thích nhất. Kẹo bông rất ngọt, giờ anh cũng muốn đi công viên với cô ấy. Ngày mai, anh muốn đi cùng cô ấy, vì anh thích—”
…À, phát hết rồi. Lũ trẻ xị mặt.
Thẩm Cận Nguyên nhíu mày, bực bội liếc nhìn tôi, sau đó vội vàng quay về máy làm kẹo bông. Lúc vòng qua đám trẻ, anh lỡ đá phải hòn đá nhỏ, suýt nữa ngã.
Anh lại quay đầu nhìn tôi, lần này ánh mắt hơi bối rối và ngại ngùng.
Tôi nhìn anh, cố nén không bật cười.
Trương Gia Di huých khuỷu tay vào tôi: “Nhìn con trai tao xem, cái kiểu tương phản đáng yêu này, tuyệt đối không chê vào đâu được!”
Tôi phì cười, đi đến đứng sau Thẩm Cận Nguyên, nhìn anh khéo léo kéo đường thành kẹo: “Không nghĩ ra cách lãng mạn nào hơn à?”
Anh đưa tôi một cây kẹo bông siêu to: “Nghĩ không ra. Có em bên cạnh anh thế này, với anh đã đủ lãng mạn rồi.”
Tôi cắn một miếng lớn: “Miệng đúng là ngọt như bôi mật.”
Anh cười, nụ cười ngoan ngoãn, giống hệt bức ảnh anh gửi tôi sáng nay.
—
Thẩm Cận Nguyên làm “đại ca trẻ con” một hồi. Tôi quay về nhà với người đầy mùi kẹo ngọt và thảm picnic trong tay.
Tiểu Cẩu không gặp tôi cả buổi chiều, tỏ ra dỗi dằn. Dù tôi về rồi, nó cũng không thèm lại gần đòi vuốt ve.
Tôi thấy mình dơ nên chỉ xoa đầu nó rồi vào phòng tắm.
Tắm xong bước ra, tôi thấy cát vệ sinh bị nó bới tung tóe.
Thở dài, tôi ngồi xuống dọn dẹp. Tiểu Cẩu ngồi trên bàn ăn, từ trên cao nhìn xuống, đúng chuẩn “boss”.
Nuôi boss thì phải cưng boss thôi, biết làm sao được.
Dọn dẹp xong, tôi lo cho boss ăn tối. Đợi nó ăn xong, tôi mới vào bếp, mở đặc sản Thẩm Cận Nguyên mang đến và nấu nửa hộp bánh trôi nhân mè đen.
Ăn xong viên cuối cùng, tôi mới nhận ra hôm nay đã tiêu thụ quá nhiều đường.
Kẹo bông ấy à, trước đây tôi nói thích ăn chỉ vì chiều khẩu vị thích ngọt của anh, thật ra ăn hết một cây, lưỡi tôi cũng muốn nổi mụn luôn.
Trong lần tái ngộ này, Thẩm Cận Nguyên dường như điềm tĩnh hơn tôi, hoặc có lẽ anh vẫn như hồi đại học—chưa bao giờ nhắc đến chuyện chia tay, như thể chúng tôi chưa từng xa nhau.
Anh lại trở về dáng vẻ cứng đầu, vô lại như hồi tôi theo đuổi anh, cứ thế dựa sát vào, dính chặt lấy tôi.
Tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều về ý định của anh, cũng không thích phí sức đoán tâm tư của một mối quan hệ.
Đối với anh, dù từng giận, từng thất vọng, nhưng sâu trong lòng, dường như tôi chưa bao giờ buông bỏ anh—mối tình đầu của tôi.
Dẫu qua bao vòng xoay, chúng tôi vẫn sẽ gặp lại. Đó chính là tương lai mà tôi mong muốn.
—
“Bác sĩ, nếu phía sau của em không bao giờ lành lại, anh vẫn sẽ yêu em chứ?”
Tôi tựa vào người anh, bàn tay anh khẽ đưa tới, mang theo dấu hiệu “bệnh nghề nghiệp”.
Tôi vội đá chân anh, xê dịch qua chỗ khác: “Hứ, không muốn cho anh chạm.”
Thẩm Cận Nguyên bật cười: “Được rồi, anh không chạm. Vậy ôm cái nhé.”
Anh tiến lại ôm tôi chặt, nói: “Sau này thế nào cũng không buông tay nữa.”
Tôi lại nghĩ đến chuyện anh từng đòi chia tay, hậm hực định lật lại sổ nợ, nhưng còn chưa kịp bắt đầu, cửa phòng ngủ đã bị lũ boss cào loạn xạ.
“Tiểu Miêu! Tiểu Cẩu!”
Ừm? Giờ tôi cũng thuộc dạng “mèo chó đủ cả” rồi sao?
Nghĩ tới điều này, chẳng phải căn biệt thự sân vườn mà tôi hằng ao ước cũng sắp đến rồi à?
Bác sĩ chắc kiếm được nhiều lắm…
Tôi khẽ dụi chân anh, ngoan ngoãn nói: “Cẩu Cận Nguyên, em thích anh lắm.”
Cẩu Cận Nguyên cuối cùng cũng “hóa sói”.
-Hết-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.