Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:54 sáng – 22/11/2024

Hôm qua tôi ăn một bữa lẩu Trùng Khánh cay đến mức đầu óc choáng váng.

Sáng nay ngồi “giải quyết” trong nhà vệ sinh, tôi dùng hết sức lực nhưng mãi mới giải phóng được cái bụng, vừa nhẹ nhõm thì “cửa sau” bỗng đau nhói.

Tôi run rẩy đứng lên, kéo quần, chạm tay ra sau và quay lại nhìn.

“Mẹ ơi, máuuu!”

Lúc này tôi mới hối hận. Tử vi nói rằng cuối tuần tôi không nên ra ngoài, nhưng tôi không tin, còn kéo bằng được Trương Gia Di đi ăn uống thả ga.

Và hậu quả là sáng hôm sau cái mông của tôi đã bị hành cho t*n phế.

Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi cầm cuốn sổ khám bệnh lao thẳng đến bệnh viện.

Ngồi trên taxi, tôi bắt đầu tra cứu trên mạng.

“Trời đất, chẳng lẽ là ung thư dạ dày?” Tôi lập tức gọi điện hỏi Trương Gia Di, cô ấy là bác sĩ nhi nhưng dù sao cũng liên quan đến ngành y.

Nghe tôi kể xong, cô ấy cười ba phút liền rồi nói: “Chắc chắn là trĩ thôi, ra hiệu thuốc mua thuốc bôi là được.”

Nhưng tôi không tin.

Tôi vốn không tin nhiều thứ, nên lúc nào cũng phải hối hận sau đó. Tôi quyết định ngoan ngoãn đến khoa hậu môn trực tràng khám cho chắc.

Chờ ở hàng ghế ngoài, tôi thấy trước sau trái phải đều đầy người. Nghĩ rằng hóa ra bệnh này cũng nhiều người mắc, tôi có chút an ủi.

Nhưng rồi lại lo: “Nếu thật là ung thư dạ dày thì Tiểu Vương (con mèo của tôi) sẽ sống sao đây?”

“Mời số 34, Di Giang Xuyên đến phòng khám số 3.”

Đến lượt tôi. Tôi hít sâu một hơi, đi đến trước cửa, gõ cửa rồi bước vào. Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến tôi bỗng thấy xúc động, tự dưng muốn khóc.

Vừa cởi áo khoác, tôi vừa nghẹn ngào nói: “Bác sĩ, tôi… tôi hôm nay…”

Thô quá!

Tôi nhanh chóng chỉnh lại:

“Tôi hôm nay đi ngoài ra máu.”

“Ừ.”

Bác sĩ ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu viết gì đó, như người cận thị quên đeo kính, tóc mái lòa xòa che khuất chân mày. Nhìn cũng khá đẹp trai.

“Cởi quần ra đi.”

Bác sĩ đeo khẩu trang, giọng nói rất nhẹ.

Tôi đang mải để ý tóc mái của anh ta, không nghe rõ, nên hỏi lại:

“Hả? Cái gì?”

Anh ta dường như viết xong, đặt bút xuống, đưa tay gạt tóc qua một bên, lộ ra đôi chân mày hoàn chỉnh.

Anh ta ngước lên nhìn tôi một lúc, sau đó đứng dậy, đi đến giường bệnh trong góc phòng, chỉ vào giường, nhạt nhẽo nói:

“Cởi quần ra, quỳ lên đây, mông vểnh lên.”

“Cái gì cơ?”

Cái quái gì thế này? Tôi đến khám bệnh chứ không phải chơi mấy trò “bệnh viện play”!

“Tôi… tôi thấy việc này không ổn lắm đâu!” Tôi trợn tròn mắt, cố gắng giữ vững thái độ cứng rắn.

Anh ta nhìn tôi lần nữa, rồi nói:

“Nếu không điều trị kịp thời, thứ bên trong có thể sẽ rơi ra, mỗi lần đi vệ sinh cô sẽ phải tự đẩy nó vào lại, không chỉ…”

“Cởi! Cởi ngay!” Tôi nhanh chóng cởi dây rút quần thể thao.

Bác sĩ đứng cạnh, im lặng nhìn tôi, như thể đang thúc giục.

Tôi có chút ngượng ngùng. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên tôi cởi quần trước mặt người khác giới từ khi trưởng thành. Để giảm bớt không khí ngại ngùng, tôi bắt chuyện:

“Bác sĩ, tôi thấy anh rất giống một bạn học cũ của tôi.” Đặc biệt là cặp chân mày kia, như thể được sao chép dán qua vậy.

“Ừ.” Anh ta cúi đầu nhìn tay tôi đang cởi dây quần, nói:

“Cởi nhanh lên, Di Giang Xuyên.”

“Ồ ồ.” Hả? Khoan đã! Anh ta gọi tôi bằng biệt danh! Tôi dừng tay, nhìn anh ta chằm chằm, buột miệng:

“Cẩu Cận Nguyên!”

“Ừ.”

Thẩm Cận Nguyên kéo khẩu trang xuống, mỉm cười ngoan ngoãn:

“Lâu rồi không gặp, mau cởi quần ra đi.”

Cởi cái quái gì mà cởi! Tôi vội vàng thắt lại dây quần, còn buộc hai nút chết.

Bên tai vẫn nghe giọng anh ta:

“Sao không cởi? Không cởi thì tôi làm sao xem mông cô được?”

Biến thái à?! Tôi ôm áo khoác trên bàn, vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện.

02

Tử vi nói đúng, cuối tuần tôi không nên ra ngoài.

Tôi về nhà, Tiểu Vương “meo meo” chạy tới. Tôi ôm nó, ngồi thất thần trên ghế sofa.

Tôi đã gặp lại mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi giờ đã làm bác sĩ.

Suýt nữa tôi đã lộ “cửa sau” trước mặt anh ấy.

“Cứu tôi với!” Tôi ôm Tiểu Vương, kêu gào như ma quỷ. Tiểu Vương không chịu nổi, cắn lên mu bàn tay tôi.

Tôi biết điều rút tay lại thì điện thoại reo lên. Số lạ.

“Alo, ai đấy?”

“Di Giang Xuyên, cô để quên sổ bệnh án.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“… Vứt đi.” Tôi lập tức cúp máy.

Trước đây tôi chưa từng sợ anh ấy đến thế.

Ngày trước tôi luôn trêu chọc anh, vì tôi thích anh, mà anh lại là một người lạnh lùng.

Thẩm Cận Nguyên là người tôi dai dẳng theo đuổi mà có được. Anh ấy hồi đó ngồi trước tôi, yên tĩnh và ngoan ngoãn như một học bá, rất thu hút.

Nhiều người theo đuổi anh ấy, nhưng không ai mặt dày như tôi.

Việc này phải cảm ơn Trương Gia Di, cô ấy ngồi cạnh tôi hồi đó. Nhìn tôi suốt ngày ngắm xoáy tóc Thẩm Cận Nguyên mà thất thần, cô ấy không chịu nổi: “Thích thì tấn công đi, nếu không thì dùng chiêu mạnh, đừng có dây dưa mãi!”

Câu nói của cô ấy khiến tôi bừng tỉnh. Tôi hít sâu, đưa tay chạm vào xoáy tóc của người tôi ngày nhớ đêm mong.

Sau đó, bất cứ nơi nào tay tôi chạm vào, đều ngập tràn bong bóng hồng.

Sau khi yêu nhau, tôi mới biết Thẩm Cận Nguyên là “vua tiềm năng” trong chuyện yêu đương.

Anh ấy hễ có cơ hội là nắm tay tôi, hôn tôi. Nhưng tôi không thiệt thòi, tôi “ra tay” nhiều hơn anh ấy.

Chỗ hẹn hò của chúng tôi thường là một cái đình nhỏ.

Mỗi độ xuân về, tử đằng nở rợp.

Chúng tôi hôn nhau trong hương hoa tử đằng. Tôi tựa vào cột đá mát lạnh, anh ấy áp sát tôi, nóng rực.

Chúng tôi dựa vào nhau, tưởng tượng về tương lai. Tôi nói sau này chúng tôi nhất định sẽ giàu, như cái biệt danh “Di Giang Xuyên” của tôi, rồi mua một căn biệt thự có sân vườn.

Anh ấy nói: “Được.”

Tôi nói sau này chúng tôi sẽ nuôi nhiều động vật, đầu tiên là một chú chó tên “Tiểu Miêu”, rồi thêm một chú mèo tên “Tiểu Vương.”

Anh ấy nói: “Được.”

03

Tôi luôn tin rằng mọi thứ sẽ xảy ra như vậy, nhưng một ngày, anh đột nhiên nói với tôi rằng anh không thể mang lại cho tôi tương lai mà tôi mong muốn.

Tôi biết điều này chẳng liên quan gì đến tương lai cả. Đây chỉ là một cái cớ.

Cái chết của mẹ anh ảnh hưởng đến anh rất nhiều, nhưng tôi không ngờ anh lại suy sụp đến mức đề nghị chia tay tôi.

Kỳ lạ thay, rõ ràng tôi luôn là người giỏi dây dưa níu kéo, nhưng khi đó, tôi lại gọn gàng dứt khoát nói: “Được thôi.”

Tôi vẫn thích anh, nhưng tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ anh cười còn khó coi hơn cả khóc khi ở bên tôi.

Có lẽ tôi nghĩ anh cần thời gian để tự mình vượt qua. Có lẽ tôi nghĩ đây chỉ là một lần chia ly ngắn ngủi, rồi một thời gian sau, chúng tôi lại có thể ôm ấp, hôn hít như xưa.

Thế nhưng… thế nhưng…

Tôi gọi điện cho Trương Gia Di, bảo rằng tôi vừa gặp lại Thẩm Cận Nguyên.

Trương Gia Di nghe xong vẫn bình tĩnh, tan làm còn mang bốn cân tôm hùm và bia qua chỗ tôi.

Tôi hoàn toàn quên mất cái mông đau của mình vẫn chưa hồi phục, cứ thế uống ừng ực từng chai bia, ký ức từng chút một ùa về.

“Ê, mày còn nhớ không, hồi mới đầu mày theo đuổi Thẩm Cận Nguyên, y như làm mẹ anh ta ấy.

Có lần có con bé lớp bên gọi anh ấy một tiếng ‘anh ơi’ mà nhẹ nhàng lắm, thế mà mày xồng xộc xông qua, chống nạnh y như bà cô dữ tợn, còn nói gì ấy nhỉ?”

Trương Gia Di ôm chai bia, tựa vào chân ghế sofa cố nhớ, lông mày nhăn tít lại như rãnh nứt Đông Phi.

Tôi không nỡ nhìn, bèn cười cười đứng dậy, chống tay lên hông diễn lại cảnh ngày đó: “Ừm hừm! Bạn gì ơi, gọi anh là anh hả? Cậu hỏi ý kiến mẹ anh ấy chưa? Hỏi ý kiến bố anh ấy chưa? Sau này đừng có tự dưng kết thân kiểu đó nữa, thi đại học cũng không được cộng điểm đâu!”

Trương Gia Di cười lăn cười bò: “Hahaha, đúng đúng, chính là thế! Mày không biết mặt con bé lúc đó tái xanh luôn!”

Tôi cười toe toét ngồi xuống, nghĩ lại thái độ của Thẩm Cận Nguyên hôm đó khi nghe chuyện này.

Hình như anh chẳng có thái độ gì cả.

“Vậy giờ mày tính sao?”

Trương Gia Di bóc một con tôm hùm nhét vào miệng tôi. Tôi nuốt nhanh rồi hỏi: “Tính gì?”

“Mày còn yêu anh ta không?”

Tôi lau miệng, nói: “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, bạn thân à.”

“Nhưng nếu cỏ ngon thì quay đầu cũng đáng.”

“Tao không ngờ luôn đó bạn thân, mày mong tao tái hợp với anh ta đến thế sao?”

Trương Gia Di thở dài: “Có lẽ mày không nhận ra, nhưng hai người bạn trai mày quen mấy năm nay, trông mặt mũi đều na ná giống nhau.”

Tôi ngẫm nghĩ lại ngoại hình hai người bạn trai cũ của mình, rồi đập mạnh xuống bàn nói: “Thẩm Cận Nguyên, sao anh lại có đôi lông mày đẹp thế cơ chứ!”

03

Trương Gia Di bị một cuộc điện thoại gọi đi bệnh viện.

Tôi không kiềm chế nổi, uống sạch đống bia còn lại trên bàn.

Ợ một cái thật lớn, tôi dọn sạch vỏ tôm hùm trên bàn, gom lại vỏ chai bia, rồi ra ngoài vứt rác, tiện thể hóng gió một chút.

Còn thích không?

Không rõ.

Không nhận ra anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, thời gian trôi qua lâu quá rồi.

Nhưng dù sao cũng là mối tình đầu, có chút đặc biệt.

Tim đập thình thịch, chắc do rượu.

Xách túi rác bước ra khỏi thang máy, mở cửa kính, tôi ngớ người tại chỗ.

Người đứng trước mặt tôi đã tháo áo blouse trắng, mặc một bộ đồ thể thao màu xám trắng, còn dắt theo một con chó Golden Retriever siêu to.

Tôi lập tức cứng họng:
“Anh… anh làm gì ở đây?”

Thẩm Cận Nguyên xoa đầu con chó, nhìn tôi rồi nói:

“Tôi vừa chuyển đến, đứng đây chờ em lâu rồi, em—”

“Tôi là cô lao công ở đây, ôi, đúng là cái đầu tôi!” Tôi giơ cao túi rác trong tay, nói:

“Suýt quên mất công việc của mình, tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận