1.
Mẹ tôi ngơ ra. Tuy họ đã tổ chức đám cưới ở quê, nhưng lại không đi đăng kí kết hôn! Nghe nói ở địa phương cũng có nhiều người như vậy.
Mẹ tôi học ít, kiến thức pháp luật lại càng ít, nên không nghĩ đến việc sử dụng các biện pháp pháp lý. Chỉ trốn trong căn phòng thuê khóc vài ngày, rồi thật sự để bố tôi đi.
Những năm tháng ấy, thanh xuân mà bà đã mất, tiền bạc mà bà đã bỏ ra, chỉ đổi lại được một câu nói của bố tôi: “Là tôi đã cô phụ em, khoản tiền nợ em trước đây sau này tôi sẽ trả gấp đôi”, vậy là hết.
Mẹ tôi không còn phải nuôi đàn ông nữa, cũng không có động lực kiếm tiền, hơn hết là chet tâm, bà từ Hải thành trở về quê. Nửa tháng sau, bà phát hiện mang thai tôi.
Bà gọi điện cho bố tôi, nhưng điện thoại của ông đã không còn liên lạc được nữa. Tôi không biết lúc đó mẹ nghĩ gì, nhưng bà đã không bỏ tôi, quyết định sinh ra tôi.
Sau đó, nhiều năm trôi qua, từ một chiếc xe đẩy bán bún cay và nước ngọt, bà đã có cửa hàng đầu tiên, rồi cửa hàng thứ hai…
Nhờ vào sự chăm chỉ, cuộc sống của hai mẹ con chúng tôi ngày càng tốt hơn. Mẹ tôi luôn sống độc thân, bạn bè và hàng xóm không ít lần muốn giới thiệu đối tượng cho bà, nhưng bà đều từ chối.
Bà nói: “Đàn ông đều là cặn bã!”
Bà nói: “Một mình không tốt sao? Tự kiếm tiền tự tiêu. Phải không nghĩ thông đến mức nào mới đi tìm đàn ông cơ chứ?”
Bà nói: “Đinh Đang, con phải học thật giỏi, lớn lên phải cố gắng cho sự nghiệp! Đàn ông có thể phụ con, nhưng sự nghiệp thì không.”
Tôi rất đồng tình.
2.
Tôi tên là Bạch Đinh Đang.
“Bạch” là họ của mẹ tôi, “Đinh Đang” là vì bà thích âm thanh lảnh lót của chuông gió.
Khi tôi sinh ra, trong phòng sinh treo một chiếc chuông gió đã phai màu, nên mẹ tôi đã đặt tên cho tôi như vậy. Cái tên có vẻ tùy tiện, nhưng sự dạy dỗ của mẹ tôi thì không bao giờ tùy tiện.
Khi chúng tôi còn làm nghề bán hàng rong, bà tiết kiệm từng đồng, cũng phải mua sách cho tôi.
Tôi nhớ, dưới ánh đèn vàng, mẹ tôi bận rộn bán hàng, tôi ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh đọc sách, những con côn trùng nhỏ thi thoảng bay đến đậu trên sách. Tôi không dám làm bẩn sách, cũng không dám đ//ập chet côn trùng.
Những đêm hè đó, tôi vừa đọc sách vừa vẫy tay đuổi côn trùng. Tôi nhớ, luôn có khách hàng hoặc những người bán hàng khác khen tôi chăm học, chắc chắn sẽ là một học sinh 3 tốt.
Mẹ tôi rất thích nghe những lời như vậy, cũng luôn mỉm cười nói: “Con gái tôi rất thích học tập.”
Vì thể diện của bà, cũng vì sự tự mãn của bản thân, tôi đã cố gắng để trở nên xuất sắc. Không chỉ trong chuyện học tập, mà là tất cả các phương diện.
Từ tiểu học đến cao trung, vẽ tranh, nhảy múa, toán nâng cao…
Đội viên đội thiếu niên, lớp trưởng ưu tú, học sinh ba tốt, lớp trưởng, lớp trưởng, lớp trưởng…
Tôi trở thành hình mẫu mà tôi và mẹ mong muốn. Cho đến khi—
Vào học kỳ hai năm hai, giáo viên chủ nhiệm đột ngột thay vị trí lớp trưởng của tôi thành một học sinh mà ông ấy yêu thích.
3.
Cậu ta tên là Tống Phi Nhi, là học sinh mới chuyển đến. Vào ngày khai giảng, cậu ta cúi đầu theo sau giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.
Lớp học lập tức xôn xao, bọn con trai ở hàng ghế sau từ từ huýt sáo, rồi cất tiếng hô hào: “Mỹ nữ! Mỹ nữ!”
Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười quở trách:
“Đừng làm bạn mới sợ, Phi Nhi mới chuyển trường, có nhiều chuyện vẫn chưa quen lắm, các em phải giúp đỡ bạn nhiều hơn.”
Lại một lần nữa, tiếng hô vang dậy: “Biết rồi!”, “Thầy yên tâm!”, “Chúng em sẽ chăm sóc bạn mới!”…
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu hài lòng, rồi chuyển sang một chuyện khác: “Bạn học Phi Nhi đến từ thành phố lớn đến, nhìn nhiều, biết nhiều, thành tích lại tốt. Kể từ hôm nay, em ấy sẽ đảm nhận chức lớp trưởng.”
Trong khoảnh khắc, tiếng reo hò tắt ngấm, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Giáo viên chủ nhiệm dừng lại một chút, ánh mắt rơi trên người tôi: “Đinh Đang sẽ làm lớp phó, hỗ trợ bạn học Phi Nhi, giúp em ấy nhanh chóng làm quen.”
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu. Một người mới, còn chưa quen mặt hết mọi người, cũng chưa ai biết rõ tính cách thế nào, dựa vào đâu mà trở thành lớp trưởng?
Chắc chắn sắc mặt tôi lúc đó không tốt, cũng không có động thái phản ứng lại lời nói của thầy giáo.
Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, nhìn tôi nói:
“Thừa nhận người khác ưu tú, khó đến vậy sao? Trong ba người, tất sẽ có người làm thầy, đạo lý này cũng không hiểu được sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMỗi câu mỗi chữ như đập vào tâm trí tôi. Tôi nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước uy quyền của giáo viên chủ nhiệm:
“Vâng, thầy yên tâm, em sẽ cố gắng hỗ trợ bạn.”
Cảm giác ấy… Giống như nuốt phải một con ruồi chet, lại còn phải khen nó ngon.
4.
Tống Phi Nhi cũng là một nhân tài, sau giờ học, cậu ta ngập ngừng tiến đến bàn tôi.
“Lớp trưởng…”
Tôi ngẩng lên nhìn. Cậu ta cắn môi dưới, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, vẻ mặt như sắp khóc, đúng thật…Giống như một “Trà xanh”.
“Lớp trưởng Phi Nhi, bộ dạng cậu thế này là có ý gì thế? Tôi không bắt nạt gì cậu chứ?”
Tôi cảm thấy phiền, không thể tin được cậu ta lại diễn trò này trước cả lớp!
“Không có.” Giọng cậu ta nhẹ nhàng như muỗi vo ve, “Đinh Đang lớp trưởng, tớ thực sự không cố ý muốn c//ướp vị trí của cậu, tớ mới đến, cái gì cũng không hiểu, cậu đừng tức giận nhé…”
“… Là do thầy Chung, ông ấy không nói trước cho tớ… Hay là chúng ta cùng tìm thầy nói lại, để thầy trả lại vị trí lớp trưởng cho cậu…” Biểu tình của cậu ta rất chân thành.
Nhưng trong mắt tôi chỉ như đang nghe một trò cười ngớ ngẩn nhất trên đời.
Việc đã được giáo viên chủ nhiệm quyết định, trong lớp vừa rồi tôi còn tỏ ra bất mãn, giờ lại đi nói? Chẳng phải là sợ rằng ấn tượng của giáo viên về tôi chưa tụt xuống tận đáy hay sao?
Tôi nhìn cậu ta, đánh giá một hồi, cũng xem như một cô gái nhỏ mưu mô! Rõ ràng là giờ giải lao, mà cả lớp lại im phăng phắc vì cậu ta. Mọi ánh mắt đều dồn về đây, như muốn chờ đợi một câu trả lời từ tôi.
Tống Phi Nhi bỗng dưng bật khóc, giọng vang lên: “Tớ thực sự không cố ý đâu, Đinh Đang, tớ sẽ trả lại vị trí lớp trưởng cho cậu, xin đừng giận tớ, hu hu…”
Tôi bỗng cảm thấy sự bất lực của những cô gái bình thường khi đối phó với những “trà xanh”, khi “ràng buộc đạo đức” chèn ép lên cổ, muốn thoát khỏi xiềng xích thật quá khó khăn!
Mọi người xung quanh đều chờ đợi câu trả lời của tôi, ánh mắt mong chờ đều đặt lên tôi. Tôi như bị ép lên đài, từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu ta: “Bạn học Tống, hãy làm tốt vị trí lớp trưởng của mình, không ai làm khó cậu cả.”
Tống Phi Nhi ngay lập tức nở nụ cười, nắm lấy tay tôi, như trẻ con nũng nịu: “Biết ngay Đinh Đang tốt nhất mà! Tớ vừa chuyển đến đây, cậu không có lý nào lại không giúp tớ đúng không?”
Tôi:…
Tôi vừa tức vừa buồn cười. Nhìn cái vẻ được đà lấn tới này!
“Giúp!” Tôi kéo dài giọng, “Không chỉ tôi giúp, mà cả lớp chúng ta đều sẽ giúp!”
Tôi nhìn xung quanh những “khán giả” đang hóng chuyện, thẳng thắn hỏi họ: “Các cậu thấy có đúng không?”
“Đúng!”
Bọn con trai cười ha hả, một số nữ sinh thì không đáp lời, chỉ cười nhếch môi…
5.
Thầy Chung thực sự rất ưu ái Tống Phi Nhi. Sau kỳ thi kiểm tra đầu tiên, cô công chúa “hiểu biết nhiều, thành tích tốt” này, không chỉ không lọt vào top 5 của khối, mà ngay cả top 5 của lớp cũng không vào được. Tổng điểm của cậu ta thấp hơn tôi 13 điểm.
Thầy Chung tìm đủ lý do cho cậu ta: chưa quen môi trường mới; chưa thích nghi với phương pháp dạy của giáo viên; đề thi quá đơn giản, những đứa trẻ tư duy nhanh hay dễ mắc sai lầm…
Thầy Chung an ủi cậu ta: “Từ từ thôi, quen rồi sẽ ổn.”
Ông ra còn phân phó tôi: “Em phải nỗ lực hơn trong công việc của lớp, đừng chỉ là một lớp phó hữu danh vô thực!”
Tôi không thể nhịn cười, như thể Tống Phi Nhi đã làm gì cho lớp vậy. Thầy Chung trừng mắt nhìn tôi, tôi cúi đầu giả vờ như không có gì.
Từ khi Tống Phi Nhi vào lớp, mỗi lần thầy Chung sắp xếp việc gì, câu đầu tiên luôn là “Lớp trưởng Phi Nhi dẫn đầu”, sau đó mới gọi tên tôi hoặc các lớp phó khác để hỗ trợ cậu ta.
Tất nhiên, việc là chúng tôi—những cán bộ lớp lâu năm làm.
Khi công việc hoàn thành, thầy Chung lại không ngừng khen ngợi Tống Phi Nhi: “Quản lý đắc lực, công việc hoàn thành rất xuất sắc!”
Chúng tôi, những người tận tay làm việc, không tránh khỏi suy nghĩ: “Đúng là thiên vị mù quáng rồi! Chắc giữa hai người này có quan hệ họ hàng đúng không?”
“Thân thích cũng không đến nỗi thế này! Tuần trước, tôi thấy ông ấy tự tay tiễn Tống Phi Nhi ra khỏi trường, chào hỏi người trên xe!”
“Sợ là quan nhị (con của quan chức)…”
“Tôi nghe nói là tân chủ tịch quận, Tống Phi Nhi đã nói với mấy người trong ký túc xá.”
Tất cả chúng tôi đều im lặng. Thế giới của người lớn, chúng tôi có thể không đồng tình, nhưng vẫn lý giải được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.