13
Một năm rưỡi kế tiếp, Từ Tư Độ bắt đầu hành trình vượt đại dương của mình.
Hắn vẫn cảm thấy tôi ra ngoài học không có ý nghĩa gì.
Nhưng dưới sự uy hiếp chia tay, hắn không thể không đồng ý, để cho tôi học xong.
Người thân trong nước, không chỉ là vướng bận của tôi, cũng là vướng bận của hắn.
Hắn chắc chắn tôi không thể vứt bỏ bà ngoại, ở lại nước ngoài lâu dài.
Tôi cũng chắc chắn, hắn nể mặt bà ngoại, hắn sẽ không thật sự giết chết tôi.
Chỉ cần không giết được, tôi có thể dùng sức làm.
Thời gian trong nước, ba giờ sáng, tôi gọi điện thoại cho hắn trong mưa phùn lất phất: “Anh Tư Độ, bỗng nhiên rất nhớ anh.”
Hắn nghỉ việc và lên chuyến bay vào sáng sớm hôm sau.
Tuy nhiên, sau khi hắn bay, tôi nói với hắn: “Tôi phải làm bài tập trong ba ngày và tôi không thể đi đâu cả.”
Khó có được ngày nghỉ, hắn cả ngày dính lấy tôi, tôi nhìn hắn mà phiền lòng.
Lúc mưa to, tôi lay hắn dậy: “Bỗng nhiên tôi rất muốn ăn kem ở con phố bên cạnh, muốn ăn vị xoài.”
Sau khi hắn mất một giờ mua về, tôi chỉ liếm một miếng, sau đó nói với hắn: “Cũng không ngon lắm.”
Dần dà, sự tác oai tác quái của tôi cùng dục vọng khống chế biến thái của hắn, tựa như hình thành một loại cân bằng vi diệu.
Thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy áy náy vì mình làm mình làm mẩy, nhưng một buổi tối tôi nhìn thấy ảnh chụp của mình trên điện thoại di động của hắn.
Tôi vốn tưởng rằng, hắn đã từng cho tôi ba tháng tự do.
Cho dù tự do đó là loại có GPS định vị bất cứ lúc nào cũng có thể biết được vị trí.
Nhưng trên thực tế, hắn không chỉ có vị trí của tôi.
Ngay từ ngày tôi ra nước ngoài, hắn ta đã cử thám tử đi theo tôi.
Thành phố của tôi, những con phố tôi đi qua, những nơi tôi đã đến, những người bạn tôi biết, tất cả đều được ghi lại cẩn thận bởi camera của thám tử.
Hắn giống như là một tên biến thái chung tình, giống như con chó điên cực kỳ có ham muốn thăm dò, cố chấp đẩy ra tất cả mọi thứ thuộc về tôi.
Lúc đầu tôi cảm thấy sợ hãi, muốn phản kháng.
Thế nhưng, theo thời gian tôi ở cùng một chỗ với hắn càng ngày càng dài, lại càng khó sinh ra tâm tư phản kháng.
Tôi giống như một con ếch ngồi ở đáy giếng, sau hơn một năm học thạc sĩ, lại trở về biệt thự thuộc về chúng tôi.
14
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Từ Tư Độ lại nhắc đến chuyện kết hôn.
Nhưng tôi vẫn không muốn bước vào cuộc sống gia đình, tôi bắt đầu thi biên tập.
Từ Tư Độ nhìn đống tài liệu ôn tập trong tay tôi, gân xanh trên trán nhảy dựng lên: “Em thi đậu thì thế nào?”
Trải qua hơn một năm giằng co, tính tình của tôi cũng càng ngày càng cứng rắn, lúc này tranh luận với hắn.
Cuối cùng, cuộc tranh cãi của chúng tôi cũng dẫn mẹ Từ tới.
Bà ấy lại đánh Từ Tư Độ vài cái, trách móc hắn: “Thanh Lê muốn làm việc, đây là chuyện tốt, con cho rằng ai cũng giống như mẹ, nguyện ý vây quanh cha con các người làm bà mẹ già sao!”
Dưới sự can thiệp mạnh mẽ của bà ấy, Từ gia an bài công việc cho tôi, làm giáo viên trong trường đại học mà tôi từng học.
Là giáo viên trẻ, tiền lương ba cọc ba đồng, còn có thời gian làm việc dài dằng dặc, khiến Từ Tư Độ càng thêm bất mãn.
Hắn ta ba lần bảy lượt bày tỏ, công việc này của tôi có dùng được cái rắm gì hay không.
Tôi không thể nhịn được nữa, thương lượng với hắn: “Vậy bằng không tôi tiếp tục ra nước ngoài học tiến sĩ.”
Sau đó, Từ Tư Độ oán giận im bặt.
Sau đó, vào ngày sinh nhật hắn, tôi dùng tiền lương kiếm được mua cho hắn một chiếc cà vạt.
Sau khi hắn nhận được cà vạt, trong mắt tựa hồ có nước mắt.
Tôi thoáng cái mềm lòng không chịu được, thậm chí nghĩ lại một chút, có phải tôi đối với hắn quá quá đáng hay không.
Người đàn ông có gia tài trăm tỷ, bởi vì một cái cà vạt mà cảm động như vậy.
Sau đó, buổi tối hôm đó, hắn ta được voi đòi tiên nhét cà vạt vào miệng tôi.
Lúc nước mắt từ thái dương rơi xuống, tôi thu hồi tất cả áy náy của tôi, ở trong lòng tiếp tục mắng hắn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net……
Đại khái là đêm đó chơi quá sức, hai tháng sau, khẩu vị của tôi đã xảy ra một chút biến hóa.
Vừa đụng tới món mặn, liền cảm thấy ghê tởm không chịu được, lập tức nôn.
Nhìn thấy chua, liền bắt đầu tiết ra nước bọt, cảm giác có thể ăn rất nhiều.
Từ Tư Độ đi công tác xong trở về, thấy tôi đang ăn đồ chua, sau đó lại gần nếm thử một miếng.
Sau khi ăn xong, hắn trực tiếp gọi bác sĩ gia đình, ngay sau đó tôi liền đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.
Sau khi có kết quả kiểm tra, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị hôn lễ, cùng tôi tổ chức nghi thức kết hôn.
Tôi chậm rãi nhớ tới lời dặn dò lúc trước của bà ngoại: Đọc sách, yêu đương, kết hôn, sinh con, trình tự của mấy chuyện này, nhất định không thể sai lầm.
……
Buổi tiệc kết hôn được tổ chức vô cùng long trọng, ăn uống linh đình.
Sau khi cử hành xong, tôi lại về tới trang viên Từ gia.
Tôi và Từ Tư Độ cứ như vậy kết hôn, bảy tháng sau, tôi sinh hạ một đứa con.
Thời gian trôi qua từng chút một, dần dần, tôi trở thành bà chủ của trang viên.
Nơi tôi muốn chạy trốn đã trở thành nhà của tôi.
Tôi sở hữu trang viên này, cũng trở thành một phần của trang viên này.
15
Rất nhiều năm sau, người hầu trong trang viên, bởi vì đứa nhỏ ở quê nhà không có người chăm sóc, xin tôi được mang đứa nhỏ đến.
Tôi đồng ý, để cho cô ấy mang theo con nhỏ cùng nhau ở tòa nhà hai tầng phía sau.
Một buổi chiều nọ, tôi thấy con trai tôi đang trêu chọc cô bé ở trang viên, làm người ta khóc.
Cô bé mười ba mười bốn tuổi, khóc lên tôi thấy mà thương.
Tên tiểu tử kia với cha hắn đúng là cùng một tính nết, bắt nạt người ta tới mức khóc lóc còn ở một bên hứng thú nhìn, cảm thấy rất mới mẻ.
Tôi dỗ dành cô bé, đưa cho cô bé rất nhiều điểm tâm, lại giáo huấn con trai: “Vì sao con phải bắt nạt người ta?”
Tiểu hỗn đản nhà tôi nói: “Em ấy khóc lên rất đáng yêu.”
Tôi nhìn khuôn mặt gần như được khắc ra từ khuôn mặt của con trai và Từ Tư Độ, trong lòng thở dài một hơi.
“Đây là không đúng rồi, con luôn bắt nạt người ta, người ta sẽ không chơi với con, biết không?” Tôi kiên nhẫn dạy con trai, hy vọng nó có thể trưởng thành thành một thiếu niên lịch sự như ánh mặt trời.
“Con biết rồi con biết rồi.”
Thái độ nhận sai của con trai rất tốt, nhưng thái độ qua loa, cũng giống như năm đó Từ Tư Độ qua loa với mẹ chồng tôi.
Tôi càng ngày càng hiểu, vì sao lúc trước Từ phu nhân lựa chọn trực tiếp động thủ.
Ngay khi tôi cảm thấy hơi ngứa tay, Từ Tư Độ đã trở lại.
Con trai bỏ chạy như một làn khói, để lại cha nó đối phó với tôi.
Từ Tư Độ buông lỏng cà vạt, trong ánh mắt nhìn về phía tôi, mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nhiều năm như vậy, sau khi năm tháng mài giũa anh ấy vẫn vô cùng đẹp mắt.
Trên con đường rợp bóng cây trong trang viên, tôi cùng anh đi về nhà chính, một bên cằn nhằn nói sự hỗn đản của con trai bảo bối anh.
Từ Tư Độ nghe xong, cũng không tức giận, chỉ nói với tôi: “Tăng gấp đôi tiền tiêu vặt đi.”
“Cái quái gì vậy?” Tôi thiếu chút nữa là tròng mắt rơi ra.
“Em nhìn không ra sao?” Từ Tư Độ liếc tôi một cái: ” Năm đó, chúng ta cũng là như vậy.”
Tôi nhìn anh, hồi lâu rốt cuộc nhịn không được hung hăng đạp anh một cước: “Ai nói cho anh biết, theo đuổi con gái như vậy hả?”
Từ Tư Độ nắm vai tôi tiếp tục đi về phía trước, trong thần sắc mang theo chút tự kiêu tự đắc: “Đây không phải là đuổi được rồi sao?”
Đằng sau chúng tôi, mặt trời sắp lặn nhuộm những đám mây thành màu cam.
Một góc trang viên, thiếu niên xin lỗi thiếu nữ, hai người cãi nhau vài câu, sau đó cùng nhau ngồi dưới tàng cây hóng gió.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dường như biến hóa rất nhiều, lại dường như cũng không thay đổi gì cả.
Hết
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.