Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

6:48 sáng – 16/11/2024

4
MC kích động nở nụ cười, cố ý đọc ID của tôi: “Vợ của Tống Thanh Úc, xin nói ra nguyện vọng của cô.”

Ngay khi tôi mở camera lên, bốn mắt nhìn nhau cùng Tống Thanh Úc, con ngươi của hắn hơi co rút lại một chút, hiện lên một tia kinh ngạc không dễ phát hiện.

“Anh ơi.” Hai tay tôi chống má, nhiệt tình làm nũng: “Có thể hôn em một cái không?”

Dưới sự chú ý của vạn người, Tống Thanh Úc thản nhiên từ chối: “Không thể.”

Màn bình luận trải dài màn hình:

[Vờ lờ, sao có người có thể thẳng thừng như vậy.]

Tôi nói tiếp: “Đến nhà anh xem cơ bụng có được không?”

Tống Thanh Úc có nề nếp trả lời: “Không được.”

“Em muốn anh gọi em là vợ hoặc bảo bối…”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tôi cảm thấy như mình đang nói chuyện với người máy, chơi đến quên cả trời đất:

“Không ngờ anh chơi game giỏi như vậy, thì ra lúc trước anh hai em nói kỹ thuật của anh kém là anh ấy nói dối, ngón tay của anh thật sự rất linh hoạt, phấn khớp xương thật đẹp mắt…”

Nếu có thể đưa vào cơ thể em thì càng tốt.

Nửa câu sau, tôi yên lặng nhắc tới ở trong lòng, không có nói ra.

Tống Thanh Úc thủy chung vẫn duy trì thái độ lễ phép xa cách, bất động đề phòng ra tất cả liên chiêu của tôi.

Mắt thấy sắp đến thời gian phát sóng lại, cuối cùng tôi mới đưa ra nguyện vọng chân chính:
“Anh mời em ăn một bữa cơm nhé.”

Tống Thanh Úc cuối cùng mới nói: “Được.”

“Yêu anh, ông xã.” Sau khi thực hiện được, tôi cách màn hình hôn gió, sau đó ngắt kết nối.

Người chủ trì cười ám muội, phần bình luận đã phát điên rồi:

[Bảo bối, em như một miếng bánh ô mai mềm mại ngọt ngào, anh Tống có bị hấp dẫn hay không thì anh không biết, nhưng anh quả thật sắp bị dỗ đến mềm tim rồi.]

[Không nghĩ tới hôm nay được xem phim truyền hình dài tập, thú vị đến mức tôi cũng không thể tin được đây là kênh phát sóng trực tiếp của Sát Thần.]

[Là fan của anh Tống, đây là lần đầu tiên tôi thấy bên cạnh anh ấy xuất hiện người khác phái. Thiếu nữ kia và anh ấy thật sự không phải một đôi sao? Nếu không ai làm sáng tỏ nữa, tôi sẽ bắt đầu đi bịa đặt đó nha.]

[Lúc đầu càng tỏ ra lãnh đạm lạnh lùng thì về sau sẽ càng dễ rơi vào lưới tình. Tôi dám đánh cược, Sát Thần cuối cùng sẽ bị thiếu nữ kia đuổi tới tay.]

[Không thể nào, cô gái này cùng học đại học với tôi, nổi danh là hoa khôi hướng ngoại. Cảm giác tính cách của anh Tống và cô ấy cũng không giống nhau lắm, không giống người cùng một thế giới.]

Ngày Tống Thanh Úc mời ăn cơm, tôi hưng phấn đến mức sáu giờ sáng đã tỉnh.

Để chuẩn bị cho bữa tối, tôi đặc biệt chọn ra chiếc váy đẹp nhất trong tủ quần áo, phối hợp với nơ bướm màu hồng nhạt yêu thích nhất.

Tôi còn trang điểm kỹ càng suốt hai tiếng đồng hồ, lượn lờ trước mặt bạn cùng phòng trên dưới mười lần: “Thế nào?”

Trưởng ký túc xá giơ ngón tay cái lên: “Công chúa Disney cũng thua xa cậu.”

Tôi cảm thấy rất mỹ mãn, đón xe chạy tới nhà hàng trước bốn mươi phút, gọi một phần thức ăn nhẹ trước.

Như vậy đợi lát nữa Tống Thanh Úc tới, tôi tùy tiện ăn hai miếng là có thể nói mình đã no.

Thịt bò bít tết rất thơm, tôi vùi đầu vào ăn, hoảng hốt nghe được có người gọi tôi, vừa ngẩng đầu, lập tức thấy sắc mặt Tống Thanh Úc phức tạp nhìn tôi.

Cho dù là cảnh tượng xấu hổ như vậy, tôi vẫn không nhịn được phân tâm thưởng thức sắc đẹp của Tống Thanh Úc vài giây.

Không giống với hình ảnh nhàn nhã phong lưu lần trước, hôm nay hắn mặc tương đối chỉnh tề lịch sự.

Áo sơ mi trắng cài đến tận nút áo trên cùng, hai chân thon dài bọc dưới quần tây đen, mang vẻ cấm dục đến trình độ nhất định ngược lại có vẻ gợi cảm mê người.

Tôi không khỏi có chút hoài nghi, có phải Tống Thanh Úc nhìn ra tôi yêu thích nhan sắc của hắn nên cố ý mặc thành như vậy để quyến rũ tôi hay không.

“Phần thịt bò bít tết này là nhân viên phục vụ đưa, em đã nói không cần, anh ta nhất định cứ đưa đến trước mặt em…” Tôi tự tin giải thích.

Tống Thanh Úc tĩnh lặng nghe tôi giảo biện, nhếch môi với biên độ rất nhỏ.

Nhân viên phục vụ đi tới, đưa thực đơn lên.

Tống Thanh Úc: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Tôi điều chỉnh lại trạng thái, cười dịu dàng: “Em đã no rồi, sức ăn của em tương đối ít, anh gọi của mình là được rồi.”

Nhân viên phục vụ bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Cô Trần, vậy một phần mì Ý lớn cô vừa mới gọi cùng thịt bò bít tết có cần mang lên nữa hay không?”

Trong phòng rơi vào khoảng lặng như chết.

Cuối cùng Tống Thanh Úc tùy tiện gọi mấy món ăn có tiếng để chấm dứt tình huống sượng trân này.

5
Tôi uống vài ly rượu vang đỏ, rất nhanh đã ngà ngà say.

Cơ thể cũng không thành thật nhấc chân nhẹ nhàng cọ ống quần Tống Thanh Úc, từ dưới lên trên.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Người đàn ông tránh đi, tôi lại dán sát vào.

Nhưng biên độ lần này hơi lớn, đang chơi vui vẻ thì chạm đến một thứ cứng rắn.

Tống Thanh Úc ngước mắt, giọng điệu khàn khàn nghiêm túc: “Ly Ly đừng làm loạn, sức nhẫn nại của tôi không cao như vậy.”

Tôi sửng sốt một chút, cảm giác Tống Thanh Úc bây giờ có chút không giống lúc bình thường, nhưng không giống ở chỗ nào thì lại nói không nên lời.

Người đàn ông kiên nhẫn cắt một phần bít tết mới, đặt trước mặt tôi:

“Trẻ con còn đang phát triển, ăn nhiều một chút.”

Những lời này không hiểu sao gây hấn đến thần kinh nào đó của tôi.

Tôi làm nũng gọi anh này anh kia là vì tán tỉnh, cũng không phải thật sự muốn làm em gái của hắn đâu.

Rượu tráng gan người, tôi kéo cổ áo Tống Thanh Úc, dùng sức kéo hắn tới chỗ ngồi của tôi, sau đó chặn ngang ngồi lên, giọng nói ngọt ngào phát ngấy:

“Ông xã, trẻ con sẽ làm chuyện như vậy với anh sao?”

“Đứng lên, nếu không sẽ ném em từ cửa sổ xuống.” Tống Thanh Úc trừng phạt vỗ vào eo tôi.

“Anh không nỡ.” Tôi say khướt nhìn chằm chằm đôi môi màu hồng nhạt của người đàn ông, tùy hứng cúi người xuống, lúc sắp đụng tới, cửa phòng đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

Trong lòng tôi run lên, cọ qua khóe môi.

Khuỷu tay không cẩn thận đụng vào góc bàn, nhanh chóng đỏ một mảng.

“Trần Ly Ly, em làm từ đậu hũ sao.”

Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng động tác trên tay Tống Thanh Úc dịu dàng muốn chết.

Một giây sau, cửa phòng riêng bỗng nhiên bị mở ra.

Bầu không khí trong phòng vừa kiều diễm mập mờ lại lộ ra chút xấu hổ quỷ dị.

Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, là một cô gái rất dịu dàng, vóc dáng cao gầy, quần áo xinh đẹp chỉnh tề, kiểu dáng cổ điển.

Chỉ là sau khi vào cửa, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới của cô ấy làm cho tôi có chút không thoải mái.

Cô gái sững sờ ở cửa, có chút kinh ngạc:

“Thanh Úc, thật ngại quá, có phải đã quấy rầy hai người rồi không?”

“Sao cậu lại tới đây.” Tống Thanh Úc rất nhanh lui ra khỏi người tôi, khôi phục sắc mặt lạnh nhạt như cũ.

“Gần đây ba tớ tìm được mấy chai rượu ngon, cuối tuần này muốn mời cậu cùng bác trai bác gái qua thưởng thức.”

“Tớ không liên lạc được với cậu, đành phải hỏi những người khác trong chiến đội, bọn họ nói với tớ buổi trưa cậu tới chỗ này ăn cơm. Tớ không nghĩ tới còn có người khác ở đây nên trực tiếp đi vào, thật ngại quá.”

Chị gái lễ phép gật đầu tạ lỗi với tôi.

Tôi lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.

Mặc kệ nói như thế nào, đại khái cũng coi như là tôi hôn được nam thần rồi.

Hiện tại tôi thật sự chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết.

Tuy rằng cảnh tượng có vẻ quẫn bách, nhưng sự giáo dưỡng trong xương tủy của Tống Thanh Úc vẫn chống đỡ giúp hắn giới thiệu chúng tôi làm quen với nhau:

“Cô ấy là Kiều Âm, hồi đại học học cùng lớp với Trần Văn Chiêu.”

“Đây là Trần Ly Ly, em gái của Trần Văn Chiêu.”

Nghe được xưng hô này, tôi bất mãn bĩu môi.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khiến Tống Thanh Úc dùng cụm từ “bạn gái tôi” thay thế “em gái của Trần Văn Chiêu”.

Kiều Âm cười bắt tay tôi:

“Chị đã nghe nói về em, ‘Nữ minh tinh’ đại học H phải không, người theo đuổi em rất nhiều, so với anh trai em lúc trước còn được hoan nghênh hơn.”

Tôi hào phóng tiếp nhận lời khen ngợi, dí dỏm trừng mắt: “Cảm ơn, chỉ là em và anh hai vẫn không giống nhau, em rất chung tình.”

Nửa câu sau là tôi nói cho Tống Thanh Úc nghe.

Kiều Âm nhìn lướt qua hoa hồng và nến trên bàn:

“Nghe nói thức ăn ở nhà hàng này rất ngon, tớ cũng đã gọi đồ ăn ở phòng bên cạnh, tớ đi qua trước đây.”

Vẻ mặt Tống Thanh Úc không có gì dao động, cũng không có ý giữ lại: “Được.”

Tôi hiện tại giống như hiểu được vì sao Tống Thanh Úc lớn lên với ngoại hình yêu nghiệt như vậy lại không có bạn gái.

Nếu tôi hâm mộ người có tính cách lừa trọc không hiểu phong tình như vậy.

Tôi đã sớm thoát fan rồi giẫm đạp lại tám trăm lần rồi (*).

(*) “脱粉回踩”: Hư phấn hồi thải, là cụm từ thông dụng trên Internet, còn được gọi là “dislike”, dùng để chỉ hành vi của một người trước đây từng là fan của ai đó và sau đó bắt đầu lan truyền những tuyên bố sai sự thật trên các trang web và diễn đàn lớn nhằm bôi nhọ người đó sau khi họ không ưa anh ta hoặc cô ấy.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận