1
Một người đàn ông.
Một người đàn ông sinh ra ở một thị trấn nhỏ khỉ ho cò gáy.
Một người đàn ông sinh ra ở một thị trấn nhỏ nghèo nàn được học hành tử tế.
Họ đều có một mỹ danh, gọi là “Phượng hoàng nam.”
Lúc mới quen chồng tôi, tôi đã ngẫm chính xác anh ấy như vậy.
Nhưng tôi không chê anh ấy, vì tôi cũng xuất thân từ nông thôn, có thể hiểu được gia đình chúng tôi thực sự không thể so sánh với những gia đình giàu có ở thành phố.
Bố mẹ chúng tôi đều không có bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, ốm đau, dưỡng già, cái gì cũng cần tiền.
Nếu bi đát hơn một chút, trong nhà còn có một đứa em vô tích sự thì càng là gánh nặng không đáy.
May là tôi không có vấn đề này, trong nhà tôi chỉ có một anh trai, đã kết hôn, điều kiện kinh tế cũng tạm được.
Nhưng chồng tôi Vương Miễn thì không được như vậy, anh ấy có một đứa em trai tên là Vương Trọng, được bố mẹ cưng chiều hết mực, ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, không chịu làm ăn, thường xuyên tìm Vương Miễn xin tiền.
Vương Miễn theo nguyên tắc gia đình là trên hết, thỉnh thoảng giúp đỡ bọn họ một chút, nhưng đều nằm trong phạm vi tôi cho phép.
Nhưng gần đây vợ Vương Trọng mang thai, đi trạm xá khám, bảo là thai đôi là con trai.
Được rồi, lần này bố mẹ chồng tôi mừng như phát điên, gọi điện thoại mười hai lần gọi vợ chồng tôi về quê.
Mười hai đạo kim bài hay gì?
Tôi chế giễu: “Đây là coi anh như Nhạc Phi rồi, chắc là khó mà toàn mạng trở về.”
Vương Miễn: “…”
Vừa gặp mặt, bố mẹ chồng cũng không khách sáo, cũng không chào hỏi một câu, liền ra lệnh sau này chúng tôi phải trợ cấp nhiều hơn cho em trai em dâu Vương Miễn.
Bố chồng nói: “Hai đứa là anh chị cả, sau này phải giúp đỡ em trai nhiều hơn, đây là hai đứa con trai đấy, đây thực sự là vẻ vang cho tổ tiên!”
Mẹ chồng nói: “Em trai con còn phải trả hai nghìn tiền trả góp nhà mỗi tháng, tiền này hai đứa trả đi, em dâu con mang thai đôi, cũng không đi làm được, nếu có thể thì cho thêm chút tiền sinh hoạt.”
Tôi như bị một cái búa tạ đập trúng, trước mắt toàn sao vàng.
Cái gì mà bắt tôi trợ cấp chứ!
Các người có thể sinh thì các người cũng phải tự nuôi chứ!
Hoàn cảnh chung như thế này, bản thân chúng tôi cũng không dễ dàng gì, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ trong đơn vị, sợ bị sa thải.
Các người thì hay rồi, hỏi chúng tôi một câu cũng không hỏi, trực tiếp đòi tiền luôn à!
Tôi có phải loại người ăn không ngồi rồi để các người moi tiền không?!
2
Thấy vợ chồng tôi nhìn nhau, không ai nói gì, bố mẹ chồng có chút sốt ruột.
Bố chồng lên tiếng trước: “Hai đứa cưới nhau bao nhiêu năm rồi, chỉ sinh được một đứa con gái, cũng chẳng chi bao nhiêu tiền, em trai con thì có đến hai đứa con trai!! Hai đứa! Về tình về lý, lẽ nào không nên giúp đỡ sao?!”
Mẹ chồng cũng nói: “Đúng vậy, sau này tiền sữa, tiền học của hai đứa trẻ cũng không ít, hai đứa không thể không quan tâm được!”
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Con gái cũng phải nuôi cho sung túc, chúng con cũng không dễ dàng gì, huống hồ bây giờ đơn vị đều…”
Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết, chồng tôi đột nhiên hét lên một tiếng “Á”, làm tôi và bố mẹ chồng đều giật mình!
“Sao thế?”
“Làm gì thế?”
“…”
Chồng tôi nhăn nhó ôm mông, hét về phía tôi: “Em nhéo anh làm gì! Đau chết mất! Em có ý gì vậy, em không đồng ý sao?!”
Bố mẹ chồng thấy vậy, đều đồng loạt chỉ trích tôi: “Đúng vậy, sao con lại nhéo chồng con? Con có ý kiến à!”
“…”
Tôi muốn tát anh ấy.
Nhưng vừa định chửi ầm lên, tôi thấy Vương Miễn đứng sau bố mẹ chồng, điên cuồng nháy mắt với tôi.
Được, muốn làm gì thì làm nấy.
Tôi lớn tiếng nói: “Đúng, con không đồng ý! Con vất vả kiếm tiền, tại sao phải cho bọn nó tiêu! Có thể sinh thì phải có thể nuôi, nếu thực sự nuôi không nổi thì hai người nuôi đi, con không có một xu nào!”
Bố chồng tức đến nỗi mũi cũng lệch, quát: “Sao con lại keo kiệt như vậy, nhà họ Vương chúng ta anh em hòa thuận, yêu thương nhau, con gả vào nhà chúng ta, sao lại không hiểu chút lễ nghĩa nào!”
Tôi cười ha ha ba tiếng: “Còn lễ nghĩa? Là cười chết con sao?!”
3
Bố mẹ chồng tức điên lên, kéo tay áo Vương Miễn nói: “Con còn không quản vợ con!”
Vương Miễn gật đầu, bá đạo chỉ vào tôi nói: “Sao, lời anh nói không có tác dụng nữa rồi à? Em dám không nghe à? Nói cho em biết, anh chắc chắn phải giúp đỡ em trai anh, đừng nói đến tiền trả góp nhà, sau này tiền lương của anh cũng đưa hết cho nó!”
Thấy anh ấy hăng hái như vậy, tôi chỉ có thể phối hợp, nói: “Dù sao thì tôi cũng không đồng ý! Anh dám đưa tiền cho họ dù chỉ một xu thì chúng ta liền ly hôn!”
Vương Miễn cuối cùng cũng đợi được câu nói này của tôi, vội vàng nhảy dựng lên nói: “Ly hôn thì ly hôn! Ai sợ ai!”
Bố mẹ chồng thấy chúng tôi đang muốn đánh nhau, vội vàng khuyên can: “Đừng, đừng, đừng, không đến mức đó đâu!”
Hai ông bà già này hy vọng vợ chồng tôi cố gắng kiếm tiền, trợ cấp cho gia đình họ với đứa con trai út, không muốn mất đi sức lao động của tôi.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt này, Vương Miễn cùng tôi nhiều năm qua đều hiểu rõ.
Tôi giả vờ tức giận không thể kiềm chế, đẩy bà mẹ chồng đang tiến lên khuyên can ra, gào lớn: “Ly thì ly, ai không ly thì làm cún!”
Vương Miễn nhập vai, nói: “Hừ, tôi không tin, một người đàn bà như cô, mang theo một đứa con, ly hôn rồi thì tuyệt đối không sống tốt được! Thấy cô đáng thương như vậy, anh Vương Miễn này sẽ ra đi tay trắng, tiền tiết kiệm, nhà cửa, con cái đều để lại cho cô. Sau này cho dù tôi có đi ăn xin, cũng không thể để cho gia đình em trai tôi đói được!!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBố mẹ chồng: “…”
Thực sự không cần thiết như vậy.
4
Bao nhiêu năm qua, vợ chồng tôi đã trợ cấp không ít cho bố mẹ chồng với em trai em dâu anh ấy.
Khi Vương Trọng kết hôn, nhà em dâu đòi mười tám vạn tám tiền sính lễ, còn đòi nhà mới ở thị trấn, tiền vàng, tiền quần áo, v.v.
Bố mẹ chồng dốc hết tiền vẫn còn thiếu không ít, liền mở lời với vợ chồng tôi, một lần vay luôn hai mươi vạn.
Nói là vay nhưng thực ra không muốn trả.
Tôi tức đến đau cả gan, hợp lại là lúc cưới tôi thì chẳng chịu bỏ ra một xu, lúc nào cũng than nghèo kể khổ, đến lúc cưới con dâu út thì lại đồng ý hết?
Còn muốn dùng tiền của tôi nữa chứ?!
Lúc đó Vương Miễn thấy rất có lỗi với tôi, cố ý mua cho tôi một chiếc vòng tay vàng, bảo tôi đừng để bụng.
Tôi biết anh ấy cũng rất mâu thuẫn, một mặt thì tức bố mẹ mình thiên vị nhưng mặt khác lại thấy họ đáng thương, già rồi mà còn phải móc sạch tiền bạc.
Sau đó, chúng tôi vẫn mềm lòng, dù sao tôi cũng xuất thân từ nông thôn, ở quê tôi chuyện này cũng không ít.
Nếu nhà nào có đứa con trai học hành thành tài, kiếm được tiền thì cả nhà đều muốn hưởng ké, trong lòng họ đều cho rằng tiền người đó kiếm được hẳn rất dễ dàng.
Nhưng họ lại không nghĩ rằng, một đứa con nhà nghèo lập nghiệp ở thành phố lớn sẽ khó khăn đến mức nào.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi vẫn rút mười vạn tiền tiết kiệm, cho Vương Trọng vay để cưới vợ.
Bây giờ, mười vạn đó đã không cánh mà bay từ lâu rồi.
Lúc đó Vương Miễn đã nói với tôi, đây là lần cuối cùng, sau này bố mẹ anh ấy có than nghèo kể khổ nữa, anh ấy cũng sẽ không động lòng.
Tôi thở dài: “Đến lúc đó anh sẽ chẳng còn cách nào đâu.”
Đừng thấy bố Vương Miễn không có học thức gì nhưng lại rất thích nói đạo lý, nào là lễ nghĩa liêm sỉ, vinh quang gia tộc, ngày nào cũng PUA đứa con trai cả.
Mẹ Vương Miễn thì thẳng thắn hơn, không thì khóc, không thì nài nỉ.
Trước sự nghi ngờ của tôi, Vương Miễn nói: “Yên tâm, anh có cách.”
Bây giờ tôi mới hiểu ra thì ra cách của anh ấy là làm diễn viên…
Chẳng trách hồi học đại học nhất quyết phải tham gia câu lạc bộ kịch nói.
Bố mẹ chồng vốn tưởng rằng họ mở lời, chúng tôi ít nhiều cũng sẽ phải bỏ ra một ít, không ngờ vợ chồng tôi lại cãi nhau trước, làm loạn cả lên.
Hai người họ sợ hãi, đều nói: “Thôi thôi, dạo này hai đứa không khá giả thì thôi, gia hòa vạn sự hưng.”
Vì vậy, bọn họ không dám nhắc đến chuyện để chúng tôi bỏ tiền ra nữa, ngược lại còn khuyên chúng tôi làm hòa.
Lúc về, tâm trạng tôi vẫn rất nặng nề, nói: “Vòng 1 thắng hiểm nhưng chuyện này chắc chắn vẫn chưa kết thúc.
Vương Trọng là một thằng vô dụng, chỉ biết bám bố mẹ, bố mẹ nó vô dụng, chỉ biết bám chúng tôi.
Thật là một chuỗi thức ăn kinh tởm!
Đáng tức nhất là vợ chồng tôi lại ở dưới cùng của chuỗi thức ăn!
Vốn dĩ chúng tôi là cỏ, bây giờ thì mịa nó là rơm rồi.
Vương Miễn thở dài nói: “Thôi nếu không được thì chúng ta cứ ly hôn giả đi…”
5
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Không được!”
Ly hôn giả là hành vi rất ngu ngốc, huống hồ lại còn ly hôn giả vì chuyện này.
Tôi có một đồng nghiệp, cuộc sống vốn dĩ rất viên mãn nhưng vì mua nhà nên đã ly hôn giả với chồng, kết quả là mua được nhà to nhưng người phụ nữ sống trong đó lại không phải là cô ấy.
Lúc đầu chồng cô ấy cũng không có ý định ngoại tình, chỉ là hôn nhân đột nhiên không còn ràng buộc pháp lý, lòng bắt đầu dao động, cuối cùng ngoại tình với một nữ đồng nghiệp trẻ.
Mặc dù chồng của đồng nghiệp tôi ngay từ đầu đã không phải là người tốt nhưng nếu không ly hôn giả, chắc chắn đồng nghiệp tôi có thể bảo vệ quyền lợi của mình tốt hơn.
Tôi không cho rằng Vương Miễn là loại người như vậy nhưng tôi cũng phải bảo vệ quyền lợi của mình.
Vương Miễn vẫy tay nói: “Không phải ly hôn thật, ý anh là lên mạng mua một tờ giấy chứng nhận giả, lừa bố mẹ anh là xong.”
Tôi do dự nói: “Có cần thiết không? Như vậy chẳng phải phải diễn kịch mãi sao? Tết cũng không về à?”
Vài tháng nữa là đến Tết rồi, mặc dù tôi cũng không muốn về nhà chồng lắm nhưng tôi cũng không thể về nhà mẹ đẻ được, vì quê tôi có câu nói.
Nói rằng con gái đã lấy chồng không được về nhà mẹ đẻ vào đêm giao thừa, nếu không người nhà mẹ đẻ sẽ gặp vận xui.
Lúc tôi mới lấy chồng, mẹ tôi đã nói với tôi, dặn tôi ngày ba mươi chắc chắn không được về, tức đến nỗi tôi mất ngủ cả đêm.
Tôi với Vương Miễn trước có người đuổi theo, sau có người chặn đường, đều khổ cả.
Vương Miễn ôm tôi, hào khí nói: “Năm nay chúng ta không về nhà ai hết, anh sẽ đưa em và Bối Bối đi du lịch ở Hải Nam ăn Tết!”
“Thật sao? Tuyệt quá!” Tôi phấn khích hẳn lên.
Tôi không về, xem mẹ chồng tôi có sai bảo được cô em dâu quý giá đang mang thai hay không.
Mỗi lần đến Tết, bố chồng tôi lại nói dài dòng, tôi cũng nghe chán lắm rồi!
Một khi đã nghĩ thông suốt, tôi lập tức tưởng tượng ra vô số tương lai tươi đẹp.
Về nhà, Vương Miễn lập tức mua một tờ giấy chứng nhận giả, làm rất giống thật.
Quả nhiên, giấy chứng nhận còn chưa kịp nóng, bố mẹ chồng tôi lại tìm đến.
Họ nói em dâu muốn tìm một trung tâm chăm sóc sau sinh ở gần nhà chúng tôi, bảo chúng tôi giúp “đặt.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.