11
Tiễn thầy đi, tôi nhìn Mewlo đã mê man mà chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu.
Dù đã kịp thời chặt đứt dây leo oán quỷ, nhưng cũng có không ít độc khí đã thẩm thấu vào trong cơ thể hắn. Nếu xui xẻo, cũng có khả năng sẽ không qua khỏi.
Không ngờ đến, thiên thần vậy mà cũng sợ dât leo oán quỷ như vậy.
Đành phải tìm chỗ để giúp Hắn giải độc.
Tôi giơ tay, vận khí, chợt nhớ ra cha hắn hiện giờ ở dạng chất lỏng, đang bị thanh kiếm của tôi ghim chặt xuống đất, miệng liên tục gào thét ầm ĩ.
“Ngươi làm sao lại có thể điều khiển được dây leo oán quỷ?”
Tôi niệm chú, thanh kiếm mang theo một khối chất lỏng đen lơ lửng trên không.
Dây leo oán quỷ là loài thực vật chỉ có ở phương Đông, vậy mà tôi lại lại gặp phải nó ở nơi đất khách quê người này.
Chuyện này hẳn là liên quan đến việc buôn lậu xuyên quốc gia rồi.
“Hừ! Nữ nhân phương Đông nhà ngươi, lo chuyện bao đồng làm gì!”
Tôi không biểu lộ cảm xúc, phẩy ngón tay, thanh kiếm đâm xuyên qua chất lỏng, trên thân kiếm lóe lên ánh vàng.
Ryan phát ra tiếng hét thảm thiết: “Ta nói! Ta nói! Nữ hiệp, đừng thiêu ta nữa!”
“Đó mới phải chứ, nói đi.”
“Là Tập Đoàn bóng tối, bọn chúng tìm đến ta. Hắc ma pháp khi sử dụng trên loại hạt giống này sẽ hiệu quả hơn. Ta chỉ mua một ít thôi mà.”
“Tập đoàn bóng tối à, thật là tổ chức sao tên vậy.” Hóa ra là băng đảng buôn lậu đó.
Chuyện này không phải là việc của địa phủ, nhưng vẫn phải báo cáo lên cấp trên.
Tôi lấy một chiếc ly thủy tinh từ túi trữ vật ra, nhét cha của Mewlo vào, rồi bỏ lại vào túi, sau đó nhìn Thiên thần bạc đang bất thần, giống như đang đối mặt với kẻ thù, khẽ nói: “… Vì mạng sống của ngài, thất lễ rồi.”
12
Kim mâu của Michael bình thản, liếc nhìn Mewlo đang mê man, rồi lại nhìn tôi.
Thiên thần bạc nhắm chặt mắt, trên làn da trắng ngần như ngọc còn có những vết xanh tím.
“Trên thảo nguyên à?”
Anh ta hỏi không đầu không đuôi.
Tôi cảm thấy không ổn: “Trị liệu! Chỉ là trị liệu mà! Anh đang nghĩ cái gì thế?!”
Michael nhìn tôi, ánh mắt càng kỳ lạ hơn: “Các người gọi cái này là trị liệu à?”
Tôi: “Đó là giác hơi, không phải…”
Nói được nửa chừng, tôi bối rối vò đầu, không biết phải giải thích thế nào về việc một Thiên thần lại đi giác hơi.
“Phải rồi, tại sao cậu ta vẫn chưa tỉnh lại nhỉ?”
Tôi chuyển chủ đề, hỏi.
“Nhìn kìa, chẳng phải tỉnh rồi sao?”
Thiên thần tóc vàng chỉ về phía sau tôi.
Tôi quay đầu, thấy một Thiên thần nhỏ với dáng vẻ quý giá như viên ngọc.
Thiên thần nhỏ có mái tóc ngắn bạch kim, gương mặt lạnh lùng, ngũ quan giống Mewlo y hệt.
Tôi: “?”
Michael mỉm cười: “Chăm sóc con nít vài ngày nhé.”
13
“Ngươi là ai?”
Thiên thần nhỏ gương mặt không biểu cảm khó chịu bước đi bên cạnh tôi.
Tôi nắm chặt cổ tay hắn, lo sợ chỉ cần không chú ý là hắn sẽ chạy mất, nghe thấy câu hỏi, tôi sắp xếp lại từ ngữ, trầm mặc đáp: “Ta là thuộc hạ của ngài.”
“Nhưng vừa nãy Thiên thần tóc vàng nói, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, chịu trách nhiệm gì cơ? Thuộc hạ cũng phải chịu trách nhiệm với cấp trên à?”
Thiên thần bạc nhỏ chớp mắt, vì cả thân thể và tâm hồn đều đã biến thành trẻ con, nên biểu cảm của hắn đã không còn vẻ lạnh lùng xa cách nữa, thay vào đó là vẻ ngây thơ trẻ con.
Tôi: “Hừm…”
Tôi vò đầu, cảm thấy việc giải thích lý do cho một đứa trẻ như hắn nghe có vẻ quá phức tạp.
Thế là tôi nắm tay hắn, tiếp tục đi, nói qua loa: “Nói ra thì dài lắm, mấy ngày nữa khi ngài trở lại, ta sẽ giải thích.”
“Trở lại? Nghĩa là lớn lên à?” Tiểu Mewlo trợn tròn mắt phượng, “Ta còn có thể lớn lên à?”
“Đúng vậy, mấy ngày nữa ngài sẽ lớn lên.”
“Vậy lớn lên rồi, cha có còn rạch thịt ta không? Ông ấy sẽ không đánh mẹ ta nữa chứ?”
Tiểu Mewlo đứng yên, kéo kéo áo tôi.
Tôi im lặng, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, ngài sẽ trở nên rất mạnh, có thể bảo vệ mẹ của mình.”
“Vậy bây giờ mẹ ta ở đâu?”
“Phải vài ngày nữa mới có thể gặp bà ấy.”
Tôi lắc đầu: “Đi thôi, đúng lúc mấy ngày này rảnh rỗi, ta đưa ngài đi chơi. Ngài có muốn đi đâu không?”
“Công viên giải trí!”
Đôi mắt của cậu bé sáng bừng lên, thốt ra tên của công viên, rồi ngay lập tức ngậm miệng, thăm dò nhìn phản ứng của tôi.
“Được thôi.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, bám chắc vào ta nhé!”
Hắn mím môi, ngượng ngùng gãi đầu, cẩn thận nắm lấy vạt áo của tôi, giọng non nớt đầy nghiêm túc: “Bám chắc rồi.”
14
Tiểu Mewlo ngoan ngoãn và nhút nhát, thỉnh thoảng sẽ giả vờ làm người lớn mà quan tâm đến tôi.
So với phiên bản lớn lên ngập tràn vẻ lạnh lùng thì cậu bé đáng yêu hơn nhiều.
Khi ăn kem, cậu bé còn xác nhận đi xác nhận lại với tôi.
“Thật sự là cho ta à?
“Ta có thể ăn thật chứ?
“Cái này thật sự là của ta à?”
Cho đến khi nghe tôi trả lời chắc chắn, hắn mới yên tâm, ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Không biết cậu bé đã trải qua những gì để có thể hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng như vậy.
Tôi vừa thở dài, vừa nhẹ nhàng đẩy xích đu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetXích đu đưa lên cao, cậu bé reo lên khe khẽ.
Phía xa, hoàng hôn tựa như một quả trứng suối nước nóng đang chảy, ánh sáng cam vàng ấm áp phủ lên mái tóc bạc của cậu bé một lớp vàng rực.
Cậu cẩn thận bay lên, lảo đảo lao vào lòng tôi.
“Cảm ơn ngươi, ta rất thích ngươi!”
Hắn lớn tiếng nói, mặt đỏ bừng, nhưng không chịu dời ánh mắt, thẳng thắn mãnh liệt nhìn về phía tôi, khao khát nhận được phản hồi từ tôi.
Trái tim tôi mềm nhũn: “Ta cũng rất thích Mewlo.”
“Bùm!”
Lời còn chưa dứt, Thiên thần nhỏ đã biến trở lại thành người lớn.
Chúng tôi từ cảnh tôi ôm hắn biến thành hắn ôm tôi, mái tóc dài mềm mại rơi trên mặt tôi khiến tôi hơi nhột.
Tôi: “…”
Xong rồi, lại gặp rắc rối to rồi.
Mewlo: “Ngươi… ngươi…”
Tôi: “Ta có thể giải thích.”
Giải thích, lại phải giải thích! Không phải giải thích với tên này thì là giải thích với tên kia.
Mệt chết mất.
“Ta biết rồi.” Hắn vội vàng buông tay, lùi lại một bước, ánh mắt nhìn tôi lóe lên, rồi nhanh chóng quay mặt sang hướng khác.
Mái tóc bạc che khuất nửa gương mặt hắn, khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm, nhưng tôi thấy rõ đôi tai đỏ ửng của hắn.
“Về… về thôi.”
Mewlo không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói với tôi một câu.
15
Đây đã là lần thứ ba rồi.
Tôi liếc nhìn “núi băng” đang tỏa ra hơi lạnh bên cạncạnh, bặm môi nói:
“Mewlo, ngài không định tham dự cuộc họp nào à?”
Michael lại dễ dàng để một thiên thần thượng đẳng tự ý trốn việc thế sao? Quản lý kiểu gì vậy chứ?
Điều quan trọng hơn là, vị thiên thần tóc bạc này sau khi trốn việc lại chỉ ngồi cạnh tôi mà không nói lời nào. Tôi đi đâu, hắn theo đó.
Mặc dù có nhiều thiên thần ngưỡng mộ Mewlo, nhưng với danh hiệu “sát thần mặt lạnh” vang danh khắp nơi, mấy ngày nay chẳng ai dám lại gần chúng tôi, khiến tôi chẳng có cơ hội khoe khoang chút nào.
Mewlo im lặng một lát, rồi đáp lại bằng một từ đơn giản:
“Ừm.”
Ngay lúc đó, một thiên thần hoạt bát bay ngang qua, chỉ lướt ngang cũng nhận ra tôi, vì vậy cậu ta lập tức bay ngược lại, tươi cười chào hỏi:
“Hả? Người cũng ở đây à, dạo này không kể chuyện nữa sao?”
“Thời gian này bận quá, hahaha.” Tôi cười đáp lại.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi vô thức rùng mình.
Mewlo, người đang im lặng ngồi bên cạnh, khẽ dùng đôi cánh bao lấy tôi. Thiên thần kia lúc này mới nhận ra hắn.
“Ngài Mewlo, chào ngài.”
Thiên thần vội vàng cúi chào, chờ đến khi Mewlo gật đầu, liền hoảng hốt bay đi như bị đuổi.
Tư thế bay ấy, chẳng khác gì cách tôi bơi chó cả.
Tôi bật cười nhìn theo bóng dáng thiên thần kia dần biến mất.
Mewlo đứng bên cạnh nhìn tôi.
Mắt lại nhìn một lần nữa.
“Ngài có gì muốn nói thì cứ nói đi.”
Tôi cảm thấy hơi khẩn trương, vội vàng lên tiếng.
“Vậy… mối quan hệ giữa chúng ta bây giờ là gì?”
Gò má trắng ngần của Mewlo hơi đỏ lên, giọng lúng túng.
Tôi sững người.
Hắn không hỏi tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, cũng chẳng hỏi cha hắn đã bị xử lý thế nào, cũng không thắc mắc tôi định làm gì.
Tôi đã chuẩn bị hàng loạt lý do để giải thích những điều mấy ngày qua hắn đang băn khoăn, vậy mà hắn lại chỉ hỏi mối quan hệ của chúng ta là gì thôi sao?!
Tôi có chút phát điên, bỗng dưng cảm thấy cách suy nghĩ của đám thiên thần này thật khó đoán.
“Quan hệ cấp trên – cấp dưới.”
Tôi trả lời.
Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi, đôi mắt xanh mở to:
“Hả?”
Lúc trước tôi không nên đồng ý với Asmodeus đến đây.
Tôi thở dài.
“Aiya, Mewlo, cậu ép buộc một cô bé dễ thương như vậy, dễ bị ghét lắm đấy.” Michael không biết từ đâu xuất hiện, chậm rãi bước đến trước mặt chúng tôi, nói với Mewlo.
Mewlo cúi đầu không nói gì, trông giống như một cây cải thảo bị đông cứng.
Michael quay sang nhìn tôi:
“Theo ta thấy, cô bé này đã đặt rất nhiều tâm huyết lên người cậu đấy. Trong thời gian cậu biến thành trẻ con, chính cô ấy là người đã chăm sóc cậu từ đầu đến cuối.”
“Ta biết… chỉ là…”
Hắn khẽ đáp, nhưng không nói hết câu.
“Được rồi, có quá nhiều nguyên nhân, cấp dưới của cậu sẽ không chịu đâu.” Thiên thần tóc vàng mỉm cười, như đang dỗ dành trẻ con: “Thôi nào, cậu trốn việc cũng đủ rồi, giờ đi họp với ta. Còn chuyện cha cậu nữa, cũng cần phải xử lý.”
Mewlo có vẻ đã đỡ hơn, hắn đứng dậy, gương mặt hơi buồn bã: “Ừ,” rồi quay sang tôi nói:
“Ta sẽ sớm trở lại.”
“Vâng, tất nhiên, không vấn đề gì.”
Tôi như được giải thoát, gật đầu lia lịa.
Hắn bước đi cùng Michael một đoạn rồi lại quay đầu dặn dò tôi:
“Ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Tôi: “Vâng, thưa ngài.”
Hắn cứ ba bước lại ngoảnh đầu lại một lần,mãi mới đi khuất.
Một lúc sau, một thiên thần nằm vùng đến tìm tôi.
Vẻ mặt của cậu ta rất nghiêm trọng:
“Có tin từ ngài Asmodeus.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.