3.
Phùng Đông cho rằng làm theo kế hoạch thì hai tháng mới có thể theo đuổi được, không ngờ một tháng là có thể thu lưới.
Con đường tình cảm của tôi thuận lợi như vậy khiến Phùng Đông cũng bất ngờ.
Người trong vòng bạn bè gần như đều biết tôi đã thành công ôm trai đẹp về, ai nấy đều ồn ào chúc mừng tôi vừa ra trận đã thắng lợi.
Tôi liên tục gửi lì xì trong nhóm để họ cũng được lây may mắn.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ, tinh thần kiên trì này khiến họ được cổ vũ rất nhiều.
Tôi, định nghĩa của thiểm cẩu thế hệ mới.
Từ khi xác nhận quan hệ với Kỳ Hành đến nay đã được nửa tháng.
Nhưng thái độ của Kỳ Hành với tôi vẫn không khác trước.
Tôi biết bình thường anh làm thí nghiệm sẽ không quan tâm đến tôi, cho nên chỉ khi ăn cơm tối tôi mới có thể chạy đi tìm rồi quấn lấy anh.
Hôm đó, vừa tan ca xong tôi đã vui vẻ chạy đến phòng thí nghiệm tìm Kỳ Hành.
Đúng lúc anh vừa dọn dẹp xong tài liệu, tôi thuận tay kéo anh đi ăn cơm.
Lúc chạm vào tay anh, tôi cảm nhận được tay anh cứng đờ.
Có người đi vào, anh không chút dấu vết buông tay tôi ra.
Tôi vô cùng thắc mắc nhìn anh, Kỳ Hành không ngẩng đầu, bình thản giải thích.
“Không quen.”
Đương nhiên tôi có thể hiểu được.
Kỳ Hành dễ xấu hổ, có người ngoài sẽ ngại.
Tôi chỉ có thể xem đó là do tính cách của anh, hoàn toàn không quan tâm.
Sau khi ăn cơm xong, tôi và anh đi dạo trong trường học.
Xung quanh không người, tôi lén nắm tay anh, cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Anh có hơi cạn lời: “Sở Linh, xung quanh có rất nhiều người nhìn.”
Tôi nhìn xung quanh: “Đâu có ai.” Sau đó xích lại gần anh, cười hì hì nói nhỏ: “Đêm khuya, cô nam quả nữ, không làm gì thì thật đáng tiếc…”
Có lẽ Kỳ Hành không ngờ tôi sẽ thẳng thắn như vậy, mắt anh mở to, không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
Mặt anh đỏ lên.
Dáng vẻ đỏ mặt của anh thật trong sáng đáng yêu, tôi rất thích.
Tôi chưa từng yêu đương, tôi nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác yêu đương.
Tôi đắm chìm trong tình yêu sẽ không so đo với sự trầm mặc ít nói của Kỳ Hành, cũng sẽ không so đo với sự cứng nhắc chậm chạp của anh.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời, từ chối đi bar đi pub, ở nhà vì anh rửa tay nấu canh.
Chỉ cần thấy bóng lưng của anh trong phòng thí nghiệm là tôi đã thấy thỏa mãn.
Anh nguyện ý đi cùng tôi trong đêm mưa, cùng anh trao nụ hôn trong đêm tối cũng khiến tôi cảm thấy bản thân như nhặt được bảo bối.
Trong tình cảm cũng nên có một bên cố gắng hơn, tôi nguyện ý trở thành người như vậy.
Quan hệ này từ lúc bắt đầu đã không công bằng.
Còn tôi, mãi đến khi thấy được tin nhắn kia mới hiểu được.
Thật ra tôi không có thói quen xem điện thoại của người khác.
Nhưng con gái, khi yêu đương, sẽ có sự cảnh giác và dự cảm khó hiểu với một dãy số xa lạ.
Ngày đó, tôi lừa Kỳ Hành rằng mình khó chịu để anh ở lại với mình.
Đương nhiên, anh ngủ ở phòng khách.
Kỳ Hành mềm lòng không từ chối, ngoan ngoãn ở lại.
Kỳ Hành đi tắm, điện thoại để trên sofa của anh vang lên hai tiếng.
Tôi ngồi trên sofa, điện thoại của anh sát cạnh chân tôi, tôi nhìn thấy hai tin nhắn đến, bên trong có một cái tên khiến tôi cảnh giác.
Trái tim tôi đập rất nhanh, luôn cảm thấy hai tin nhắn này có bí mật gì đó.
Mật mã của anh rất đơn giản, tôi đã từng thấy một lần, vẫn luôn nhớ rõ.
Nhưng tôi chưa từng xem qua điện thoại của anh, ngoài lần này.
Mở điện thoại lên, tôi nhấn mở WeChat.
Hai tin nhắn mới đến từ hai người, nhưng đều nói đến một chuyện.
[Chu Mông: Sáu giờ cuối tuần này máy bay của em hạ cánh, đã lâu lắm rồi mới quay về, anh có thể đến đón em không?]
[Triệu Trác: Cmn! Chu Mông về, cậu có đi đón cô ấy không?]
Người sáng suốt đều có thể thấy được sự kì diệu trong hai tin nhắn này, trực giác của tôi cũng vô thức vang lên âm thanh cảnh cáo.
Tôi biết Triệu Trác, là bạn học đại học của Kỳ Hành, Chu Mông kia chắc cũng là bạn học của anh.
Tôi mở ảnh đại diện của Chu Mông, nhanh chóng nhớ kĩ WeChat của cô ấy, sau đó lại cài tin nhắn của Chu Mông thay chưa đọc, tắt màn hình trước khi Kỳ Hành quay lại.
Tôi không biết hình dung tâm trạng của mình lúc đó như thế nào, chỉ cảm thấy trái tim như treo ngang họng.
Chu Mông không khóa vòng bạn bè, người lạ cũng có thể xem được.
Tôi thậm chí còn không cần thêm bạn bè cũng có thể xem được phần lớn cuộc sống thường ngày của cô ấy.
Là một cô gái rất thông minh xinh đẹp.
Là một cô gái không giống tôi.
Là một cô gái Kỳ Hành sẽ thích.
Kỳ Hành tắm xong đi ra, nhìn tôi ngồi trên sofa ngẩn người, anh bình thản ném một cái chăn đến.
“Vẫn chưa ngủ?”
Tôi cười hì hì lao đến chỗ anh, giống như mèo con nũng nịu, cọ cọ vào cổ anh.
“Hôm nay không ngủ được, phải hôn mới ngủ được.”
Kỳ Hành không thể làm gì khác ngoài giữ cằm tôi hôn nhẹ xuống môi.
“Như vậy được chưa, giống như con nít vậy.”
“Không đủ, vẫn muốn nhiều hơn.” Tôi giống như gấu túi ôm lấy anh, nằm trên người anh quấn quýt.
Ánh đèn lờ mờ, dáng vẻ nhắm mắt của anh rất mê người, môi anh nóng bỏng, hình như cũng tràn ngập tình yêu như tôi.
Nhưng trong lòng tôi lại lo lắng bất an, bất an đến mức tôi thậm chí còn không dám nhắm mắt, chuyên chú vào nụ hôn này.
Nhìn dáng vẻ say mê của anh, tôi đột nhiên nghĩ, lúc Kỳ Hành nhìn Chu Mông, ánh mắt anh sẽ như thế nào?
Tôi nửa đùa nửa thật hôn lên yết hầu của anh.
“Kỳ Hành, trước kia anh từng yêu ai không?”
Anh không trả lời, tôi tiếp tục hỏi.
“Bây giờ anh đối với em có bao nhiêu cảm xúc?”
Anh cười, đưa tay xoa đầu tôi: “Vấn đề này của em quá ngốc nghếch, không có chút ý nghĩa nào.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi không chờ được một lời khẳng định, cũng không dám hỏi tiếp.
4.
Tôi làm như không phát hiện ra bí mật của Kỳ Hành, vẫn như keo 502 dính lấy anh mỗi ngày.
Sự kháng cự ban đầu của Kỳ Hành lúc này đã trở thành ngầm đồng ý, thậm chí còn dễ dàng tha thứ cho việc tôi ôm anh không buông tay.
Mà Phùng Đông làm việc cũng chưa từng khiến tôi lo lắng.
Cậu ấy nhanh chóng đào được chuyện thời đại học của Chu Mông và Kỳ Hành, kể lại tường tận rõ ràng cho tôi.
Chu Mông nhỏ hơn Kỳ Hành một lớp, là đàn em, gặp nhau ở thư viện, bạn của Kỳ Hành gần như ai cũng biết cô ấy.
Tôi nhìn ảnh của Chu Mông, đây là lần đầu tiên tôi cẩn thận nhìn cô gái Kỳ Hành từng thích.
Trong tay Phùng Đông còn ảnh chụp chung ngày trước của Kỳ Hành và Chu Mông, hai người đứng ôm nhau ở bờ biển, Kỳ Hành cười rất vui vẻ.
Nhưng anh lúc nào cũng nghiêm túc, đứng đắn, cứng nhắc và trầm mặc với tôi.
Chu Mông ra nước ngoài học, tình cảm của hai người rất tốt, từng bước tiến về kế hoạch tương lai của mình.
Hóa ra Kỳ Hành không phải không biết yêu.
Anh chỉ không yêu tôi.
Phùng Đông nói cho tôi thêm một tin: “Chu Mông về kết hôn, hình như Kỳ Hành không biết.”
Tôi ừ một tiếng, không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại.
Hôm nay là cuối tuần, Kỳ Hành gửi tin nhắn nói tối có việc, không thể đi ăn cơm với tôi.
Lúc trước Phùng Đông đã nói với tôi dự án Kỳ Hành đang làm tiến vào giai đoạn quan trọng, bận đến sứt đầu mẻ trán, tôi còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để giúp anh thả lỏng.
Bây giờ xem ra tôi không cần ra tay, một đàn em ánh trăng sáng là có thể giải quyết chuyện khẩn cấp của anh.
Tôi hỏi Kỳ Hành, buổi tối có việc gì sao, tôi có thể giúp gì không?
Anh chỉ trả lời tôi hai chữ “Không sao”.
Giống như một bức tường vô hình cách ly tôi ở bên ngoài thế giới của anh.
Lúc trước tôi còn muốn để mặt trăng chạy về phía mình.
Nhưng mặt trăng mãi là mặt trăng, xa không thể chạm, cũng không tự phát sáng, chỉ có mặt trời mới có thể giúp nó tỏa sáng.
Trong lòng Kỳ Hành, tôi chưa từng là mặt trời của anh.
Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, mấy tháng nay tôi đối với Kỳ Hành hết lòng, dù có là khối băng cũng sẽ bị tôi hòa tan. Tại sao tôi lại không thể sưởi ấm trái tim anh?
Đêm hôm Kỳ Hành đi đón Chu Mông, ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng không trả lời, nửa đêm ba giờ sáng mới về, một lời giải thích cũng không có, cứ vậy đi ngủ.
Tôi căn bản không mong muốn sẽ nghe được gì từ anh, chỉ cảm thấy mọi chuyện không còn ý nghĩa.
Tôi nghĩ rằng đời này của mình sẽ có vô số đào hoa, không ngờ bản thân lại biến thành lốp xe dự phòng của Kỳ Hành.
Mấy ngày nay Kỳ Hành và điện thoại gần như không tách nhau một lần, Phùng Đông lại như gián điệp nhắn tin cho tôi: [Cậu mau đến đây đi, mình thấy Chu Mông.]
Tôi lấy cớ trốn việc, đi thẳng đến trường học của họ, cuối cùng cũng gặp được Kỳ Hành và Chu Mông ở cổng trường.
Phùng Đông càng che càng lộ đi về phía tôi, chủ động lên tiếng: “Sao cậu lại đến đây? Không đi làm sao?”
Tôi đi qua Phùng Đông, đưa tay kéo tay Kỳ Hành, ngọt ngào cười.
“Xế chiều hôm nay được nghỉ, chúng ta đi xem phim đi.”
Tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt không ngừng đánh giá mình, tôi quay đầu nhìn về phía Chu Mông, nở nụ cười vô hại.
“Chào cô, cô là…”
Chu Mông vừa trắng vừa gầy, dáng người cao ráo, trời sinh là người mẫu.
Cô ấy cười: “Tôi tên Chu Mông, là bạn đại học của Kỳ Hành.”
Rất kì lạ, giữa người với người luôn có một kiểu khí chất, giống như khi Kỳ Hành và Chu Mông đứng một chỗ mới giống một đôi trời sinh.
Bốn người chúng tôi đi ra ngoài, Kỳ Hành và Chu Mông luôn trò chuyện chuyện công việc, tôi căn bản nghe không hiểu, cũng không thể xen vào.
Tôi đã từng cảm thấy hai người chỉ cần yêu nhau, tuổi tác, trình độ hay vùng miền đều không quan trọng, bây giờ lại cảm thấy đây là một khoảng cách rất lớn.
“Kỳ Hành, anh và bạn gái quen nhau như thế nào vậy?” Chu Mong nhìn về phía chúng tôi.
Ánh mắt tôi mong chờ nhìn Kỳ Hành, vừa chờ đợi vừa thấp thỏm đợi câu trả lời của anh.
Ai ngờ anh không nhìn tôi lấy một lần, thuận miệng nói: “Bạn giới thiệu.”
“Vậy hai người yêu được bao lâu rồi?”
“Là anh chủ động theo đuổi không? Có thể kể chi tiết cho tụi em nghe không, để tụi em được ké chút cơm chó…”
Những lời Chu Mông nói không khiến người khác cảm thấy phản cảm mà còn cảm thấy cô ấy trong sáng đáng yêu.
Trái tim tôi đập như trống, có hơi ngượng ngùng nhìn Kỳ Hành.
Ai ngờ Kỳ Hành lại ngắt lời cô ấy, giọng điệu lạnh nhạt.
“Không cần nói đến những chuyện này.”
Như một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu tôi xuống.
Trái tim vừa rồi còn kích động như nai con chạy loạn của tôi lập tức thành tro tàn.
Ngay cả quan hệ của chúng tôi anh cũng không muốn nói cho người khác.
“Vậy thì thôi, em về trước.” Chu Mông dịu dàng tạm biệt chúng tôi.
Sau khi xe taxi của Chu Mông rời đi, Kỳ Hành buông tay tôi ra, tôi chỉ cảm thấy tay mình trống không.
“Sở Linh.”
Chúng tôi yêu đương lâu như vậy, anh lại lần nữa gọi đầy đủ họ tên tôi.
“Hàng ngày em không có việc gì muốn làm sao?” Giọng anh bình tĩnh, ánh mắt sau gọng kính vàng lạnh nhạt.
“Không cần ngày nào cũng đến tìm anh.”
“Gần đây anh rất bận, không thể ở bên em, em nghe lời chút.”
Trước đó tôi đã tưởng tượng qua thái độ của Kỳ Hành.
Có lẽ sẽ giải thích quan hệ của anh và Chu Mông, có lẽ sẽ trấn an tôi đừng nghĩ nhiều.
Nhưng tôi không ngờ anh chỉ hời hợt mấy câu đã đẩy hết lỗi lầm lên đầu tôi.
Anh không thể ở bên cạnh tôi, lại có thể đi ăn cơm với Chu Mông.
Buổi tối không lo lắng tôi vì mưa to mà khó ngủ, lại có thể đưa Chu Mông về nhà.
Hóa ra trong lòng anh, tôi chỉ là một người bất tài vô dụng.
Mỗi ngày xem anh như cả thế giới, khiến anh cảm thấy phiền chán, cảm thấy phiền phức.
Tôi tự cho mình là đang quan tâm anh, cuối cùng lại là trò cười, là thứ vướng víu.
Trước mặt Phùng Đông, tôi cười nói với anh.
“Cũng đúng, so với ánh trăng sáng của anh, em có là cái gì đâu.”
“Anh mau hoàn thành dự án của mình đi.”
“Nếu không thì sao tham gia hôn lễ của Chu Mông được.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.