9
Ban đầu khi cô chủ nhiệm bị kỉ luật, trong lớp có không ít người oán trách tôi. Nhưng chưa đầy một ngày, nhà trường đã thay cho chúng tôi một cô chủ nhiệm trẻ hơn.
Cô ấy không chỉ có khả năng giảng dạy xuất sắc mà còn biết cách khuấy động không khí lớp học, kết hợp giữa giáo dục và giải trí.
Trong giờ học của cô, không ai còn buồn chán đến mức ngủ gật nữa. Dần dần, chẳng ai còn quan tâm đến cô chủ nhiệm cũ đã đi đâu về đâu.
Thành tích của Chung Ung tiếp tục giảm sút, rơi xuống vị trí thứ 65, còn tôi, từ khoảng cách hơn 1000 hạng với cậu ta trước đây, giờ đã vượt qua cậu ta 20 hạng.
Chung Ung không còn giữ được bình tĩnh nữa. Trong lễ tốt nghiệp và lễ trưởng thành, diễn ra một tháng trước kỳ thi đại học, cậu ta đã chi mạnh để mua cho tôi một đôi giày cao gót Chanel và công khai tỏ tình.
Nhà trường tổ chức lễ trưởng thành trước kỳ thi đại học một tháng để học sinh có một lần thư giãn cuối cùng, rồi dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi.
Rất ít người tỏ tình vào thời điểm này, bởi nếu thất bại, tâm trạng bị ảnh hưởng sẽ dẫn đến mất cả người yêu lẫn tương lai.
Chung Ung ôm bó hoa và chiếc hộp đựng giày, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
Các học sinh lớp 12 xung quanh đã im ắng quá lâu, giờ gặp chuyện này liền phấn khích hò reo như uống thuốc kích thích: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tôi liếc nhìn cậu ta, cười nhạt: “Cậu đang làm gì vậy?”
Chung Ung với vẻ mặt quyết tâm: “Cậu luôn là bạn cùng bàn của tôi, là công chúa Hương Hương của tôi.”
“Từ trước đến giờ, cậu đã thích tôi như vậy, nhưng tôi lại không biết trân trọng.”
“Bây giờ, để tôi trân trọng cậu, theo đuổi cậu.”
“Làm bạn gái của tôi, được không?”
Tôi đáp trả ngay mà không cần suy nghĩ: “Không được.”
Hệ thống: [Đã phát hiện Hạ Lan Hương từ chối lời tỏ tình công khai táo bạo của bạn. Rất tiếc, điểm quyến rũ của bạn giảm 30. Trong kỳ thi tiếp theo, bạn sẽ tiếp tục giảm 30 điểm.]
Chung Ung đau lòng, buồn bã: “Tại sao?”
Tôi chân thành: “Vì cậu không xứng với tôi.”
Chung Ung nghẹn ngào: “Bạn cùng bàn à, là tôi sai rồi. Sau khi cậu rời xa tôi, tôi mới nhận ra mình không thể chấp nhận thực tế và không còn tâm trí nào học nữa.”
Tôi: “Ồ, vậy thì cậu đúng là một kẻ vô dụng.”
Từ chối Chung Ung xong, cuộc sống của tôi không có gì thay đổi, mỗi ngày vẫn miệt mài học hành đến chet.
Kiến thức trung học tôi đã học xong hết, trong khi ôn tập, hai thầy cô giỏi giang còn dạy tôi một ít kiến thức đại học.
Tôi vừa học vừa cảm thấy vui vẻ.
Trong kỳ thi thử đầu tiên sau lễ trưởng thành, tôi đạt hạng 3 toàn khối.
La Khiết đứng thứ 135.
Từ đó, tôi nhận thấy mình không bao giờ gặp lại thầy giáo chủ nhiệm khối nữa.
Khó khăn lắm mới thấy ông ta, vừa nhìn thấy tôi, ông ta lập tức quay đầu bỏ đi như chạy trên bánh xe gió lửa, cái bụng bia lắc lư không ngừng.
Tuy nhiên, điều được nhắc đến nhiều hơn cả so với sự tiến bộ của tôi, là việc Chung Ung quay lại vị trí thứ nhất toàn khối và một lần nữa phá vỡ kỷ lục cao nhất của khối, với 704 điểm.
10
Khi biết thành tích của tôi, Chung Ung cười nhạt, buông lời: “Hạ Lan Hương có cố gắng thế nào đi nữa thì sao? Chỉ cần tôi muốn, cô ta mãi mãi sẽ bị tôi dẫm dưới chân.”
Tôi chú ý quan sát Chung Ung, mới phát hiện ra cậu ta đang cặp kè cùng lúc với nhiều cô gái. Những cô gái đó đều là những hoa khôi học bá nổi tiếng trong khối.
Sau khi tan học, tôi đi theo Chung Ung vài lần, mơ hồ nhận ra quy luật của hệ thống “Vạn người mê”.
Tôi đoán rằng đối tượng mà hệ thống này thu thập điểm quyến rũ có lẽ là những người có các điều kiện đáp ứng sự hư vinh càng tốt, thì điểm quyến rũ mà Chung Ung nhận được càng cao.
Chỉ cần các hoa khôi học bá sẵn lòng làm gì đó vì Chung Ung, cậu ta ngay lập tức có thể thu được một lượng điểm quyến rũ kha khá, rồi chuyển hóa thành điểm số.
Đó cũng là lý do tại sao La Khiết không thể cung cấp nhiều điểm quyến rũ. Bởi vì khi Chung Ung ở bên cô ta, cậu ta không được “nở mày nở mặt”, không làm người ta cảm thấy cậu ta quyến rũ.
Tôi tìm được cách liên lạc với năm cô gái đó, lập một nhóm chat với tên gọi: [Dự bị của tôi và Chung Ung].
Thành tích của họ ít nhiều đều giảm sút.
Tôi nhanh chóng khóa bình luận trong nhóm, bảo họ rằng nếu tiếp tục dính líu đến Chung Ung, họ sẽ còn rớt hạng nhiều hơn.
Nếu từ bây giờ không qua lại với Chung Ung nữa, điểm số của cậu ta sẽ giảm, còn điểm số của họ sẽ tăng.
Bởi vì điểm số của Chung Ung là do ăn cắp của họ.
[Tin hay không thì tùy các bạn, từ bây giờ tôi sẽ cập nhật điểm số kỳ thi tiếp theo của Chung Ung trong nhóm.]
701 điểm.
692 điểm.
[705 điểm.] Tôi nghiến răng ch/ử/i bới trong nhóm: [Ai lại bị tình yêu làm mờ mắt nữa rồi? Không định thi đại học à?]
Điểm số liên tục được cập nhật, có người rời nhóm, có người mới vào nhóm.
680 điểm.
666 điểm.
674 điểm.
630 điểm.
650 điểm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net626 điểm.
588 điểm.
Tôi gửi một loạt biểu tượng ngón tay cái vào nhóm: [Tốt lắm các chị em, tương lai của mình chẳng lẽ không quan trọng hơn một thằng đàn ông sao?]
Điểm số cuối cùng dừng lại ở 523 điểm.
Trong sự chờ đợi của mọi người, thành tích kỳ thi lần này của Chung Ung quả nhiên là 523 điểm, từ hạng nhất toàn khối rơi xuống ngoài top 100.
Tôi đã bỏ khóa bình luận.
Nhóm chat rơi vào im lặng một lúc lâu, rồi có một cô gái gửi tin nhắn: [Đàn ông thì thiếu gì], sau đó rời nhóm.
Có người mở đầu, rồi từng dòng tin nhắn [Đàn ông thì thiếu gì] liên tục xuất hiện, kèm theo thông báo rời nhóm.
Điểm số của Chung Ung tiếp tục tụt dốc, từ 523 điểm xuống 436 điểm, rồi 368 điểm.
Truyền miệng qua lại, không còn cô gái nào thèm để ý đến cậu ta nữa.
11
Sau kỳ thi đại học, Chung Ung đến tìm tôi, lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo hiền hòa.
“Cô đã biết chuyện về hệ thống từ lâu rồi, đúng không?” Chung Ung gằn giọng đầy hằn học.
“Tại sao phải làm những chuyện hại người không lợi mình như thế? Tôi mất hệ thống rồi thì cô có khá hơn không?”
Tôi nghiêm túc gật đầu, cười thích thú: “Không có hệ thống, cậu thi được mấy điểm?”
“400? 300?”
“Chẳng lẽ không được nổi 200 điểm?”
Chung Ung tức đến nỗi thở phì phò, như muốn bóp cổ tôi.
Mấy cô gái chạy lại gần, khinh bỉ liếc nhìn Chung Ung, rồi kéo tôi đi chỗ khác. Họ xúm lại hỏi tôi: “Hắn không làm gì cậu chứ?”
“Sao Chung Ung trông như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy?”
“Bây giờ nhìn lại, hắn đâu có đẹp trai gì đâu, nghĩ mà tiếc lúc trước mình còn coi hắn là nam thần.”
Các cô gái vừa đi vừa nói chuyện, lại tiếp tục bàn luận về điểm thi đại học: “Mọi người muốn thi vào trường nào?”
“Tôi muốn thi vào trường Đại học A, nghe nói căn-tin ở đó nổi tiếng lắm.”
“Nhưng mà trường Đại học B nhiều trai đẹp hơn, vẫn nên vào B thì hơn!”
“Mấy cậu chọn trường chỉ dựa vào mấy cái đó thôi à, không quan tâm chuyên ngành à?”
“Haiz! Dù chọn chuyên ngành gì, cuối cùng cũng sẽ hối hận mà thôi!”
“…”
Khi điểm số được công bố, tôi còn cao hơn mức dự đoán 713 điểm đến 4 điểm, trở thành thủ khoa tỉnh bất ngờ nhất của cả trường.
Ngày nhận bằng tốt nghiệp, cô giáo chủ nhiệm mới cười đến mức không khép miệng lại được, nắm tay tôi không ngừng khen ngợi:
“Không ngờ đấy!”
“Thật không ngờ!”
“Trường ta nhặt được một thủ khoa tỉnh, hahaha!”
“Hahaha cảm ơn cô giáo Chu! Cảm ơn Sở Giáo dục!”
Trước buổi phỏng vấn của đài truyền hình, hiệu trưởng còn đặc biệt pha một bình trà Long Tỉnh Tây Hồ quý giá để tiếp đãi tôi.
Ông ta cười tươi rói, quá mức thân thiện đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu:
“Em Hạ à~”
“Lúc trước trường có phần hơi cứng rắn, nhưng xuất phát điểm vẫn là vì tốt cho các em mà!”
“Không ngờ em lại xuất sắc đến vậy, giúp cho trường và các thầy cô, cả tôi nữa, được một phen nở mày nở mặt!”
“Trường đã chuẩn bị một suất học bổng rất hậu hĩnh cho em, còn chuẩn bị dựng một hành lang danh dự riêng trong khuôn viên, em sẽ được đặt ở vị trí đầu tiên!”
Hiệu trưởng xoa tay: “Hy vọng em có thể nhắc nhiều đến công lao bồi dưỡng của nhà trường trước truyền thông, thế nào?”
Tôi mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu: “Tất nhiên rồi, em sẽ cảm ơn thật nhiều vì sự ‘bồi dưỡng’ của nhà trường!”
Sau đó, khi phỏng vấn, tôi đặc biệt nhắc đến nhà trường và hiệu trưởng: “Tôi phải cảm ơn nhà trường, vì đã khuyến khích tôi yêu đương sớm trước kỳ thi đại học!”
“Tôi cũng cảm ơn cô giáo chủ nhiệm cũ, vì đã cho tôi được ngồi ngoài hành lang học một mình, tận hưởng không gian rộng lớn của cả hành lang.”
Tôi hướng ánh mắt về phía hiệu trưởng đang mặt mày xám xịt, nở một nụ cười lịch thiệp.
“Những gì tôi đạt được hôm nay, công lao của trường tôi là vô cùng to lớn.”
Từ khóa của tôi trở đi, trường Nhất Trung hoàn toàn sa sút, vị trí trường trọng điểm của thành phố cũng bị thay thế bởi trường Thực nghiệm có cùng cấp độ.
Về phần Chung Ung, cậu ta không dám lộ mặt.
Nghe nói cậu ta thi được hơn 200 điểm, chẳng biết sẽ vào được trường nào.
Mà ai quan tâm chứ, mặc kệ cậu ta.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.