15.
Lâm Trú Trạch bảo vệ tôi sau lưng, sự ngả ngớn ngày thường cũng không còn.
Bóng lưng anh vì sốt ruột mà không ngừng nhấp nhô, anh nhìn Lục Ngọc An giãy dụa mãi cũng không thể đứng lên ở trên mặt đất.
Hàng trăm ánh mắt dõi theo, đánh nhau cũng không phải chuyện hay ho gì, tôi duỗi tay ra chọc vào thắt lưng Lâm Trú Trạch.
Lưng anh cứng lại, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn tôi.
“Đi thôi.” Tôi nhỏ giọng nói.
Lâm Trú Trạch nghe lời quay người.
Đi được mấy bước, tôi nghe được tiếng gầm nhỏ.
“Đàm Sảnh, em không yêu anh, vậy em nói cho anh biết, bài hát kia là thế nào?”
“Rõ ràng ngày trước em ngoan ngoãn như vậy, đều do những bài hát dở tệ kia biến em thành thế này!”
Dường như hắn đang nóng lòng tìm kiếm một thứ gì đó chỉ thuộc về riêng mình ở tôi.
Tôi dừng bước, nghiêng người nhìn sang.
Trăng đêm nay rất tròn, ánh sáng vụn vặt chiếu lên đỉnh đầu Lục Ngọc An, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn yếu ớt như vậy.
Hắn quật cường nhìn tôi, vẫn đợi một câu trả lời từ tôi.
Khuôn mặt người đàn ông dần trùng với bóng dáng thiếu niên cứu tôi ở hẻm nhỏ nhiều năm về trước.
Đây là lần đầu tiên tôi chân thành nói với hắn từ sau khi chia tay:
“Lục Ngọc An, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bên tôi cả đời.”
“Xưa nay anh cũng không biết thế nào là tôn trọng tôi.”
Tôi nở nụ cười mỉa mai.
“Giống như bây giờ, anh sẽ không hiểu tình cảm và sự yêu thích của tôi.”
“Đó không phải là yêu, đó là ham muốn chiếm hữu.”
Thái tử kiêu ngạo sao có thể dễ dàng yêu bằng cả trái tim được?
Lục Ngọc An sẽ không hiểu được sự tự ti của tôi, hắn cũng khinh thường hiểu.
Chuyện đến nước này, mâu thuẫn duy nhất của hắn cũng chỉ là vì sao tôi không yêu hắn, tại sao tôi có thể không yêu hắn nữa mà thôi.
“Còn nữa… Tôi không ngoan, tôi ngoan là vì tôi sợ, và khi đó, tôi rất yêu anh.”
“Còn bây giờ tôi chỉ cảm thấy anh buồn nôn.” Tôi nhấn mạnh: “Vô cùng buồn nôn.”
Tôi xoay người đi về phía trước.
“Anh đã muốn đưa cho em chiếc nhẫn này từ ba năm trước.” Lục Ngọc An đột nhiên nói, hắn nhặt chiếc nhẫn lên, giọng nói nghẹn ngào.
“Nhưng khi đó anh không chắc chắn…”
Tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi cũng không dừng bước.
Lâm Trú Trạch đi phía sau tôi.
Anh rất tự nhiên thảo luận với tôi về nhạc phim bộ phim mới nhất của mình.
“Đúng rồi.” Lâm Trú Trạch nhìn về phía tôi: “Gần đây có một trận bóng, cậu có muốn cùng xem không?”
Tôi giật mình.
Trong mắt Lâm Trú Trạch, tôi như một người bình thường, xưa nay anh chưa từng quá chú ý đến tôi, anh có thể chơi trò gì tôi cũng có thể chơi cái đó.
Tôi gật nhẹ đầu.
Lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả chậm bước chân, hài lòng tiếp tục sóng vai với tôi.
Ánh trăng xuyên qua tầng mây.
Lần này, tôi sẽ không chùn bước mà bước trên con đường của mình.
16. Ngoại truyện
Tôi dồn hết sức lực lên sự nghiệp.
Những năm gần đây tôi liên tục nhận được các giải thưởng lớn về âm nhạc.
Cũng vì vậy mà bị không ít người ghen ghét.
Trong một đêm, hơn mấy nghìn bình luận nói tôi nổi tiếng là nhờ ảnh đế Lâm Trú Trạch nâng đỡ.
Anti fan kéo theo dư luận.
Tôi đọc một bình luận trong đó.
[Lúc trước là Lục Ngọc An, bây giờ là Lâm Trú Trạch, Đàm Sảnh này không có gì có thể tự mình làm được.]
Bên dưới là tài khoản “LZZ khi nào mới có thể truy mộng thành công” trả lời.
LZZ khi nào mới có thể truy mộng thành công: [Lầu trên, bạn mù sao? Tôi không tin là bạn chưa từng nghe những bài hát kia của Đàm Sảnh, người ta là dựa vào thực lực.]
Tôi muốn thống lĩnh thế giới: [Tôi biết ngay mà, mấy người phụ nữ này quả nhiên chỉ có thể dựa vào đàn ông, chậc chậc.]
LZZ khi nào mới có thể truy mộng thành công: [Trẻ trâu ở đâu đến thế, cút ngay cho ông, rác rưởi không có năng lực chỉ có thể mạnh miệng trên mạng.]
Hôm nay Đàm Sảnh đã flop chưa: [Chỉ có mình tôi cảm thấy nhạc của Đàm Sảnh là dở thôi sao?]
LZZ khi nào mới có thể truy mộng thành công: [Đúng, chỉ có mình bạn thấy thế thôi.]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMỗi một bình luận tiêu cực của tôi đều sẽ bị người này kiên nhẫn phản bác.
Tôi đọc những bình luận này cả đêm.
Sáng sớm hôm sau Lâm Trú Trạch gọi điện cho tôi, nói muốn đăng Weibo giải thích cho tôi.
Tôi thuận miệng nói:
“Như vậy không phải càng chứng minh họ nói đúng sao?”
Lâm Trú Trạch im lặng.
Tôi an ủi ngược lại anh:
“Ngoan nào, em biết anh lo lắng cho em.”
“Em cũng nghĩ ra cách rồi.”
Bên kia không cúp máy, một lúc lâu sau anh mới cảm thán: “Đàm Sảnh, em thay đổi rất nhiều.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi siết lại, tôi cười khẽ: “Vì bên cạnh em có rất nhiều người đều đang cổ vũ cho em mà.”
Phủ định và cổ vũ ảnh hưởng rất nhiều đến một người.
Tôi lập tức nâng bút viết một ca khúc mới.
Không dùng dụng cụ thu âm chuyên nghiệp mà chỉ dùng tai nghe và guitar đệm để hát theo, kể về một cô gái có vấn đề về thính giác dựa vào chính bản thân để hoàn thành giấc mơ của mình.
Sau khi đăng lên, chủ đề #Phái nữ vì sao không thể dựa vào bản thân mình cũng lên hot search.
Tiểu A: [Sao, con gái chúng tôi không thể dựa vào bản thân sao? Có thực lực có tài năng, dựa vào đâu mà không thể thể hiện?]
Tiểu B: [Tôi ủng hộ Đàm Sảnh, lúc trước cô ấy yêu đương với Lục Ngọc An tôi cũng chưa từng thấy cô ấy dựa dẫm để làm nhạc. Cô ấy là người tôn trọng âm nhạc nhất trong số những người tôi từng thấy. Mấy người đúng là ghen ghét với người ta đến phát điên rồi!]
Tiểu C: [Bài hát này khiến tôi cảm động phát khóc hu hu, Đàm Sảnh đang kể về mình đúng không.]
Fan hâm mộ nhớ lại chuyện xưa, ca khúc “Mộng” của tôi lại lần nữa trở nên hot.
Tên Lục Ngọc An bị người ta nhắc đến, tình trạng thê thảm của Tống Linh Yên cũng bị nói đến.
Nghe nói sau khi cô ta bị Lục Ngọc An đào hôn đã chịu kích thích rất lớn, cô ta còn gọi phóng viên đến, ba ngày treo cổ hai ngày đòi cắt cổ tay tự sát, nhất định phải gả cho Lục Ngọc An.
Sau đó bị Lục Ngọc An tát cho một cái trước mặt mọi người mới yên tĩnh vài ngày.
Bây giờ lại ồn ào đòi nhảy lầu.
Nhưng Lục Ngọc An làm sao cũng không đồng ý, thậm chí còn lớn tiếng nói, nếu tiếp tục ép buộc hắn, hắn sẽ đi tu, ai cũng đừng hòng can thiệp vào nữa.
Ông cụ Lục suýt chút nữa dùng quải trượng đánh chết Lục Ngọc An trước mặt phóng viên.
Bây giờ Lục Ngọc An vẫn còn nằm trong viện chữa trị kia kìa.
Chuyện này khiến tôi không biết là thật hay đùa.
Tôi kéo xuống dưới.
Cái tên “LZZ khi nào mới có thể truy mộng thành công” lại bắt đầu hành động, lần này là liên tục mười mấy cái bình luận.
[Không phải Lục Ngọc An đi tu rồi sao, nhắc đến anh ta làm gì.]
[Tôi cảm thấy Lâm Trú Trạch và Đàm Sảnh đẹp đôi hơn.]
[Bớt nhớ lại quá khứ, nhìn về tương lai nhiều hơn đi.]
[Ánh mắt Lâm Trú Trạch nhìn Đàm Sảnh không thuần khiết chút nào.]
Vân vân.
…
Tôi liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên sofa nở nụ cười bẹo hình bẹo dạng, thuận miệng nói:
“Anh quên đổi số rồi.”
Sắc mặt Lâm Trú Trạch lập tức thay đổi, anh lập tức bật dậy:
“Không thể nào! Anh nhớ anh lắp sim khác rồi mà.”
Anh ngẩng đầu nhìn ánh mắt tôi rồi ngượng ngùng gãi đầu chuyển chủ đề:
“Bố em không làm phiền em nữa chứ?”
Đối với chuyện này tôi thật sự có hứng thú, cũng không tiếp tục vạch trần anh nữa mà tò mò hỏi:
“Anh dùng cách gì vậy?”
Từ khi tôi nổi tiếng, người bố kia của tôi cách hai ba ngày lại đòi tiền một lần, không đưa ông ta sẽ đứng trước cổng làm ầm ĩ.
Tôi đã báo cảnh sát rất nhiều lần, nhưng vì chuyện gia đình nên cũng không giải quyết được gì.
Lâm Trú Trạch sờ mũi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lại, nở nụ cười ngoan độc:
“Đương nhiên là nói chuyện với ông ta rồi.”
Tôi nửa tin nửa ngờ, nói chuyện thì sao phải cười kiểu đó?
Không có ai biết, đêm hôm Đàm Sảnh bị bố đến gây sự, Lâm Trú Trạch vốn luôn dịu dàng đã để lộ phần hung ác trong mình, anh dùng dao kề sát cổ ông ta:
“Tôi không ngại giết người vì Đàm Sảnh đâu.”
…
Cũng may, kết quả nhận được không quá tệ.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.