1
Sếp của tôi là một tên đại ngốc.
Là thư ký của anh ấy, mỗi ngày tôi đều rất mệt.
「Phương Tiểu Linh! Tôi đã nói rồi, tôi không muốn thấy nước trong văn phòng của tôi!」
「Bóng của tôi đâu rồi?」
「Cô đã để quả bóng lông của tôi ở đâu rồi!」
Một người đàn ông cao tới hơn một mét tám, lại thích chơi bóng lông!
Còn thích xem Tom & Jerry!
Rõ ràng có khuôn mặt của một tổng tài bá đạo, nhưng hành vi thì hoàn toàn khác.
Tổng tài của người ta thì ngày nào cũng uống cà phê đen, anh ấy thì mỗi ngày đều là trà sữa.
Tổng tài của người ta ngày nào cũng tăng ca, anh ấy thì vừa đến giờ là chuồn mất ngay.
Ồ, tất nhiên, tôi không nói anh ấy không tăng ca là điều xấu.
Chỉ là…
Anh quá rắc rối..
Ngày nào cũng gọi tôi, phiền chết đi được.
Tôi là thư ký, chứ không phải bảo mẫu cá nhân!
Ngày nào trong lòng tôi cũng lẩm bẩm chửi thầm anh không phải là người.
Không ngờ, anh lại thật sự không phải là người.
2
Chiếc đuôi lông trắng to mềm mại vừa ấm vừa êm khẽ đong đưa.
Tôi không biết xấu hổ ngồi xổm xuống, ôm lấy cái đuôi lớn trắng xóa mà cọ lia lịa.
Thật là dễ chịu!
「Phương Tiểu Linh, bảo cô chạm, không phải là cọ.」 Tư Mộ cúi xuống, người toàn mùi rượu.
Anh vừa ra khỏi buổi tiệc rượu, tôi định sẽ đưa anh về nhà.
Còn chưa kịp đi thì đã thấy cái đuôi lớn của anh ấy.
Nói thật, lúc thấy cái đuôi tôi cũng hơi choáng.
Nhưng đây không phải lần đầu tôi thấy yêu quái.
Vả lại, tôi cũng là một người gan to mật lớn.
Tôi có đai tám Judo, tôi rất đỉnh, tôi không sợ.
「Ồ, được rồi, chỉ chạm thôi!」 Tôi bắt đầu phóng túng, chu môi hôn chùn chụt lên bộ lông trắng.
Tư Mộ say, đầu óc không tỉnh táo, đứng đó cho tôi hôn.
Nửa tiếng sau, anh đột nhiên mở miệng.
「Phương Tiểu Linh, em đã hôn tôi, thì phải chịu trách nhiệm với tôi.」
Tôi lập tức ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai ấy, mắt sáng lấp lánh: 「Chịu trách nhiệm? Được! Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?」
Kết hôn!
Kết ngay bây giờ!
Tư Mộ trầm ngâm một lát: 「Em phải nuôi tôi, sau này chi tiêu của tôi, em phải lo hết. Còn nữa, không được giảm tiêu chuẩn sống của tôi.」
Tôi đứng hình.
Tôi chân thành nói: 「Sếp, anh biết lương của tôi một tháng chỉ có tám ngàn không?」
Tư Mộ không nói gì, lặng lẽ rút cái đuôi lớn từ tay tôi ra.
Sau đó hừ lạnh một tiếng.
3
Tôi nghĩ Tư Mộ say rồi nói bậy.
Không ngờ, anh thật sự bắt tôi chịu trách nhiệm.
Ngày hôm sau—
Tôi run rẩy quay lại chỗ làm, vừa ngồi xuống đã thấy ánh nhìn lạnh lẽo của Tư Mộ.
Tôi đứng ngồi không yên.
À đúng rồi, tôi là thư ký của tổng tài.
Vị trí của tôi nằm trong văn phòng tổng tài, tiện cho anh ấy sai bảo bất cứ lúc nào.
「Phương Tiểu Linh, bảng kế hoạch của em đâu?」 Giọng anh trầm khàn, hơi khô ráp.
Tôi ngơ ngác: 「Bảng kế hoạch gì cơ?」
「Bảng kế hoạch nuôi tôi, em chưa làm à?」
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Tư Mộ hiện rõ vẻ giận dữ, tức tối ném cây bút: 「Em ngay cả bảng kế hoạch cũng không có! Còn nói chịu trách nhiệm với tôi!」
Anh tức giận rồi.
Tôi hoảng loạn.
Anh đứng lên, chỉ thẳng vào tôi mà mắng: 「Em là đồ phụ nữ tồi! Rõ ràng tối qua em đã đồng ý, hôm nay lại không chịu thừa nhận à!」
Cửa văn phòng không biết đã mở toang từ lúc nào.
Bên ngoài, các lãnh đạo cấp cao đang đợi họp buổi sáng đều ngơ ngác.
Tôi nhìn Tư Mộ, rồi lại nhìn lãnh đạo, Khó khăn giải thích: 「Không phải như mọi người nghĩ đâu…」
4
Các lãnh đạo không tin.
Bởi vì vừa nói xong, Tư Mộ nhìn tôi, mắt đỏ hoe, tức giận đến bật khóc!
Anh cầm lấy áo vest, giận dỗi bước ra ngoài như cơn gió.
Tôi và lãnh đạo nhìn nhau.
「Cô Phương, Tổng giám đốc Tư là một người đàn ông rất tốt, sao cô có thể đối xử với cậu ấy như vậy?」
「Đúng đó, Tổng giám đốc Tư ngây thơ lắm, nghe nói còn chưa yêu đương bao giờ đâu.」
「Nhanh đi tìm cậu ấy về đi!」
「Cô Phương, bình thường cô trông rất ổn, sao lại là người như vậy chứ?」
Tôi không biết nói gì, quay người chạy đi.
Tư Mộ à Tư Mộ!!
Anh có thể làm một tổng tài bá đạo có được không, đừng có bày trò nữa!!!
Tôi vừa chạy, vừa hét lên trong lòng!
5
Tôi tìm khắp nơi mà không thấy anh đâu.
Cuối cùng tìm mãi mới thấy anh ngồi ở công viên gần nhà.
Trong công viên có một con suối nhỏ, bên bờ suối có bãi cỏ xanh, và trên đó có một người đàn ông đang ngồi.
Anh cúi đầu, lau nước mắt, thỉnh thoảng còn sụt sịt mũi.
Khóc rất đau lòng.
Tôi im lặng di chuyển lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
「Đừng khóc nữa, em sai rồi, được chưa?」 Tôi nói nhỏ.
Tư Mộ không thèm nhìn tôi, quay đầu chỉ để lại cho tôi một cái gáy.
Tôi thở dài: 「Em sẽ nuôi anh. Về nhà em sẽ lập kế hoạch nuôi dưỡng, làm hẳn mười trang, đảm bảo nuôi anh cẩn thận chu đáo, có được không?」
Tôi nghĩ cả đêm và cũng hiểu ra rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTư Mộ không phải là đại yêu.
Nguyên hình của anh ấy chắc là một con mèo trắng.
Mà mèo trắng thì rất kiêu ngạo, nhưng tôi rất giỏi dỗ dành đó nha.
6
Dưới sự kiên trì của tôi, cuối cùng Tư Mộ cũng quay lại.
「Những gì em nói đều là thật?」 Giọng anh ấy vẫn nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe.
Ánh mắt long lanh như nước nhìn tôi, xuyên thấu tâm hồn.
Tôi vội gật đầu: 「Thật mà, thật mà, đừng khóc nữa. Chúng ta về công ty đi, nơi đó không thể thiếu anh đâu!」
Tư Mộ không nói gì.
Anh chậm rãi đứng lên, nhìn tôi một cái, sau đó quay người bước đi.
「Hừ, em chỉ lừa tôi để tôi đi làm thôi.」 Anh bước nhanh về phía trước, giận dỗi.
Tôi đi theo sau, vô cùng nịnh nọt, dỗ dành.
「Đương nhiên là không phải, em thật sự rất thích anh, thấy anh buồn em không chịu nổi.
「Còn nữa, tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh mà, trước đây là tôi không hiểu, tôi chưa từng nuôi ai, à, nuôi yêu quái.
「Giờ tôi biết rồi, nuôi anh thì phải lập kế hoạch.」
Tư Mộ sải bước dài, bước đi rất nhanh.
Tôi chỉ có thể chạy đuổi theo.
May mắn thay, dưới sự năn nỉ của tôi, anh cuối cùng cũng đi chậm lại.
Tâm trạng tốt hơn rõ rệt.
Tôi tiếp tục tiến tới: 「Còn nữa, cái đuôi lớn màu trắng của anh, em thật sự rất thích, anh dễ thương như thế, làm sao em có thể lừa anh được?」
Tư Mộ đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt đẹp trai của anh đỏ lên, cúi xuống nhìn tôi, ngượng ngùng hỏi: 「Em thật sự thích đuôi của tôi?」
Tôi gật đầu điên cuồng.
Tư Mộ nhếch miệng cười, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Tim tôi đập nhanh hơn.
Tuyệt vời!
Mèo trắng kiêu ngạo.
Dễ thương quá đi mất!
7
Tôi và Tư Mộ bắt đầu ngày tháng sống chung.
Nghiêm túc thực hiện nguyên tắc tôi nuôi anh.
Anh chuyển đến ở nhà tôi, căn hộ nhỏ hai phòng một khách một ngủ, vừa đủ cho hai người ở.
Tư Mộ đeo kính gọng vàng, cẩn thận xem kế hoạch tôi lập ra.
Anh từ tốn đưa ra ý kiến: 「Tôi thích ăn bánh ngọt nhỏ không đường, thích áo sơ mi trắng.」
Anh ngẩng đầu nhìn tôi: 「Buổi sáng tôi phải ăn bánh bao nhỏ, có vị sữa.”
「Không thích rau mùi.”
「Không thích tỏi.”
「Còn nữa…”
「Tôi không thích ngủ một mình.」
Tôi mặc đồ ngủ, ngồi bên cạnh anh, chìm vào suy tư.
Những điều khác đều chấp nhận được.
Nhưng điều cuối cùng…
Tôi cân nhắc lời nói, hỏi: 「Anh không thích ngủ một mình, vậy trước giờ anh ngủ thế nào?」
Đồng tử của Tư Mộ giãn ra, nét mặt hoảng loạn.
Anh vốn không biết nói dối, lời nói dối vừa bị vạch trần, hai tai anh lập tức đỏ ửng.
Tôi bật cười.
Cái mưu mẹo này, quá rõ ràng rồi!
Tư Mộ đặt kế hoạch xuống bên cạnh ghế sofa, cứng miệng nói: 「Em chẳng phải thích đuôi của tôi sao? Em có thể ôm đuôi của tôi ngủ.」
Hai mắt tôi sáng lên!
Đuôi lớn lông trắng!
Có lẽ vì tôi không trả lời ngay lập tức.
Phía sau Tư Mộ lộ ra cái đuôi lớn, cái đuôi to cao gần nửa người đung đưa trước mặt tôi.
「Em không thích nữa à?」 Anh dè dặt hỏi.
Tôi lập tức ôm chầm lấy cái đuôi lớn, cọ tới cọ lui.
「Thích lắm!!!」
8
Hai tháng sau.
Tôi đã hiểu rõ thói quen của Tư Mộ.
Là một con mèo “tư bản” chuyên nghiệp, tính cách của anh chẳng khác gì một con mèo trắng nhỏ.
Dễ thương, kiêu ngạo, còn có chút mưu mẹo.
Ồ, còn thích thử thách tôi nữa.
「Tư Mộ, anh thấy em thế nào?」 Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, lúc này anh đang ngồi xem tài liệu công việc.
Trong lòng tôi phấn khích, tôi không phải kiểu người hay do dự.
Thích thì phải nắm chắc lấy!
Tư Mộ quay đầu lại, đôi mắt trong veo nhìn tôi: 「Thế nào là thế nào?」
Tôi chớp mắt, ném ánh mắt quyến rũ: 「Em ấy à, hai tháng qua chúng ta sống chung, em chịu trách nhiệm với anh, anh cảm thấy em là người thế nào?」
「…Là người không tệ.」
「Nếu không tệ, vậy chúng ta kết hôn có được không?」
Tôi mỉm cười, đầy tự tin.
Tư Mộ thích tôi.
Không phải tôi tự cao đâu.
Từ mỗi hành động của anh ấy, đều có thể thấy được tình cảm anh dành cho tôi.
Mặc dù đôi lúc anh cũng có vẻ mặt khó chịu.
Nhưng phần lớn thời gian, anh ấy đều cẩn thận dò dẫm tiến đến gần tôi.
Là một người có chút mâu thuẫn.
À không, là một mèo mới phải.
Mặt Tư Mộ đỏ lên thấy rõ, anh tháo kính xuống nhìn tôi: 「Em, em…」
「Tôi, tôi sao?」
「Em biết tôi là yêu quái gì không? Em có thể chấp nhận, chấp nhận cái đuôi của tôi không…」
Tư Mộ lắp bắp, mãi mà không nói được hết câu.
Tôi gật đầu, mong chờ: 「Mèo trắng đúng không? Anh là mèo trắng, đuôi của anh em đương nhiên chấp nhận được, em yêu nó còn không hết!」
Tư Mộ im lặng.
「Coi như đúng vậy, tôi cũng coi như là mèo trắng đi.」 Ánh mắt anh tối lại, có chút mất mát.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.