Lý Minh Sính từ nhỏ đã học đàn violin, đôi bàn tay của cô ta là bảo bối, bình thường ở nhà cắm hoa cũng phải đeo găng tay.
Hiện tại, nhìn từ góc độ bất thường này ai cũng biết rằng bàn tay này chắc chắn đã bị tổn thương nặng nề!
Tay của cô ta bị sai vị trí, trên đó thậm chí còn có một vết giày màu đen. Một số ngón tay trắng nõn bị dẫm lên, sưng tấy đỏ bừng.
Tôi không nói gì, Lý Minh Sính lập tức quỳ trên mặt đất, liên tục lặp lại câu xin lỗi. Lý Minh Thành đứng ở phía sau cô ta, giống như giám thị, hung tợn nhìn cô ta.
Lý Minh Sính co rúm người lại một chút, cúi đầu càng thấp hơn. Thú vị, tuy rằng không biết bọn họ vì sao đột nhiên chó cắn chó, nhưng nhìn màn trình diễn của họ tôi cho 8 điểm.
Tôi muốn đi ra cửa, Lý Minh Thành ngăn ở cửa không cho tôi đi.
“Em không tha thứ cho cô ta, có phải hay không?” Ánh mắt của anh ta thật hung dữ, giống như sẽ lập tức cầm d//ao đ//âm tôi, nhưng anh hình như phát hiện mình đã quá hung dữ với tôi, vì thể sửa giọng nói lại câu hỏi vừa rồi.
“Anh sẽ tha thứ cho người đã bức tử anh sao?”
Lý Minh Thành lẩm bẩm cười, nói cũng đúng.
Anh ta cười càng lúc càng tàn nhẫn, Thâm Hải dẫn tôi rời đi, anh ta nhe răng cười đi về phía Lý Minh Sính.
Ba năm sau, tôi cũng không gặp lại anh ta và Lý Minh Sính. Ngay cả người của Lý gia cũng chưa từng gặp lại, không biết bọn họ đã đi nơi nào.
Tuy nhiên, nhà họ Lý không lựa chọn báo án, họ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và vẫn giả vờ bình yên như kiếp trước.
Sau khi khỏi bệnh, tôi bị Thâm Hải ép ở lại Ô Trấn tịnh dưỡng nửa năm, sau đó anh ấy mới cho phép tôi đi làm chuyện của mình.
Có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là mang theo các fan nhỏ của tôi đi du lịch rồi. Tôi lấy những món đồ lúc trước người Lý gia cho tôi làm quà tặng cho fan phòng phát sóng trực tiếp, thỉnh thoảng Thâm Hải cũng mua cho tôi vài món đồ chơi nhỏ kỳ quái gì đó, tôi cũng sẽ làm bộ như trong lúc lơ đãng mang đi tặng hết.
Phòng phát sóng thật tuyệt vời!!!
Tóc mới mọc ra không lâu, chưa thể cột lại nhưng tôi và Thâm Hải đều rất quý trọng ba quả dưa hai quả táo trên đỉnh đầu này, tốn rất nhiều biện pháp bảo dưỡng chúng nó.
Ba năm sau, tôi và Thâm Hải đi Thụy Sĩ.
Trong khi tôi đang phát sóng trực tiếp chuyến đi Thụy Sĩ, anh ấy đã cầu hôn tôi. Anh ấy mặc một thân Hán phục, từ góc đường bước ra, cài chiếc kẹp tóc cho tôi và thì thầm vào tai tôi những lời yêu thương.
“Anh không bận tâm đến bí mật của em sao?”
Anh ấy nói, đó là bí mật của tôi, có nói hay không là tự do của tôi, anh ấy chỉ tiếc không thể gặp được tôi sớm hơn một chút.
Anh ấy cũng là một kho báu khó kiếm được, anh ấy là mặt trăng của tôi, và bây giờ, mặt trăng của tôi đang cầu hôn tôi.
Tôi giấu mặt trăng bằng tình yêu.
NGOẠI TRUYỆN
Tôi là Lý Minh Thành và tôi đã gián tiếp giet em gái mình.
Chuyến lưu diễn toàn cầu của Lý Minh Sính kết thúc, chúng tôi nghỉ phép ở nước ngoài nửa tháng mới về nước. Về nước, nghênh đón chúng tôi chính là th//i th//ể Lý Minh Đình.
Sao không nhận được điện thoại à? Ừm… Lý Minh Sính nói, chúng tôi hãy sắp xếp xong việc, sau đó tắt điện thoại đi, chuyên tâm chơi với cô ta một lần.
Sao lại dễ dàng tin như vậy chứ?
Lý Minh Đình thật sự bị ung thư, thì ra bộ dáng tiều tụy lần trước của em ấy không phải bởi vì hít thuốc phiện, mà là bị bệnh.
Sự hối tiếc dường như bị trì hoãn và những sai sót cuối cùng sẽ lộ ra.
Khi tôi biết cái chet của Lý Minh Đình là do một tay Lý Minh Sính bày ra, đã là rất nhiều năm sau.
Lý Minh Sính từ rất sớm đã biết mình không phải con ruột của Lý gia, chính cô ta lén lút tìm được ba mẹ ruột của mình, hơn nữa còn muốn bọn họ coi thường Lý Minh Đình, không cho phép đối tốt với em ấy.
Vì vậy, em gái tôi đã có một cuộc sống không hạnh phúc từ khi còn nhỏ. Cặp vợ chồng đó nhìn thì hiền lành, nhưng thật ra lại luôn hành hạ em ấy.
Bọn họ không ngừng đả kích em ấy, nói tất cả mọi người sẽ không thích em, nhưng bọn họ thì có, tuy rằng bọn họ đánh em mắng em, nhưng đánh là thương mắng là yêu, không có ba mẹ nào mà không yêu con của mình.
Cho nên, em gái của tôi từ nhỏ hẳn đã thường xuyên bị thương, bọn họ không cho phép em ấy giao tiếp xã hội, em ấy sợ tiếp xúc với người khác, cho nên lần đầu tiến vào Lý gia em ấy mới chật vật và hốt hoảng như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgay cả bệnh ung thư dạ dày của em gái tôi cũng có bóng của họ.
Sau khi Lý Minh Sính tìm được bọn họ, thái độ của bọn họ đối với em gái tôi thay đổi nhanh chóng, em ấy không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, phải làm rất nhiều việc nhà, nhưng ăn đều là thức ăn thừa cơm thừa, đồ ăn vặt cơ bản không có, chỉ có quả hạch mốc meo hai vợ chồng kia không ăn, bị bọn họ rửa một chút rồi bỏ vào trong nồi xào sơ qua, lại lấy ra cho em ấy ăn, còn lừa em ấy nói đó là mua cho em ấy.
Rốt cuộc là phải sống khổ sở, mới có thể không biết được cả mùi vị của một quả hạnh mốc meo đây?
Năm thứ bảy sau khi em gái tôi chet, tôi mới biết thì ra trước khi em ấy chet đã trải qua bao nhiêu đau khổ, tuyệt vọng.
Ba nuôi mẹ nuôi không cần em ấy, từ sau khi thân phận bị phơi bày ra ánh sáng, liền không tiếp nhận điện thoại của em ấy nữa, ba mẹ ruột không yêu em ấy, anh chị không yêu em ấy, tất cả mọi người đều keo kiệt không muốn cho em ấy một chút thiện ý.
Em ấy giống như một con nhím, mạnh mẹ tự mình đi về phía trước, vấp ngã, để lại vết m//áu đầy đất.
Em ấy nhổ gai, vì sống sót mà không tiếc quỳ xuống trước kẻ thù, tôi là người nhà thân nhất của em ấy, nhưng cũng là đầu sỏ gây ra vết thương sâu nhất cho em ấy.
Tôi đã đánh em ấy.
Mẹ kiếp.
Rõ ràng khi còn bé tôi đã nói qua vô số lần, tôi nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt.
Tôi đáng chet, nhưng tôi không thể chet.
Tôi b//ẻ g//ãy bàn tay đánh đàn violin của Lý Minh Sính, nhìn cô ta đau khổ trốn trong tầng hầm kêu gào.
Cô ta thậm chí không kiêng nể gì đến mức ngay cả chứng cứ cũng không tiêu hủy. Cô ta có một két sắt với một chiếc điện thoại di động cũ bên trong.
Đó là chiếc điện thoại di động năm đó em gái tôi liên lạc với cô ta, cầu xin cô ta trả tiền.
Cô ta cũng đáng chet.
Tất cả chúng ta đều là tội nhân.
Tất cả chúng tôi nên sống trong đau khổ và tội lỗi suốt phần đời còn lại.
Tôi đã giet người.
Sau khi tôi giet Lý Minh Sính, tôi nói ra hết tất cả tội nghiệt của cô ta, nói cô ta là sói đội lốt cừu, là quỷ đội lốt người.
Cô ta đã giet em gái tôi, và tất cả chúng tôi đều đồng lõa với cô ta.
Ông trời có lẽ thấy em gái tôi sống quá đáng thương, cho nên không chỉ để cho nó sống lại, cũng để cho chúng tôi sống lại.
Em ấy không muốn sống.
Em ấy bị chúng ta bức ép đến ngay cả ý niệm sống sót cũng không có.
May mắn em ấy đã gặp được Thâm Hải, nếu không, tôi thật sự không dám cam đoan em ấy sẽ vì chúng tôi mà cố gắng sống sót.
Tất cả những gì em ấy đã làm khi được tái sinh, đều là sảng khoái đón nhận cái chet.
Hai kiếp của em ấy cộng lại còn chưa tới 35 tuổi……
Em ấy tràn đầy thất vọng đối với thế giới này. Em ấy nói, em ấy sẽ không tha thứ cho người đã bức tử mình.
Là anh trai, tôi luôn phải bảo vệ em ấy.
Tôi có thể không xuất hiện, nhưng tôi sẽ loại bỏ tất cả những yếu tố khiến em ấy không an tâm. Tôi đưa Lý Minh Sính đến Myanmar, nhìn cô ta mỗi ngày sống không được chet không xong, ba mẹ ruột của cô ta, cũng sẽ tới cùng cô ta.
Tôi tận mắt nhìn thấy Lý Minh Sính tắt thở, về nước tự thú. Tôi là tội nhân, tôi sống không tốt, em ấy hẳn là sẽ vui vẻ chứ?
Đáng tiếc, em ấy không muốn nhận gấu con của tôi.
Tôi ch//ôn con gấu nhỏ của tôi ở vị trí ch//ôn cất em ấy ở kiếp trước, nếu nhất định có một người phải chet, xin hãy để tôi thay thế em ấy.
Kiếp sau, hãy để cho anh làm anh trai của em đi, hay là ba cũng được, anh nhất định sẽ liều m//ạng bảo vệ em…
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.