15
“Hứa Chi.”
Triệu Tây Hoài đặt tôi trên chiếc giường lớn mềm mại, lại hất mái tóc rối bù bên tóc mai tôi ra.
Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, đáy mắt kia lại giống như ẩn chứa vài phần nghiêm túc.
“Nếu như bây giờ cô đổi ý, vẫn còn kịp.”
“Cô tuổi còn nhỏ, tôi không muốn ép cô.”
“Đương nhiên, cho dù cô đổi ý…”
Triệu Tây Hoài ý cười rất nhạt, giọng điệu bình thản.
“Tôi cũng sẽ không làm khó cô, ngược lại, nếu cô cần giúp đỡ, tôi vẫn sẽ giúp cô.”
Tôi nằm trên giường, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.
Ở Bắc kinh này rớt xuống một khối gạch cũng có thể nện đến một cái đời thứ hai đời thứ ba.
Nhưng Triệu gia là quyền quý trong quyền quý, Triệu Tây Hoài là thái tử gia trong thái tử gia.
Hắn muốn cái gì, không cần mở miệng, còn nhiều là người tranh nhau đưa đến cho hắn.
Nhưng giờ phút này, hắn lại đối mặt với một cô gái hai bàn tay trắng.
Nói ra những lời như vậy.
Coi như là lừa gạt, coi như là lấy lùi làm tiến chinh phục phụ nữ
Cũng sẽ làm cho người ta rung động.
Dù sao, đối với Triệu Tây Hoài mà nói, căn bản hắn không cần tốn nhiều công sức như vậy.
Tôi không trả lời hắn.
Chỉ là chủ động nâng cánh tay lên ôm lấy cổ hắn, kéo hắn về phía tôi, dán chặt.
“Tam ca, tôi không hối hận, tôi cam tâm tình nguyện.”
Khi da thịt kề sát nhau, tim đập phảng phất nhanh.
Tôi e lệ cắn môi, không dám mở mắt nhìn hắn.
Chỉ là trong nháy mắt nước mắt như chảy thành sông.
Tôi rất nhỏ giọng mở miệng: “Tam ca, tôi có chút sợ hãi, anh từ từ dạy tôi, được không?”
16
Lại là một đêm xuân mưa rơi.
Chỉ là lần đó tôi đứng ở ngoài xe Triệu Tây Hoài.
Một lòng chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn với hắn.
Chưa từng sinh ra tâm tư bám lấy hắn.
Nhưng lần này.
Tôi cùng hắn dây dưa qua lại, đã là không thể phủi sạch quan hệ.
Mưa xuân dần dần tạnh, giọt mưa gõ vào cửa kính, từng tiếng từng tiếng.
Bên cổ, ngực tôi, bị hôn ra những vết đỏ loang lổ.
Eo, đùi, dấu ngón tay dày đặc.
Thậm chí ngay cả bắp chân mảnh mai cũng có một vết cắn rất nhạt.
Bắc Kinh mưa xuân thấm ướt mỗi một nơi trên thế giới này.
Ngay cả đáy mắt của tôi dường như cũng hàm chứa xuân tình ẩm ướt.
Mà Triệu Tây Hoài, nắm chặt mười ngón tay tôi, đáy mắt tràn đầy dục sắc và thỏa mãn.
Khoảnh khắc cuối cùng, hắn cúi đầu hôn tôi thật sâu.
Tôi nghe thấy hắn nặng nề gọi tên tôi: “Hứa Chi.”
Một khắc kia, tôi hoảng hốt sinh ra ảo giác.
Bản thân dường như được yêu.
17
Mùa xuân ở Bắc Kinh luôn ngắn ngủi.
Sau khi mưa xuân liên miên ngừng lại, giống như một đêm đã vào hạ.
Tối nay có một bữa tiệc nhỏ, rất hiếm thấy tôi cũng ở trong hàng ngũ được mời.
Triệu Tây Hoài tôn trọng ý nguyện của tôi, ngoại trừ hai ba người bạn thân thiết của hắn.
Không ai biết mối quan hệ của tôi với hắn.
Nhưng hôm nay nợ nhà tôi đã trả hết, nhà cũ Hứa gia cũng đã thu hồi.
Hướng gió trong vòng tròn mơ hồ cũng thay đổi.
Khắp nơi đều có lời đồn đãi, nói tôi bám vào tên già giàu có không biết tên, đã xưa đâu bằng nay.
Chỉ là tôi với tin đồn này không có giải thích, một chữ không chịu tiết lộ.
Cũng bởi vậy, càng dẫn tới mọi người tò mò không thôi.
Ngay cả Chu Nhiên cũng gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại.
Yến hội đêm nay, Chu Nhiên sẽ tham gia.
Em họ Hứa Khả ăn trong móc ngoài của tôi cũng sẽ tham gia.
Lúc trước Hứa gia không xảy ra chuyện.
Hứa Khả ở trước mặt tôi giả bộ nhu thuận đáng yêu.
Nhưng đó là một người em gái có vẻ vô hại.
Nhưng đã sớm có tư tình với Chu Nhiên.
Lại ở thời điểm tôi khó khăn nhất đau khổ nhất, không do dự mà đẩy người khác xuống giếng hay đâm sau lưng.
Tôi không thích gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không sợ phiền phức.
Chu Nhiên và Hứa Khả, một người cũng tôi sẽ không bỏ qua.
Cuối cùng tôi vẫn chọn một bộ lễ phục.
Lộ ra cổ dài xinh đẹp và xương đòn tinh xảo.
Nhưng cũng đồng thời lộ ra vết hôn nhàn nhạt trên cổ và ngực.
Tôi không bảo thợ trang điểm che đi.
Thậm chí tóc dài cũng búi lên, dây chuyền cũng không đeo.
Quả nhiên, khi tôi xuất hiện trong phòng tiệc.
Cơ hồ tầm mắt của tất cả mọi người, đều rơi vào trên người tôi trước tiên.
18
“Chị, chị không đưa bạn trai đi cùng sao?”
Hứa Khả cố ý nhìn phía sau tôi, lại che miệng cười khẽ: “Có gì phải che giấu chứ, chẳng lẽ… chị cảm thấy mất mặt sao?”
Triệu Tây Hoài không đi cùng tôi.
Yến hội như vậy căn bản mời không nổi đại phật gia như hắn.
Cho dù là thư ký của hắn lộ mặt cũng coi như là thể diện cực lớn rồi.
Trước khi xuất phát hắn gọi điện thoại cho tôi, yến hội kết thúc hắn sẽ đi đón tôi về nhà.
Về nhà.
Trong lúc hồ đồ, hình như tôi cũng coi ngôi nhà của Triệu Tây Hoài.
Coi như nhà của mình.
Thu hồi suy nghĩ, tôi nhìn Hứa Khả, giọng lạnh nhạt: “Trước khi nói tôi mất mặt, sao không nghĩ xem mình có mặt mũi hay không.”
Hứa Khả lập tức thay đổi sắc mặt: “Ý chị là gì…”
“Chữ ở trên mặt, chính cô làm chuyện gì trong lòng còn không rõ?”
“Không phải là bám vào một lão già có tiền sao, nếu chú dì biết chị làm chuyện xấu như vậy, dưới cửu tuyền cũng không được yên…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi giơ tay lên, tát mạnh vào mặt cô ta.
Hứa Khả bị tôi làm cho mơ hồ, theo bản năng muốn đánh trả, tôi lại giơ tay nhanh hơn cô ta.
Lại tát cô ta một cái.
Tôi dùng hết sức lực, móng tay đều cạo rách mặt cô ta.
Hứa Khả che mặt, một hồi lâu mới òa khóc thành tiếng: “Anh Chu Nhiên, anh nhìn con tiện nhân Hứa Chi này xem…”
Nhưng Chu Nhiên đứng ở nơi đó, ánh mắt không hề chớp mắt dừng lại trên người tôi.
“Anh Chu Nhiên…”
Hứa Khả lại khóc la, lại kéo kéo ống tay áo Chu Nhiên.
Chu Nhiên lại đẩy cô ta sang một bên.
Hứa Khả thiếu chút nữa đứng không vững ngã sấp xuống, vẫn có người tốt bụng đỡ cô ta một phen, cô ta mới miễn cưỡng đứng lại.
“Hứa Chi.”
Sắc mặt Chu Nhiên vô cùng khó coi, giọng điệu cũng có chút lạnh.
Tôi xoa xoa cổ tay, lại nhìn về phía đầu ngón tay đang đau nhức.
Vừa rồi tát dùng sức quá lớn, móng tay bị bật ra, dường như chảy máu.
Thật đúng là rất đau.
Chu Nhiên đi lên phía trước, nắm chặt cổ tay tôi: “Cô đi theo tôi ra ngoài.”
Tôi giãy giụa vài cái, không thể tránh được.
Cứ như vậy bị Chu Nhiên kéo cánh tay ra khỏi phòng tiệc.
Trong số khách mời tới đêm nay, Chu Nhiên là người có địa vị lớn nhất, xuất thân tốt nhất.
Bởi vậy không ai dám ngăn cản hắn.
Ngay cả Hứa Khả, gấp đến độ dậm chân nhưng vẫn là nửa chữ cũng không dám nhiều lời.
Tôi bị hắn kéo ra ngoài xe.
Tôi cũng dứt khoát không uổng phí sức lực nữa.
19
“Lên xe.”
Chu Nhiên mở cửa xe, đẩy tôi đi vào.
“Chu Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Hứa Chi, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, tôi không muốn nhìn cô tự mình lạc lối.”
“Cho nên.”
“Nếu cô muốn làm tình nhân, không bằng đi theo tôi.”
Chu Nhiên đẩy tôi vào hàng ghế sau: “Ít nhất, chúng ta quen nhau từ nhỏ, biết rõ, tôi sẽ không hại cô.”
“Chu Nhiên, anh nên hiểu rõ, người đàn ông kia cũng không dễ chọc.”
“Hứa Chi, tôi nhớ lúc trước trong điện thoại tôi đã nói với cô, không ai dám cướp phụ nữ với Chu Nhiên tôi.”
Tôi lắc lắc cổ tay đau nhức, cố ý cười đến châm chọc:
“Chu Nhiên, nhắc nhở anh một câu, anh ấy thật sự là người anh không thể trêu vào.”
“Không thể trêu vào cũng phải chọc.”
Tầm mắt Chu Nhiên lại rơi vào vết hôn trước ngực tôi.
Hắn bị dấu vết kia kích thích đến hoàn toàn mất đi lý trí.
“Đừng nói người cô theo không phải Triệu Tây Hoài, cho dù thật sự là Triệu Tây Hoài, lần này tôi cũng liều chết với hắn.”
“Anh thật sự dám?”
Giọng điệu mỉa mai của tôi, hiển nhiên đã chọc giận Chu Nhiên.
“Hứa Chi, Triệu Tây Hoài hắn có trâu bò hơn nữa, cũng không thể một tay che trời ở Bắc Kinh!”
“Huống chi cô vốn là vị hôn thê của tôi, người phụ nữ của Chu Nhiên tôi.”
“Nhưng Chu Nhiên, là tôi không cần anh.”
“Hiện tại tôi đã là người của người đàn ông khác.”
“Anh ấy đối với tôi thật sự rất tốt, rất cưng chiều tôi.”
Tôi chậm rãi cười, ngón tay lướt qua dấu vết trên ngực: “Anh xem, tối hôm qua chúng tôi còn ở bên nhau…”
“Hứa Chi, đủ rồi!”
Hiển nhiên Chu Nhiên giận đến cùng cực.
20
“Chu Nhiên, tôi cũng nhớ tình cảm trong quá khứ, nhắc nhở anh một câu.”
“Anh không thể trêu anh ấy, Chu Nhiên, nếu không anh sẽ rước họa vào thân.”
Nhưng rất hiển nhiên “hảo tâm khuyên nhủ” của tôi đối với Chu Nhiên hiện tại mà nói càng giống như đổ thêm dầu vào lửa.
Xe chạy như bay, cuối cùng dừng lại ở biệt thự của Chu Nhiên ở ngoại ô.
Đêm đã khuya.
Điện thoại di động của tôi sau khi lên xe đã bị Chu Nhiên lấy đi, trực tiếp tắt máy.
Nhưng trong lòng tôi cũng không quá sợ hãi.
Chu Nhiên đưa tôi ra khỏi phòng tiệc.
Tất cả mọi người đều thấy.
Triệu Tây Hoài tất nhiên cũng đã sớm biết chuyện này.
Điều duy nhất tôi lo lắng lúc này là.
Đối với người đàn ông có thân phận như Triệu Tây Hoài mà nói.
Liệu hắn có sẵn lòng hành động mất lý trí vì một nữ nhân hay không.
Sau khi đến biệt thự, dường như Chu Nhiên cũng khôi phục một chút lý trí.
Hắn ngồi trên sô pha, ánh mắt nặng nề nhìn tôi.
Nhưng cũng không có bước hành động tiếp theo.
Tôi lại nhạy bén cảm giác được có lẽ Chu Nhiên đã hối hận.
Nhưng lại ngại lòng tự tôn của đàn ông, có chút đâm lao phải theo lao.
Tôi cười một tiếng, đứng lên: “Cho tôi mượn tài xế một chút, đưa tôi ra ngoài có thể tự đón xe đi.”
“Chuyện đêm nay, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, Chu thiếu, không cần sợ hãi.”
“Tôi sợ?”
“Trói tôi lại, rồi lại không dám động đến tôi, Chu Nhiên, quen biết nhiều năm như vậy, tôi có chút hiểu anh, anh chính là sợ hãi.”
“Cùng quá, cái này cũng không có gì mất mặt, dù sao…”
Tôi còn chưa dứt lời, Chu Nhiên đột nhiên đứng lên, trực tiếp nắm lấy cánh tay tôi ném tôi lên sô pha.
Chất liệu vải mỏng manh dễ dàng bị xé rách.
Dưới bóng đèn sáng da tôi trắng nõn phập phồng.
Mà phía trên vết hôn màu nhạt lại càng chói mắt như đâm vào tim.
Con ngươi Chu Nhiên chớp mắt, cúi đầu hung hăng cắn lên dấu vết kia.
Khi tôi đau đớn kêu lên, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ nổ vang liên tiếp.
Chu Nhiên đỏ mắt ngẩng đầu, đang nhìn thấy Triệu Tây Hoài một thân âu phục màu đen sắc mặt lạnh lùng bước tới.
Thần sắc hắn thay đổi, theo bản năng buông tay ra.
Mà tôi mượn cơ hội hung hăng đẩy hắn ra, kéo lại quần áo rách nát, khóc đến ấm ức, rồi lại không im lặng.
Chu Nhiên còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Triệu Tây Hoài nhấc chân đá văng sang một bên.
“Tam ca……”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.