01
Tôi và Ngụy Ung gọi video khoảng mười phút.
Cậu ta đã bắt đầu khó chịu.
“Chị à, em mệt rồi, hôm nay đến đây thôi nhé.”
Không đợi tôi trả lời, cậu ta nhanh chóng ngắt video.
Nhưng quên tắt cuộc gọi âm thanh.
Tôi nghe thấy cậu ta nói chuyện với ai đó: “Nhanh nhanh, vào đội, tôi đã hẹn một em khóa dưới!”
Bạn cùng phòng trêu: “Yêu đương gì mà mệt thế, chia tay đi còn hơn.”
Ngụy Ung đáp: “Chị ta mà, dính người, khó mà thoát được.”
Dối trá.
Rõ ràng là cậu ta không chịu chia tay.
Vì cậu ta luyến tiếc tiền của tôi.
Tôi rót một ly rượu vang, tiếp tục lắng nghe.
Bạn cùng phòng của Ngụy Ung còn đang cười cợt cậu ta.
“Cậu sống chết không dám dẫn chị ta đi chơi, có phải vì phú bà này già quá, không ra tay được phải không?”
Ngụy Ung không phủ nhận.
Vào game rồi.
Ngụy Ung mời một em khóa dưới.
Đàn em này rất biết cách nũng nịu, cứ liên tục khen skin giới hạn của Ngụy Ung đẹp trai.
Ngụy Ung vung tay hào phóng, nói sẽ tặng cho cô ta một bộ.
Tất nhiên, là tiền tiêu vặt tôi cho cậu ta.
Kết thúc một trận đấu, đàn em vui vẻ đi ngủ.
Cô ta vừa rời khỏi, câu chuyện trong phòng nam sinh lại quay trở lại trên người tôi.
Có người bất chợt lên tiếng: “Thẩm Thanh Kha, cậu nghĩ sao?”
“Nghĩ gì cơ?”
“Cậu thấy sao về tình chị em tám tuổi của Ngụy Ung?”
Im lặng hai giây.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Lớn hơn tám tuổi, chó cũng không thèm yêu.”
02
Tôi có hơi mê giọng hay.
Lúc trước có nhiều em trai như vậy, tôi chọn Ngụy Ung cũng là vì giọng cậu ta khá hay.
Nhưng lúc này, tôi lại thất thần.
Thẩm Thanh Kha.
Tôi nhớ người này.
Bạn cùng phòng của Ngụy Ung, nghe nói là hot boy của trường, ít nói nhưng rất thu hút các cô gái.
Khi nhắc về hắn, giọng điệu của Ngụy Ung luôn không giấu được sự ghen tị.
Thẩm Thanh Kha có thành tích tốt, ngoại hình xuất chúng.
Người như vậy đi đến đâu cũng sẽ là tâm điểm.
Đứng cạnh hắn, Ngụy Ung lập tức làm nền.
Nhưng ngược lại, gia cảnh của Thẩm Thanh Kha rất nghèo khó.
Sự tự phụ của Ngụy Ung không cho phép cậu ta trở thành nền cho người nghèo.
Không ngờ, Thẩm Thanh Kha lại có chất giọng như vậy.
Thậm chí hợp gu tôi hơn giọng của Ngụy Ung.
Chắc khi thở dốc còn hay hơn.
Tôi ngắt cuộc gọi âm thanh, trong lòng đã có kế hoạch.
Cậu bạn trai nhỏ không nghe lời.
Vậy thì đổi.
03
Tôi thích hẹn hò với các cậu em trai.
Thứ nhất vì công việc bận rộn, cần giá trị tinh thần.
Thứ hai vì các cậu em trẻ trung, tôi có thể tận hưởng.
Bao gồm cả Ngụy Ung, tôi đã yêu mười một cậu em trai, đủ để lập thành một đội bóng.
Tôi không bao giờ ngại chi tiền cho các em trai.
Nửa năm qua với Ngụy Ung, tôi đã tiêu gần 500 triệu.
Cả người toàn đồ hiệu của cậu ta, tất cả đều do tôi mua.
500 triệu này với cậu ta mà nói thì rất quan trọng.
Có thể giúp cậu ta vênh váo đi ngang trong trường, cũng có thể thu hút nhiều đàn em khóa dưới ngưỡng mộ.
Nhưng với tôi mà nói thì, chỉ là bớt mua một cái túi thôi mà.
Tôi bỏ tiền, em trai bỏ công, rất công bằng.
Nhưng tôi trăm triệu lần không ngờ tới.
Người luôn ngoan ngoãn ở trước mặt tôi như Ngụy ung, ở sau lưng lại chê bai khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi.
Vậy đúng lúc.
Tôi cũng chơi chán rồi.
—
Cuối tuần, sinh nhật Ngụy Ung.
Cậu ta tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự của tôi.
Tôi đến vào khoảng chín giờ tối.
Tiệc đã diễn ra một lúc rồi, rất náo nhiệt.
Ngụy Ung thua trò chơi, bị phạt hít đất.
Nhưng không phải là hít đất bình thường…
Một đàn em khóa dưới nằm dưới cậu ta, e thẹn lấy tay che mặt.
Mỗi lần Ngụy Ung hạ xuống, gần như sắp chạm môi cô bé.
Cả đám hùa theo.
“Hôn đi, hôn đi!”
“Ngụy Ung, cậu có được không đấy!”
Đàn ông thì không thể nói là không được.
Ngụy Ung bị khích tướng, lần cuối hạ người xuống thật thấp.
Mắt thấy sắp chạm môi rồi—
Tôi mở cửa biệt thự, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
04
Mọi người đều im lặng, tò mò nhìn về phía tôi.
Ngụy Ung sững sờ.
Khuôn mặt vốn đang ửng đỏ dần dần mất hết sắc.
“Chị… chị sao lại đến đây…”
“Đây là nhà của tôi, chẳng lẽ tôi không thể đến?”
“Chẳng phải chị nói tối nay phải làm thêm sao?”
“Tăng ca xong rồi, đến để mừng sinh nhật cậu.”
Tôi tháo đôi giày cao gót đế đỏ, bình thản bước vào trong.
Có người thì thầm hỏi: “Anh Ngụy, chẳng phải căn nhà này là của anh sao?”
“Đúng vậy, anh bảo căn nhà này là do bố mẹ anh cho mà…”
Ngụy Ung mím môi, lúng túng nói: “Chị ấy là… là chị tôi.”
Tôi mỉm cười.
Không phủ nhận.
05
Sinh viên mà, thường không có ác ý gì.
Sau khi Ngụy Ung nói vậy, bọn họ nhiệt tình nhường chỗ cho tôi.
“Ôi trời Ngụy Ung, chị của cậu đẹp thật đấy, trước giờ sao không thấy cậu nhắc tới?”
“Ngụy Ung, gen của chị cậu còn đẹp hơn cậu, nhìn như minh tinh ấy.”
“Chị ơi, bên này có chỗ trống, chị uống gì ạ? Em rót cho chị.”
“Cảm ơn em.”
Sau khi ngồi xuống, tôi liếc nhìn Thẩm Thanh Kha.
Hắn và Ngụy Ung không hợp nhau.
Hôm nay Ngụy Ung mời cậu ta đến chỉ để khoe khoang.
Thẩm Thanh Kha bị dồn vào góc, không tương tác với ai, cũng chẳng có vẻ hứng thú với bất cứ thứ gì.
Tôi tham gia vào trò chơi và rất nhanh bị “Vua” gọi tên.
“Vua” yêu cầu tôi chọn một người khác giới trong phòng để thực hiện một nụ hôn an toàn.
Nụ hôn an toàn nghĩa là hôn qua một lá bài, giữ trong 10 giây.
Ngụy Ung nhìn tôi, trông đầy do dự.
Cậu ta không muốn thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng cũng không muốn thấy tôi hôn người khác.
Cậu ta ngập ngừng, phân vân không biết có nên đứng lên không.
Ánh mắt tôi lướt qua cậu ta, chỉ về phía Thẩm Thanh Kha bên cạnh.
“Cậu nhé.”
06
Ngụy Ung “cạch” một tiếng bật dậy.
“Không được!”
“Sao lại không được?”
“Chị không thể chọn cậu ta! Để em làm với chị!”
“Đừng đùa chứ. Chúng ta là chị em, sao có thể làm chuyện kinh khủng như vậy?”
“Đúng đấy, em trai tránh qua một bên đi.”
“Ngụy Ung, chẳng lẽ cậu là người cuồng chị hả?”
Mọi người hưởng ứng, tỏ vẻ không chấp nhận được.
Tôi nhếch miệng cười lạnh, giả vờ bất đắc dĩ: “Thôi được rồi em trai, bố mẹ mà biết được sẽ đánh chết chúng ta mất.”
Mặt Ngụy Ung lúc này thay đổi không ngừng.
Lời nói dối này là cậu ta nói.
Bây giờ muốn giải thích cũng đã quá muộn.
Thẩm Thanh Kha không nói một lời suốt thời gian đó.
Cho đến khi hắn bị đẩy về phía tôi.
Thiếu niên ngẩng mặt lên, lười biếng nói.
“Chị không phải chị của Ngụy Ung.”
Hắn dùng âm lượng chỉ đủ tôi nghe thấy.
“Chị là bạn gái của cậu ta.”
“Cậu biết à.” Tôi cười nhẹ nhìn cậu ta: “Vậy, cậu có phấn khích không?”
Thẩm Thanh Kha khẽ cười nhạo: “Tôi không có hứng thú với bạn gái của người khác.”
“Không sao cả, tôi có hứng thú với cậu là đủ rồi.”
Thẩm Thanh Kha hơi ngạc nhiên.
Tôi đã cầm lá bài, đặt sát môi cậu ta.
Trước khi cậu ta kịp phản ứng, tôi đã nhẹ nhàng hôn lên.
07
“Sau này, Thẩm Thanh Kha sẽ là anh rể của cậu đó, Ngụy Ung.”
Kết thúc trò chơi, mọi người ồn ào như thế.
Ngụy Ung siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt cậu ta tối sầm, đánh giá qua lại giữa tôi và Thẩm Thanh Kha.
Rồi như để trả đũa, cậu ta uống thay cho đàn em khóa dưới, thậm chí cố tình tỏ ra thân mật với cô ta.
Cậu ta nghĩ như vậy sẽ làm tôi nhượng bộ.
Thật ngây thơ.
Ngụy Ung còn chưa hiểu, trong mối quan hệ này, cậu ta chẳng có quyền quyết định.
Tiệc sinh nhật vừa kết thúc.
Tôi lập tức nói lời chia tay với Ngụy Ung.
Ngụy Ung nổi giận.
“Tống Tư Ý, tối nay chị cố tình à? Chị biết rõ tôi ghét Thẩm Thanh Kha nhất mà!”
“Cậu có thể chơi trò với đàn em, thì tôi cũng có thể chơi với bạn cùng phòng của cậu, công bằng thôi.”
“Đàn em có chút sợ xã hội, hôm nay không có ai quen biết, tôi chăm sóc cô ấy là hợp lý.”
“Đừng sỉ nhục hội người sợ xã hội. Người sợ xã hội thì chẳng bao giờ nằm dưới người một chàng trai trước mặt nhiều người như vậy.”
“Tống Tư Ý, đừng dùng suy nghĩ bẩn thỉu của chị để đánh giá đàn em của tôi.”
Tôi nhìn Ngụy Ung, thật khó mà liên hệ cậu ta với hình ảnh ngoan ngoãn ngày đầu.
Cậu ta không phải đột ngột trở nên tồi tệ.
Chỉ là lúc đầu cậu ta giấu kỹ mà thôi.
Tôi nói: “Vậy cậu có thể tiếp tục chăm sóc cô ấy rồi.”
“Ý chị là gì?”
“Ý là, chúng ta chia tay.”
Ngụy Ung sững lại, nhưng nhanh chóng cười khẩy.
“Chị lấy chia tay để dọa tôi? Chị biết đấy, tôi không ăn kiểu này đâu.”
“Cậu ăn hay không ăn chẳng liên quan gì đến tôi. Bảo vệ.”
Vừa dứt lời, mấy nhân viên bảo vệ lập tức bước vào, trực tiếp lôi Ngụy Ung ra ngoài.
“Cậu tự ý tổ chức tiệc ở nhà tôi và còn làm lộn xộn mọi thứ, tôi tạm không tính toán. Nếu còn lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Ngụy Ung: “Chị đùa gì vậy…”
“Cậu biết báo cảnh sát sẽ có hậu quả gì không?”
Tôi ngắt lời Ngụy Ung.
“Sẽ bị thông báo đến trường học của các cậu. Giảng viên chủ nhiệm có cố che đậy cũng vô ích. Tôi sẽ làm mọi cách để thông báo được dán khắp trường, thậm chí lên cả truyền thông. Nếu không tin, chúng ta cứ thử?”
“Đừng!”
Cuối cùng, Ngụy Ung cũng hiểu tôi không đùa.
Cậu ta nhìn tôi đầy hận thù, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm.
“Chia thì chia! Tôi đã muốn chia tay lâu rồi! Ai thèm hẹn hò với bà già? Tống Tư Ý, chị nhìn lại mình đi, ngày nào cũng ăn mặc chững chạc, chẳng có chút thanh xuân nào! Chẳng qua chỉ có chút tiền! Ở bên đàn em tôi mới cảm thấy vui vẻ!”
“Một khi đã như vậy thì, cởi hết quần áo tôi mua ra.”
Bảo vệ lập tức bắt đầu lột quần áo của Ngụy Ung.
Cuối cùng, chỉ chừa lại cho cậu ta một chiếc quần lót.
Tôi phớt lờ những lời mắng chửi của Ngụy Ung, nói:
“Tối nay cậu đã uống rượu của tôi, tổng cộng sáu trăm triệu. Hóa đơn sẽ gửi đến trường, mong cậu sớm hoàn trả. Nếu không, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”
“Tống Tư Ý, mẹ nó chị——”
Tôi giơ điện thoại lên, định bấm số gọi đồn cảnh sát.
Cậu ta sợ hãi im lặng.
“Cút đi, thứ rác rưởi.”
Nói xong, tôi quay người trở về phòng.
Đêm đầu xuân không quá ấm áp.
Loại con trai cặn bã chỉ biết nhìn tiền tài như cậu ta, chắc chắn sẽ có thể chân trần đi về trường học nhỉ?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
01
Tôi và Ngụy Ung gọi video khoảng mười phút.
Cậu ta đã bắt đầu khó chịu.
“Chị à, em mệt rồi, hôm nay đến đây thôi nhé.”
Không đợi tôi trả lời, cậu ta nhanh chóng ngắt video.
Nhưng quên tắt cuộc gọi âm thanh.
Tôi nghe thấy cậu ta nói chuyện với ai đó: “Nhanh nhanh, vào đội, tôi đã hẹn một em khóa dưới!”
Bạn cùng phòng trêu: “Yêu đương gì mà mệt thế, chia tay đi còn hơn.”
Ngụy Ung đáp: “Chị ta mà, dính người, khó mà thoát được.”
Dối trá.
Rõ ràng là cậu ta không chịu chia tay.
Vì cậu ta luyến tiếc tiền của tôi.
Tôi rót một ly rượu vang, tiếp tục lắng nghe.
Bạn cùng phòng của Ngụy Ung còn đang cười cợt cậu ta.
“Cậu sống chết không dám dẫn chị ta đi chơi, có phải vì phú bà này già quá, không ra tay được phải không?”
Ngụy Ung không phủ nhận.
Vào game rồi.
Ngụy Ung mời một em khóa dưới.
Đàn em này rất biết cách nũng nịu, cứ liên tục khen skin giới hạn của Ngụy Ung đẹp trai.
Ngụy Ung vung tay hào phóng, nói sẽ tặng cho cô ta một bộ.
Tất nhiên, là tiền tiêu vặt tôi cho cậu ta.
Kết thúc một trận đấu, đàn em vui vẻ đi ngủ.
Cô ta vừa rời khỏi, câu chuyện trong phòng nam sinh lại quay trở lại trên người tôi.
Có người bất chợt lên tiếng: “Thẩm Thanh Kha, cậu nghĩ sao?”
“Nghĩ gì cơ?”
“Cậu thấy sao về tình chị em tám tuổi của Ngụy Ung?”
Im lặng hai giây.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Lớn hơn tám tuổi, chó cũng không thèm yêu.”
02
Tôi có hơi mê giọng hay.
Lúc trước có nhiều em trai như vậy, tôi chọn Ngụy Ung cũng là vì giọng cậu ta khá hay.
Nhưng lúc này, tôi lại thất thần.
Thẩm Thanh Kha.
Tôi nhớ người này.
Bạn cùng phòng của Ngụy Ung, nghe nói là hot boy của trường, ít nói nhưng rất thu hút các cô gái.
Khi nhắc về hắn, giọng điệu của Ngụy Ung luôn không giấu được sự ghen tị.
Thẩm Thanh Kha có thành tích tốt, ngoại hình xuất chúng.
Người như vậy đi đến đâu cũng sẽ là tâm điểm.
Đứng cạnh hắn, Ngụy Ung lập tức làm nền.
Nhưng ngược lại, gia cảnh của Thẩm Thanh Kha rất nghèo khó.
Sự tự phụ của Ngụy Ung không cho phép cậu ta trở thành nền cho người nghèo.
Không ngờ, Thẩm Thanh Kha lại có chất giọng như vậy.
Thậm chí hợp gu tôi hơn giọng của Ngụy Ung.
Chắc khi thở dốc còn hay hơn.
Tôi ngắt cuộc gọi âm thanh, trong lòng đã có kế hoạch.
Cậu bạn trai nhỏ không nghe lời.
Vậy thì đổi.
03
Tôi thích hẹn hò với các cậu em trai.
Thứ nhất vì công việc bận rộn, cần giá trị tinh thần.
Thứ hai vì các cậu em trẻ trung, tôi có thể tận hưởng.
Bao gồm cả Ngụy Ung, tôi đã yêu mười một cậu em trai, đủ để lập thành một đội bóng.
Tôi không bao giờ ngại chi tiền cho các em trai.
Nửa năm qua với Ngụy Ung, tôi đã tiêu gần 500 triệu.
Cả người toàn đồ hiệu của cậu ta, tất cả đều do tôi mua.
500 triệu này với cậu ta mà nói thì rất quan trọng.
Có thể giúp cậu ta vênh váo đi ngang trong trường, cũng có thể thu hút nhiều đàn em khóa dưới ngưỡng mộ.
Nhưng với tôi mà nói thì, chỉ là bớt mua một cái túi thôi mà.
Tôi bỏ tiền, em trai bỏ công, rất công bằng.
Nhưng tôi trăm triệu lần không ngờ tới.
Người luôn ngoan ngoãn ở trước mặt tôi như Ngụy ung, ở sau lưng lại chê bai khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi.
Vậy đúng lúc.
Tôi cũng chơi chán rồi.
—
Cuối tuần, sinh nhật Ngụy Ung.
Cậu ta tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự của tôi.
Tôi đến vào khoảng chín giờ tối.
Tiệc đã diễn ra một lúc rồi, rất náo nhiệt.
Ngụy Ung thua trò chơi, bị phạt hít đất.
Nhưng không phải là hít đất bình thường…
Một đàn em khóa dưới nằm dưới cậu ta, e thẹn lấy tay che mặt.
Mỗi lần Ngụy Ung hạ xuống, gần như sắp chạm môi cô bé.
Cả đám hùa theo.
“Hôn đi, hôn đi!”
“Ngụy Ung, cậu có được không đấy!”
Đàn ông thì không thể nói là không được.
Ngụy Ung bị khích tướng, lần cuối hạ người xuống thật thấp.
Mắt thấy sắp chạm môi rồi—
Tôi mở cửa biệt thự, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
04
Mọi người đều im lặng, tò mò nhìn về phía tôi.
Ngụy Ung sững sờ.
Khuôn mặt vốn đang ửng đỏ dần dần mất hết sắc.
“Chị… chị sao lại đến đây…”
“Đây là nhà của tôi, chẳng lẽ tôi không thể đến?”
“Chẳng phải chị nói tối nay phải làm thêm sao?”
“Tăng ca xong rồi, đến để mừng sinh nhật cậu.”
Tôi tháo đôi giày cao gót đế đỏ, bình thản bước vào trong.
Có người thì thầm hỏi: “Anh Ngụy, chẳng phải căn nhà này là của anh sao?”
“Đúng vậy, anh bảo căn nhà này là do bố mẹ anh cho mà…”
Ngụy Ung mím môi, lúng túng nói: “Chị ấy là… là chị tôi.”
Tôi mỉm cười.
Không phủ nhận.
05
Sinh viên mà, thường không có ác ý gì.
Sau khi Ngụy Ung nói vậy, bọn họ nhiệt tình nhường chỗ cho tôi.
“Ôi trời Ngụy Ung, chị của cậu đẹp thật đấy, trước giờ sao không thấy cậu nhắc tới?”
“Ngụy Ung, gen của chị cậu còn đẹp hơn cậu, nhìn như minh tinh ấy.”
“Chị ơi, bên này có chỗ trống, chị uống gì ạ? Em rót cho chị.”
“Cảm ơn em.”
Sau khi ngồi xuống, tôi liếc nhìn Thẩm Thanh Kha.
Hắn và Ngụy Ung không hợp nhau.
Hôm nay Ngụy Ung mời cậu ta đến chỉ để khoe khoang.
Thẩm Thanh Kha bị dồn vào góc, không tương tác với ai, cũng chẳng có vẻ hứng thú với bất cứ thứ gì.
Tôi tham gia vào trò chơi và rất nhanh bị “Vua” gọi tên.
“Vua” yêu cầu tôi chọn một người khác giới trong phòng để thực hiện một nụ hôn an toàn.
Nụ hôn an toàn nghĩa là hôn qua một lá bài, giữ trong 10 giây.
Ngụy Ung nhìn tôi, trông đầy do dự.
Cậu ta không muốn thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng cũng không muốn thấy tôi hôn người khác.
Cậu ta ngập ngừng, phân vân không biết có nên đứng lên không.
Ánh mắt tôi lướt qua cậu ta, chỉ về phía Thẩm Thanh Kha bên cạnh.
“Cậu nhé.”
06
Ngụy Ung “cạch” một tiếng bật dậy.
“Không được!”
“Sao lại không được?”
“Chị không thể chọn cậu ta! Để em làm với chị!”
“Đừng đùa chứ. Chúng ta là chị em, sao có thể làm chuyện kinh khủng như vậy?”
“Đúng đấy, em trai tránh qua một bên đi.”
“Ngụy Ung, chẳng lẽ cậu là người cuồng chị hả?”
Mọi người hưởng ứng, tỏ vẻ không chấp nhận được.
Tôi nhếch miệng cười lạnh, giả vờ bất đắc dĩ: “Thôi được rồi em trai, bố mẹ mà biết được sẽ đánh chết chúng ta mất.”
Mặt Ngụy Ung lúc này thay đổi không ngừng.
Lời nói dối này là cậu ta nói.
Bây giờ muốn giải thích cũng đã quá muộn.
Thẩm Thanh Kha không nói một lời suốt thời gian đó.
Cho đến khi hắn bị đẩy về phía tôi.
Thiếu niên ngẩng mặt lên, lười biếng nói.
“Chị không phải chị của Ngụy Ung.”
Hắn dùng âm lượng chỉ đủ tôi nghe thấy.
“Chị là bạn gái của cậu ta.”
“Cậu biết à.” Tôi cười nhẹ nhìn cậu ta: “Vậy, cậu có phấn khích không?”
Thẩm Thanh Kha khẽ cười nhạo: “Tôi không có hứng thú với bạn gái của người khác.”
“Không sao cả, tôi có hứng thú với cậu là đủ rồi.”
Thẩm Thanh Kha hơi ngạc nhiên.
Tôi đã cầm lá bài, đặt sát môi cậu ta.
Trước khi cậu ta kịp phản ứng, tôi đã nhẹ nhàng hôn lên.
07
“Sau này, Thẩm Thanh Kha sẽ là anh rể của cậu đó, Ngụy Ung.”
Kết thúc trò chơi, mọi người ồn ào như thế.
Ngụy Ung siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt cậu ta tối sầm, đánh giá qua lại giữa tôi và Thẩm Thanh Kha.
Rồi như để trả đũa, cậu ta uống thay cho đàn em khóa dưới, thậm chí cố tình tỏ ra thân mật với cô ta.
Cậu ta nghĩ như vậy sẽ làm tôi nhượng bộ.
Thật ngây thơ.
Ngụy Ung còn chưa hiểu, trong mối quan hệ này, cậu ta chẳng có quyền quyết định.
Tiệc sinh nhật vừa kết thúc.
Tôi lập tức nói lời chia tay với Ngụy Ung.
Ngụy Ung nổi giận.
“Tống Tư Ý, tối nay chị cố tình à? Chị biết rõ tôi ghét Thẩm Thanh Kha nhất mà!”
“Cậu có thể chơi trò với đàn em, thì tôi cũng có thể chơi với bạn cùng phòng của cậu, công bằng thôi.”
“Đàn em có chút sợ xã hội, hôm nay không có ai quen biết, tôi chăm sóc cô ấy là hợp lý.”
“Đừng sỉ nhục hội người sợ xã hội. Người sợ xã hội thì chẳng bao giờ nằm dưới người một chàng trai trước mặt nhiều người như vậy.”
“Tống Tư Ý, đừng dùng suy nghĩ bẩn thỉu của chị để đánh giá đàn em của tôi.”
Tôi nhìn Ngụy Ung, thật khó mà liên hệ cậu ta với hình ảnh ngoan ngoãn ngày đầu.
Cậu ta không phải đột ngột trở nên tồi tệ.
Chỉ là lúc đầu cậu ta giấu kỹ mà thôi.
Tôi nói: “Vậy cậu có thể tiếp tục chăm sóc cô ấy rồi.”
“Ý chị là gì?”
“Ý là, chúng ta chia tay.”
Ngụy Ung sững lại, nhưng nhanh chóng cười khẩy.
“Chị lấy chia tay để dọa tôi? Chị biết đấy, tôi không ăn kiểu này đâu.”
“Cậu ăn hay không ăn chẳng liên quan gì đến tôi. Bảo vệ.”
Vừa dứt lời, mấy nhân viên bảo vệ lập tức bước vào, trực tiếp lôi Ngụy Ung ra ngoài.
“Cậu tự ý tổ chức tiệc ở nhà tôi và còn làm lộn xộn mọi thứ, tôi tạm không tính toán. Nếu còn lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Ngụy Ung: “Chị đùa gì vậy…”
“Cậu biết báo cảnh sát sẽ có hậu quả gì không?”
Tôi ngắt lời Ngụy Ung.
“Sẽ bị thông báo đến trường học của các cậu. Giảng viên chủ nhiệm có cố che đậy cũng vô ích. Tôi sẽ làm mọi cách để thông báo được dán khắp trường, thậm chí lên cả truyền thông. Nếu không tin, chúng ta cứ thử?”
“Đừng!”
Cuối cùng, Ngụy Ung cũng hiểu tôi không đùa.
Cậu ta nhìn tôi đầy hận thù, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm.
“Chia thì chia! Tôi đã muốn chia tay lâu rồi! Ai thèm hẹn hò với bà già? Tống Tư Ý, chị nhìn lại mình đi, ngày nào cũng ăn mặc chững chạc, chẳng có chút thanh xuân nào! Chẳng qua chỉ có chút tiền! Ở bên đàn em tôi mới cảm thấy vui vẻ!”
“Một khi đã như vậy thì, cởi hết quần áo tôi mua ra.”
Bảo vệ lập tức bắt đầu lột quần áo của Ngụy Ung.
Cuối cùng, chỉ chừa lại cho cậu ta một chiếc quần lót.
Tôi phớt lờ những lời mắng chửi của Ngụy Ung, nói:
“Tối nay cậu đã uống rượu của tôi, tổng cộng sáu trăm triệu. Hóa đơn sẽ gửi đến trường, mong cậu sớm hoàn trả. Nếu không, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án.”
“Tống Tư Ý, mẹ nó chị——”
Tôi giơ điện thoại lên, định bấm số gọi đồn cảnh sát.
Cậu ta sợ hãi im lặng.
“Cút đi, thứ rác rưởi.”
Nói xong, tôi quay người trở về phòng.
Đêm đầu xuân không quá ấm áp.
Loại con trai cặn bã chỉ biết nhìn tiền tài như cậu ta, chắc chắn sẽ có thể chân trần đi về trường học nhỉ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.