Thì ra là như vậy. Hóa ra lý do khiến Từ Tế Xuyên không dao động khi tôi theo đuổi anh ta suốt nhiều năm là vì anh ta nhận định tôi là công lược giả.
Nhưng dù chuyện công lược kia có là thật thì anh ta cũng không nên đối xử với tôi như vậy. Theo như lời anh ta nói, trong quá trình công lược, tôi luôn là người phải trả giá vì anh ta.
Anh ta không nên phủ định hay thậm chí là giày xéo tất thảy mọi thứ tôi làm chỉ vì một động cơ không đơn thuần.
Tôi giương mắt nhìn anh ta, khẽ cười: “Ý của anh là, anh vô tội?”
“Không phải…”
Từ Tế Xuyên cuống quít phản bác, nhưng rồi anh ta nhận ra mình không có lời nào để biện giải.
“Rõ ràng anh có thể tự đi kiểm chứng, vậy mà anh lại lựa chọn tin tưởng lý do thoái thác đến từ một phía là Tống Vi Vi. Rõ ràng anh có vô số phương án giải quyết hợp lý, nhưng anh cố tình chọn cách tra tấn làm tổn thương tôi. Suy cho cùng, bản chất của anh và cô ta không khác nhau. Hai người giống nhau, vừa ngu dốt vừa xấu xa.”
Tôi đưa tay ra, mở túi lấy một chiếc khăn giấy khử trùng, thong dong lau những chỗ từng bị anh ta chạm vào.
“Từ Tế Xuyên, anh không cảm thấy bản thân mình rất ghê tởm sao?”
Ánh mắt Từ Tế Xuyên dần trở nên u ám, anh ta không dám nhìn tôi, đôi môi run rẩy vì luồng cảm xúc bất ổn.
“Mấy năm nay, người luôn ở bên cạnh anh là em, em làm nhiều chuyện vì anh như vậy, anh không tin em nói buông là buông.”
“Tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc trước đây tôi thích anh vì điều gì.”
Ngoại trừ vẻ ngoài ổn ra thì có thể nói Từ Tế Xuyên chẳng được cái gì. Huống hồ giờ bên cạnh tôi còn xuất hiện một vị tiên nhân như Thẩm Bắc Ngạn để đem ra làm thước đo.
Tôi thật sự không thể nghĩ ra lý do tại sao bản thân từng cố chấp muốn lấy lòng anh ta, thậm chí còn không tiếc hy sinh mình.
Tôi không tin trên đời này lại có chuyện công lược giả hoang đường như vậy. Nhưng ngoại trừ việc bị hệ thống khống chế, sao tôi có thể giải thích được những hành vi khác thường của bản thân mình trước đây?
Luồng suy nghĩ trong đầu tôi dần trở nên hỗn loạn, một cảm giác đau nhói âm ỉ truyền đến.
“Lê Lê, chúng ta ở bên nhau được không? Em cho anh thêm một cơ hội nữa, giờ anh có thể hứa với em là sẽ công khai em… Trước đây anh luôn có ác cảm với em là vì để ý đến việc em là công lược giả. Tới bây giờ anh mới tỉnh ngộ, thật ra anh đã yêu em từ lâu rồi.”
“Từ Tế Xuyên, mất rồi mới thấy hối hận, cái đó không gọi là tình yêu, đó chỉ là anh đang thấy tổn thương lòng tự trọng mà thôi.”
“Không, anh biết sai thật rồi, anh đã quá sai rồi.”
Từ Tế Xuyên không cam lòng, anh ta tiến tới gần, nắm chặt cổ tay tôi lần nữa.
Tôi không thoát ra được, chỉ có thể cất cao giọng cảnh cáo anh ta.
“Buông ra, tôi có bạn trai rồi.”
“Là vì Thương Bắc Ngạn đúng không? Vì anh ta đúng không?”
“Đúng.”
“Một người có gia thế như anh ta thì sao có thể chấp nhận cưới em được? Lê Lê à, em đừng để bị anh ta lừa.”
“Từ Tế Xuyên, anh biết không, đó là điểm khác nhau giữa anh và anh ấy. Trong khi anh cảm thấy tôi không xứng, thì anh ấy lại cảm thấy mình không xứng với tôi.”
“Không phải, anh chỉ muốn nói chúng ta mới là những người phù hợp nhất với đối phương.”
Từ Tế Xuyên nói với giọng nghẹn ngào, nhìn thẳng mắt tôi.
Anh ta giải thích một cách bất lực, sốt ruột giống như bị mất đi thứ quý giá nhất trong lòng. Nhưng tôi chỉ yên lặng nhìn anh ta, cảm thấy thật nực cười.
“Tôi nói lần cuối, buông tôi ra, nếu anh vẫn không buông, tôi sẽ báo công an.”
“Không buông!”
Anh ta bỗng dùng sức, thái độ cứng rắn vô cùng, không cho phép tôi rời đi nửa bước.
Những dòng ký ức bị bóp nghẹn hiện lên trong đầu tôi, tôi có hơi căng thẳng, đồng thời lại càng nóng lòng muốn thoát thân.
Phần da thịt trên cổ tay ửng đỏ, tôi đau đến mức cau mày.
Giây tiếp theo, lực đang giam cầm tôi chợt biến mất. Tiếp đến là âm thanh trầm đục của sự va chạm khi cơ thể người nào đó va chạm với mặt đất.
Từ Tế Xuyên bị Thương Bắc Ngạn đá đến mức không đứng dậy nổi, anh ta nhe răng nhếch miệng, ôm eo.
“Vợ à, em nhắm mắt lại đi.”
Thương Bắc Ngạn đặt một nụ hôn lên trán tôi, cố kìm nén sự tức giận trong giọng nói.
“Anh định làm gì?”
Trái tim đập loạn vì hoảng sợ bỗng trở nên bình tĩnh ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi không nhịn được, lao vào lòng anh.
“Là một bạn nhỏ ngoan thì không được xem đánh nhau, ngoan chút đi, nhắm mắt lại.”
Cảm nhận được sự bất an của tôi, Thương Bắc Ngạn cố tình hạ giọng, dỗ dành tôi như một đứa trẻ.
“Được rồi.”
Tôi nghe lời, dùng bàn tay bịt mắt, sau đó lặng lẽ nhìn anh xoay người qua khe hở ngón tay.
Thương Bắc Ngạn thong thả ung dung tháo chiếc đồng hồ xuống rồi đeo lên phần khớp ngón tay bàn tay trái, cúi người túm cổ áo Từ Tế Xuyên, ném anh ta bay lên trên bàn chỉ bằng một tay, tung một cú đấm thẳng mặt anh ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐộng tác vừa ổn định lại tàn nhẫn.
Từ Tế Xuyên đẹp trai theo kiểu lạnh lùng cao ngạo, khung xương cao gầy, khá nhỏ. Và tất nhiên, trước mặt một người sở hữu dáng dấp hai cánh như Thương Bắc Ngạn thì anh ta hoàn toàn không có sức chống cự.
Chưa đầy một phút sau, anh ta đã bị đánh đến nỗi miệng đầy máu, cơ thể chỗ xanh chỗ đen.
Từ đầu đến cuối, Từ Tế Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, ánh mắt buồn bã thảm thiết.
“Tế Xuyên, anh không sao chứ?”
Tống Vi Vi lo lắng xuyên qua đám người, đỡ Từ Tế Xuyên dậy.
“Tổng giám đốc Thương, Lê Lê chỉ là thứ lẳng lơ không biết xấu hổ, sao ngài lại vung tay đánh nhau chỉ vì chị ta chứ? Ngài đừng để bị thứ đê tiện này lừa!”
“Các người có biết anh Tế Xuyên nắm giữ bao nhiêu là hợp đồng quảng cáo không? Chỉ riêng một đôi tay cũng trị giá cả trăm vạn! Chắc chắn công ty quản lý sẽ kiện anh đến táng gia bại sản!”
Từ Tế Xuyên đau đến phát run, anh ta cố gắng chật vật đứng dậy mấy lần nhưng lại ngã về vị trí ban đầu.
Thương Bắc Ngạn cười nhạo, cất giọng khinh thường mà kiêu ngạo: “Vậy cơ à?”
Anh thong thả đứng dậy, ngước mắt, nhìn theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, khinh thường ném một tấm thẻ vào mặt Từ Tế Xuyên.
“Bồi thường, tất nhiên phải bồi thường chứ. Vậy tôi bù thêm cho anh hai trăm vạn, thế là không thành vấn đề.”
Giây tiếp theo, anh nhấc chân giẫm lên bàn tay vừa túm cổ tay tôi của Từ Tế Xuyên.
Gót giày da cứng cáp nghiền mạnh trên mu bàn tay trắng nõn của Từ Tế Xuyên, để lại từng vệt máu.
“Anh nên cảm thấy may mắn vì tới tận bây giờ tôi mới biết anh dám động tay tới Lê Lê đi, nếu không tôi đã khiến anh không thể xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp này rồi.”
Từ Tế Xuyên mất phong độ hoàn toàn, khuôn mặt vặn vẹo méo mó.
Người đại diện của anh ta đứng ngoài cửa gấp đến độ xoay vòng vòng, luôn miệng nói xin lỗi.
Nhưng không có sự cho phép của Thương Bắc Ngạn, không ai dám đưa Từ Tế Xuyên đi.
Tôi đứng phía sau Thương Bắc Ngạn, nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ muốn chết của Từ Tế Xuyên bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Tôi không phải Thánh Mẫu, và tôi không có ý định cầu xin cho kẻ từng bạo hành mình.
Thương Bắc Ngạn có đủ năng lực để giải quyết ổn thỏa hậu quả của chuyện này, tôi không cần phải nhọc lòng. Nhưng tôi không ngờ được rằng Tống Vi Vi lại to gan đến mức dám đẩy tôi ngay trước mặt tất cả mọi người.
“Các người đừng có quá đáng!”
Tống Vi Vi nhào tới ôm chặt Từ Tế Xuyên, ánh mắt thâm hiểm chẳng khác gì rắn độc.
Nhưng Từ Tế Xuyên lại thẳng tay đẩy Tống Vi Vi ra, cất giọng lạnh băng: “Là tôi có lỗi với Lê Lê, tôi đáng bị như vậy. Trước đây cô cũng từng làm tổn thương Lê Lê nhiều lần, cô nên chuộc tội đi. Những dự án mà tôi hứa sẽ đem về cho cô, tôi sẽ xóa sạch, sau này đừng để tôi gặp lại cô nữa.”
Tống Vi Vi trợn mắt, tỏ thái độ không thể tin nổi, vừa nói vừa khóc nức nở: “Tại sao lại đối xử với em như vậy! Dù thế nào thì em cũng thật lòng với anh mà!”
“Tôi không cần cô thật lòng với tôi, giờ tôi chỉ muốn Lê Lê thôi.”
Từ Tế Xuyên ngẩng đầu nhìn tôi, quỳ xuống đất sám hối, không đứng dậy nổi.
Cuối cùng Tống Vi Vi cũng không nhịn nổi nữa, cô ta điên loạn thét chói tai: “Từ Tế Xuyên! Anh điên rồi đúng không? Cô ta là công lược giả, cô ta vốn không yêu anh thật lòng.”
“Cô đừng lừa gạt tôi nữa, tôi đã biết Lê Lê vốn không hề bị hệ thống ràng buộc.”
“Sao có thể? Chính tai em đã nghe chị ta nói chuyện với hệ thống, chẳng phải anh cũng đã nghe đoạn ghi âm đó rồi sao?”
“Dù là giả, tôi cũng cam tâm tình nguyện. Thật ra bây giờ tôi lại hy vọng Lê Lê là công lược giả, như vậy cô ấy sẽ không rời xa tôi.”
Từ Tế Xuyên nói với giọng nghẹn ngào, đau đớn ôm mặt.
Thấy thế, Tống Vi Vi như mất đi lý trí, cô ta vừa khóc vừa cười, đôi mắt ánh lên vẻ hung ác.
“Từ Tế Xuyên, em không lừa anh. Em sẽ chứng minh cho anh thấy, chỉ có em mới yêu anh thật lòng thôi. Trừ phi công lược thất bại, nếu không công lược giả sẽ không chết, đúng không? Nếu chị ta ngã từ một nơi cao như vậy xuống mà không hề hấn gì, vậy chị ta chính là công lược giả.”
Dứt lời, cô ta giống như một quả pháo bị châm ngòi, lao thẳng về phía tôi với tốc độ cực nhanh.
Tôi không né kịp, mất thăng bằng.
Tôi lùi về sau theo bản năng nhưng lại vô tình trượt chân, ngã xuống cầu thang.
Cảm giác khi cơ thể không có trọng lượng bất ngờ đánh úp, giữa những tiếng la hét, tôi dần mất đi ý thức.
Trước khi hôn mê, tôi chỉ nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của Thương Bắc Ngạn.
10
Ý thức như rơi xuống biển sâu, áp lực mà tuyệt vọng.
Tôi liều mạng muốn thoát ra, nhưng lại giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo ngược trở về. Bên tai là những âm thanh mơ hồ và hỗn loạn.
Tôi giãy giụa, cố gắng nghe rõ những âm thanh đó, nhưng lại có cảm giác như bị ai đó nhét một cục bông vào lỗ tai.
Mọi âm thanh đều trở nên mù mịt mênh mông tựa làn sương mù.
Vì thế tôi tiếp tục chìm xuống một cách bị động, rơi vào đầm lầy đen tối bát ngát.
Vào thời khắc tôi sắp bị nuốt chửng, tôi nghe thấy tiếng nỉ non khe khẽ, giống như là đang khóc. Câu nói kia là: “Lê Lê, anh phải làm thế nào mới có thể giữ em lại.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.