Ký ức thời thơ ấu đã phai nhạt, về Thẩm Phong khi còn là đồng học của Thái tử, hình dáng và giọng nói của hắn, ta đã có chút mơ hồ.
Hình như ta thật sự đã từng thích người ca ca hơn ta mấy tuổi đó, nhưng sau khi hắn rời đi, ta bận rộn tự bảo vệ mình trong cuộc chiến giữa các nữ nhân trong cung, nên không còn thời gian nghĩ về những điều này nữa.
Nhưng, luôn có những việc, Thẩm Phong nghĩ rằng ta đã quên, nhưng ta chưa bao giờ quên.
Ta nhớ, lúc đó ta không hiểu chuyện, không muốn uống thuốc, luôn kêu đắng.
Mẹ đã đi rồi, lúc còn sống bà cũng không có địa vị. Khi ta uống thuốc, thậm chí cũng không có được một miếng mứt.
Thái tử ca ca ngày xưa thường đến thăm ta, nhưng Hoàng hậu không cho hắn đến thường xuyên. Vì vậy hắn bí mật nhờ Thẩm Phong mang cho ta bánh ngọt, chính là loại điểm tâm sau này ta thích nhất.
Nhưng bánh ngọt rốt cuộc cũng chỉ là đồ ăn vặt, ta uống thuốc xong muốn ăn mứt, nhưng luôn không có.
Ta cứ khóc lóc không chịu uống thuốc, một phần thật sự cảm thấy thuốc quá đắng, một phần là cố tình trêu chọc Thẩm Phong… có lẽ còn có vài phần làm nũng.
Dù sao ta cũng là cô bé bảy tám tuổi, Thẩm Phong không dám lại gần dỗ dành ta, mỗi lần chỉ nói lời nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Sau đó có một lần, Thẩm Phong bí mật mang theo một viên thuốc. Để trong một chiếc hộp nhỏ, trên đó viết hai chữ “Hoàng Liên”.
Thẩm Phong cầm viên thuốc đó dụ dỗ ta, nói rằng, muội liếm thử đi.
Ta thật sự rất nghiêm túc liếm một cái, rồi nhăn mặt, bị đắng đến mức không thể khóc nổi.
Thẩm Phong nghiêm túc nói, nếu ta uống thuốc, hắn sẽ nuốt viên thuốc đó.
Ta không do dự mà uống hết bát thuốc đó, vừa liếm qua viên thuốc Hoàng Liên, uống thuốc dường như cũng không đắng như mọi khi. Ta thậm chí không thèm ăn bánh ngọt, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Phong.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn dùng lòng bàn tay đỡ viên thuốc, che miệng lại, ngửa đầu lên.
Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn nhăn mặt một lúc, ta vẫn không tin.
“Mở miệng ra, ta xem nào?”
Hắn bước lại gần mở miệng ra, ta nghiêm túc kiểm tra một lượt, thật sự không giấu trong miệng.
Hắn cười xoa đầu ta, nói: “Tiểu tổ tông, thuốc đắng như thế, ta sao có thể giấu trong miệng được?”
“Tay áo, tay áo vẫy một cái!”
Hắn vẫy vẫy tay áo, ta lại đưa tay sờ thử, thật sự không giấu viên thuốc.
Ta chớp chớp mắt, đưa tay che miệng hắn lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Khoảng vài giây sau, hắn không nhịn được phụt cười, một viên thuốc nhỏ từ lỗ mũi hắn bay ra. Viên thuốc vừa rơi xuống đất, đã bị hắn đạp nát.
Hôm đó, ta tức giận đuổi theo hắn mấy vòng quanh viện, còn đích thân nhặt viên thuốc đã bị đạp nát đó, rửa sạch rồi ép hắn nuốt vào.
Thẩm Phong bị đắng đến mức giãy giụa dữ dội, nhưng trong mắt hắn lại đầy ý cười.
Lúc đó thật tốt biết bao.
Ta vẫn nhớ đến ngày hôm nay.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.