Có vẻ nàng ta bị ta làm nghẹn họng, nhưng vẫn không từ bỏ, chuyển chủ đề: “Tỷ tỷ, muội đã đến đây mấy tháng rồi, nhưng chưa gặp các tỷ muội khác, vì sao lại thế? Chẳng lẽ họ không muốn gặp muội sao?”
Ta nhìn nàng ta, cười đầy ẩn ý: “Nguyên nhân của việc này, sau này muội tự nhiên sẽ biết.”
“Tỷ tỷ đã gặp họ chưa?” Có vẻ nàng ta đã bắt đầu nghi ngờ.
“Tất nhiên là gặp rồi. Có vài di nương sức khỏe không tốt, quanh năm không ra ngoài nhiều. Còn có vài người đang ăn chay niệm Phật. Thất di nương đã mang thai trước Tết, gần đây đi lại không tiện, không thường ra ngoài. Lục di nương từ nhỏ bị mất giọng, cũng không thích giao tiếp với người khác.”
Ta chú ý, khi ta nhắc đến Thất di nương mang thai, nàng ta thực sự lộ ra vẻ ngạc nhiên.
—Trông nàng ta như vậy, chắc chắn đã yêu Thẩm Phong rồi.
“Ra là vậy,” Nàng ta vẫn có vẻ thất thần, dừng một chút, lại hạ giọng hỏi: “Tỷ tỷ có chú ý thấy điều gì khác thường trong phủ này không?”
Ta thầm cảm thấy buồn cười.
“Chưa từng có chuyện gì cả, muội mới đến, ở không thoải mái sao?”
“Ta…” Nàng ta cắn môi, không nói gì nữa.
“Phò mã thích muội như vậy, nếu ở không thoải mái, thì cứ tìm phò mã là được.” Ta lạnh nhạt nói.
Nàng ta nhíu mày chặt hơn, không hề thư giãn chút nào. Chắc là biết ta sẽ không nói gì, nàng ta đứng dậy xin phép rời đi.
“Đúng rồi, Uyển phu nhân,” ta gọi nàng ta lại, cười đầy ẩn ý: “Ở đây muốn sống lâu, phải nhớ rằng—ngoại trừ đôi mắt của muội, còn lại, không có gì đáng tin cả.”
Thân thể dưới chiếc áo xanh thiên thanh của nàng ta khẽ run lên.
Sau khi vào thu không lâu, Thất di nương “sinh nở.”
Ta chạy đến tiểu viện đó, thì Uyển phu nhân và Thẩm Phong đã ở đó rồi. Uyển phu nhân nép sát vào lòng Thẩm Phong, ta biết đó không phải là cố ý làm cho ta xem, sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Thẩm Phong nhìn ta, cười nhẹ với ta.
Trong tiểu viện mà di nương kia đang sinh nở, yên lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của Uyển phu nhân.
“Thiếp thân chào công chúa.” Giọng Uyển phu nhân nhỏ như muỗi kêu, miễn cưỡng xé toạc không khí im lặng. Không biết có phải vì gió đêm lạnh hay không, nàng ta luôn nép vào lòng Thẩm Phong.
Ta không nhìn nàng ta, nàng ta lại cố gắng bắt chuyện với ta: “Sao tiểu viện này lại yên lặng như vậy, Thất di nương nàng…”
Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, cười nói: “Thất di nương không thích lên tiếng.”
Có lẽ vẻ mặt của ta đã làm nàng ta sợ hãi, nàng ta co rúm lại và im lặng. Lại ngước lên nhìn Thẩm Phong, nhưng Thẩm Phong cũng chỉ nhạt nhẽo cười với nàng ta, không có ý định giải thích.
Trong sân gió lạnh bất ngờ nổi lên, cuốn những chiếc lá khô rơi trên mặt đất bật lên từng tiếng lách tách. Cửa phòng của Thất di nương đóng chặt bị đẩy mạnh từ bên trong ra, ba bốn tỳ nữ cầm chậu nước bước ra, bước chân vội vã, như không nhìn thấy chúng ta, đổ nước trong chậu xuống đất.
Uyển phu nhân nhanh chóng liếc mắt một cái, kéo tay áo của Thẩm Phong, khẽ nói: “Sao lại mang ra nước trong thế này?”
Thẩm Phong vẫn không lên tiếng.
“Vậy Uyển phu nhân nghĩ là gì?” Ta nghiêng đầu nhìn nàng ta, cười nhạt: “M//áu sao?”
Nàng ta quay đầu đi, không nhìn ta nữa.
Người hầu phía sau Thẩm Phong “tốt bụng” nói: “Uyển phu nhân, trong phủ công chúa, không được thấy m//áu.”
Uyển phu nhân không nói gì nữa. Ta thầm cảm thấy buồn cười, sinh con mà không thấy m//áu sao? Thế mà nàng ta cũng có thể nhịn được mà không hỏi, không hổ danh là người đã ở trong cung nhiều năm.
Ta liếc nhìn dáng vẻ nàng ta nép trong lòng Thẩm Phong, dù là người đã ở trong cung nhiều năm, vẫn không thoát khỏi một chữ tình.
Có lẽ nàng ta cũng chưa bao giờ thực sự được yêu thương nhỉ. Vì vậy khi nhận được yêu thương, liền như thiêu thân lao vào lửa, bất chấp tất cả, sẵn lòng tin tưởng đối phương.
Vì vậy nàng ta mới không nghĩ đến, người nằm cạnh nàng ta, trái tim chôn sâu dưới lớp da thịt đó, vừa yêu thương nàng ta, vừa muốn giet nàng ta.
Thật đáng thương, nhưng ta chỉ thấy nàng ta nực cười.
Thẩm Phong đứng bên cửa phòng của Thất di nương cả đêm, Uyển phu nhân tất nhiên cũng ngoan ngoãn ở bên cạnh. Cái gọi là “đứa trẻ”, cuối cùng tất nhiên không xuất hiện.
Suốt đêm chỉ liên tục có tỳ nữ mang ra chậu nước trong, Thẩm Phong không nói, ta cũng không nói, Uyển phu nhân cũng chỉ biết im lặng mím môi.
Gió đêm thu lạnh lẽo, gió lạnh cuốn lá khô vang lên tiếng xào xạc trên mặt đất, bước chân vội vã của tỳ nữ cũng vang lên tiếng xào xạc.
Cánh tay Thẩm Phong ôm eo của Uyển phu nhân không hề động, khuôn mặt của hắn cũng không có biểu cảm gì thừa thãi, giống như một bức tượng đá lạnh lẽo.
Nàng ta không sợ sao? Làm sao có thể.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNàng ta chỉ là quá tin tưởng Thẩm Phong thôi.
—Thật là buồn cười.
Lúc gần sáng, Thẩm Phong không nói gì liền buông tay Uyển phu nhân ra và quay người đi, nàng ta đứng đó lưỡng lự một lúc, vội vã liếc nhìn ta rồi cũng theo sau.
Uyển phu nhân bị cảm lạnh, đã uống vài thang thuốc.
Ngay cả khi nàng ta nằm trên giường bệnh, Thẩm Phong cũng không quản ngày đêm chăm sóc nàng ta, ngay cả những thang thuốc đó, cũng đều do hắn tự tay bón vào miệng nàng ta.
Những thang thuốc đó, đương nhiên không thể lấy m//ạng nàng ta. Thẩm Phong yêu nàng ta như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm giet nàng ta bằng chính tay của mình.
Đương nhiên phải để nàng ta tự mình chet trong tuyệt vọng mới tốt.
Khi bệnh cảm lạnh của nàng ta sắp khỏi, cuối cùng nàng ta đã đến tìm ta. Nghe nói, nàng ta đã có vài đêm mơ thấy ác mộng.
“Thiếp thân chào công chúa.” Dáng vẻ hành lễ của nàng ta vẫn rất chuẩn, không biết trong lòng thật sự kính trọng được mấy phần.
“Công chúa, thiếp thân đã đến đây rất lâu, nhưng vẫn chưa gặp các tỷ muội khác. Đã đi mấy lần, nhưng đều bị từ chối, tỷ tỷ có thể đưa thiếp thân đi gặp các tỷ tỷ được không? Cũng coi như… nhận mặt cho quen.”
Nàng ta sao lại muốn gặp các thiếp khác của Thẩm Phong, có lẽ sự việc sinh nở của Thất di nương đã hoàn toàn khiến nàng ta bất an.
Nàng ta chắc hẳn cũng cảm nhận được, những di nương đó tuy thỉnh thoảng có tin tức truyền ra, nhưng thực sự gặp được họ… dường như không có ai.
“Uyển phu nhân muốn gặp các di nương đến vậy sao?” Ta cười nhạt: “Ta từng nói với phu nhân, phải tin vào đôi mắt của mình. Phu nhân, nếu đôi mắt của phu nhân không thấy được điều phu nhân muốn thấy, phu nhân sẽ tin vào chúng như thế nào?”
“Công chúa… công chúa nói đùa rồi,” nàng ta cố nặn ra một nụ cười: “Thiếp thân gan nhỏ, đừng dọa thiếp thân.”
“Nếu phu nhân muốn gặp họ,” ta không quan tâm lời nàng ta nói, tự mình nói với tỳ nữ bên cạnh: “Linh Lung, ngươi dẫn Uyển phu nhân đi gặp các vị di nương đó đi.”
“Vâng.” Tỳ nữ nhỏ nhẹ đáp, bước đến bên Uyển phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, mời theo nô tỳ.”
Một canh giờ sau, Uyển phu nhân quay lại. Lần này nàng ta thất lễ, một mình không màng gì liền xông vào điện của ta.
“Không có ai cả!” Giọng nàng ta to đến mức chói tai: “Những sân đó, chỉ có hạ nhân thôi!”
“Hạ nhân không phải là người sao?” Ta từ tốn vẽ móng tay, cười nhạt.
“Ta đã vào trong, không ai ngăn cản ta, những hạ nhân đó đều như không nhìn thấy ta… Lúc đầu ta nghĩ, là vì di nương trong sân đi ra ngoài, nhưng ta đã đi bảy cái sân, đều không có ai!” Nàng ta dường như có chút lộn xộn, vội vàng muốn ta xác nhận điều gì đó: “Hoàn toàn không có thiếp thất nào, phải không?”
“Uyển phu nhân, ta đã khuyên ngươi đừng đi rồi.” Ta liếc nhìn nàng ta, sự sợ hãi trên mặt nàng ta giống hệt như một phù thủy bị th//iêu trong ngọn lửa dữ dội: “Ta đã nói, đôi mắt của phu nhân không nhìn thấy điều phu nhân muốn thấy.”
“Đây đều là âm mưu của ngươi! Ngươi… ngươi đã lừa được phò mã, ngươi không lừa được ta! Ngươi đã đưa những thiếp thất đó đi hết rồi, ngươi đã giet họ!”
Nàng ta nghiến răng nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ hung ác giả tạo—cơ thể gầy guộc của nàng ta run rẩy vì sợ hãi: “Ngươi cũng định giet ta sao? Ta nói cho ngươi biết, không thể nào! Phò mã yêu ta, dù ta có chet, hắn cũng không thể yêu ngươi! Ngươi phải biết rằng ngay từ đầu hắn đã muốn cưới ta…”
“Uyển phu nhân!” Ta cao giọng ngắt lời nàng ta: “Nói năng cẩn thận.”
“Ngươi đừng tự lừa dối mình nữa!” Có vẻ nàng ta thực sự đã mất trí, không biết đang thuyết phục ai, nàng ta vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Phò mã yêu ta, ánh mắt hắn không lừa dối được. Ta nói cho ngươi biết, ta nói cho ngươi biết. Ta nhận ra ngay, hắn đã yêu ta rồi! Hắn chỉ yêu ta, hắn sẽ không hại ta, không để ta bị thương. Ở đây… ở đây, không ai có thể làm tổn thương ta!”
“Uyển phu nhân, nói nhiều sẽ mất khôn.” Ta cụp mắt nhìn nàng ta đang đ//iên cuồng dưới bậc thềm, đôi mắt của nàng ta tràn đầy tuyệt vọng và đ//iên loạn.
Ta nhớ đến bốn năm trước, Uyển Quý nhân quỳ gục trước cung điện của ta khóc lóc, lúc đó nàng ta mặc cung trang màu xanh thiên thanh, ngay cả khi quỳ, thân hình nàng ta vẫn mềm mại uyển chuyển.
Điều gì đã biến nàng ta thành ra như thế này?
Là vài thang thuốc cảm lạnh, hay tình yêu của Thẩm Phong, hay… chính tình yêu của nàng ta?
Có lẽ là tất cả.
Sau đó, Uyển phu nhân bị bệnh nặng một trận. Nàng ta bắt đầu uống nhiều thuốc hơn, Thẩm Phong cũng càng ngày càng không rời nàng ta nửa bước. Mỗi thang thuốc, đều do Thẩm Phong tự tay nấu đủ thời gian, rồi tự tay bón vào miệng nàng ta.
Nàng ta bắt đầu mơ thấy ác mộng không ngừng, sân nhỏ sát bên thư phòng của Thẩm Phong, hầu như đêm nào cũng truyền ra tiếng la hét của nữ tử.
May mắn thay, Thẩm Phong luôn ở bên cạnh nàng ta suốt đêm, vì vậy những cơn ác mộng của Uyển phu nhân, luôn được xoa dịu trước khi trời sáng.
Nàng ta dường như chưa bao giờ hỏi Thẩm Phong về chuyện của các di nương đó. Ta biết, nàng ta đã tin lời ta. Nàng ta không tin ta, nhưng không thể không tin lời ta.
Đôi mắt không nhìn thấy điều mình muốn thấy, nàng ta sẽ không thể tin vào đôi mắt đó nữa.
Nếu Thẩm Phong không thể giải đáp được điều nàng ta muốn biết, nàng ta còn có thể tự lừa dối mình, rằng Thẩm Phong sẽ không làm hại nàng ta sao?
Chắc là không. Vì vậy, nàng ta không dám hỏi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.