Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

7:43 sáng – 17/11/2024

26

Đại học Thanh Hoa thực sự đã thực hiện lời hứa ban đầu của mình, người đến đưa giấy báo nhập học cho tôi là một đàn anh đẹp trai vô cùng.

Đúng lúc anh ấy nghỉ hè ở cùng thành phố, nên được đặc biệt giao nhiệm vụ đưa giấy báo nhập học cho tôi.

Trình Gia Vinh cũng đăng ký vào Đại học Thanh Hoa, nhưng là khoa Luật.

Còn Ôn Tuế Duật chọn ngành Khoa học Máy tính, dù sao nhà cậu ấy cũng có một nhà máy lớn để thừa kế.

“Ôn Tiểu Ngọc, cậu thích thứ gì? Khi nào tổ chức tiệc mừng vào đại học, tớ sẽ tặng quà cho cậu. Chiếc vòng tay mà dì tặng tớ thực sự hơi đắt quá, nếu không tớ tặng cậu một chiếc đồng hồ nhé?”

Ôn Tiểu Ngọc lập tức đỏ bừng mặt: “Cậu có biết ý nghĩa của việc tặng đồng hồ giữa nam và nữ không?”

Tôi ngẩn ra một chút, rồi nhanh chóng hiểu ra: “Cậu biết là tớ không có ý đó mà…”

“Nhưng tớ thì có.”

Giờ thì Ôn Tiểu Ngọc hoàn toàn biến thành một bông hoa đỏ chín mọng như cà chua.

“Vậy tớ tặng món khác nhé?”

Người ta bảo là gỗ đá không thông, nếu Ôn Tiểu Ngọc mà có cái búa nhỏ, chắc chắn sẽ gõ vào đầu tôi.

Tiệc mừng lên đại học của Ôn Tuế Duật cũng được tổ chức ở Vân Mộng Trạch, lần này thì Trình Gia Vinh cũng có thể tham gia, nhưng hai người này vừa gặp mặt là lại đấu khẩu như gà chọi.

Trình Gia Vinh mặc một bộ quần áo bạc màu nhưng trên người cậu ấy lại tạo ra cảm giác thanh lịch quý phái của phong cách “cổ điển”.

“Cậu phải giữ cho kỹ đấy, tớ sẽ c//ướp lại bất cứ lúc nào.”

Ôn Tuế Duật lườm một cái: “Cậu nằm mơ đi.”

Tôi nhìn hai người họ nói chuyện vòng vo, vô cùng vui vẻ tham gia bữa tiệc.

Tiệc mừng lên đại học của Trình Gia Vinh được tổ chức tại một nhà hàng nhỏ, sạch sẽ và tiết kiệm, món ăn kiểu gia đình, chỉ có một bàn, không có họ hàng nào, chỉ mời vài người bạn học.

Cậu ấy vẫn điềm đạm, buổi tiệc trong khả năng nhà hàng nhỏ nhất có thể làm được, nhưng món nào cũng đầy màu sắc, hương vị và đậm đà.

Trình Gia Vinh mang cho tôi một hộp bánh bao nhỏ: “Mẹ tớ đặc biệt làm riêng cho cậu, ăn kèm với món ăn nhé.”

Dì Trình làm bánh bao với những lớp vân mịn màng, pha thêm sữa nên bánh mềm xốp và đẹp mắt.

Ôn Tuế Duật lại thò đầu qua: “Cậu lén cho Tiểu Bảo thứ gì ngon vậy? Tớ cũng muốn ăn!”

Trình Gia Vinh nhíu mày: “Sao ở đâu cũng có cậu vậy?”

Tôi ôm hộp bánh bao mà im lặng.

Tôi như hiểu ra chút manh mối rồi.

Hai cậu ấy chẳng phải là một cặp sao? Đôi oan gia vui vẻ? Vừa đùa giỡn vừa cãi cọ?

Càng nghĩ, tôi càng thấy mình đã phát hiện ra một sự thật ẩn giấu!

Nghĩ kỹ thì thật là đáng sợ!

Nhưng nhìn ở góc độ khác… như vậy là tôi có đến hai người bạn gay thân thiết rồi!

Nghe có vẻ không tệ chút nào nhỉ!

Vì vậy, tôi hào phóng chia cho Ôn Tuế Duật hai chiếc bánh bao nhỏ, hy vọng có thể thúc đẩy tình cảm đang còn ngại ngùng của họ, sau này nếu hai người thành đôi thì cũng đừng quên công sức mai mối của người bạn chí cốt này.

Trình Gia Vinh giành lấy một cái: “Mỗi người một cái, cậu ta không xứng được ăn hai cái!”

Thực ra tôi có thể chia cho cậu hai cái cũng được mà.

27

Tôi thực sự rất cảm động trước sự chu đáo của Đại học Thanh Hoa, họ nói là làm.

Toàn bộ quá trình đưa đón đều là các anh chàng đẹp trai khóa trên.

Đến trường, tôi chẳng cần làm gì cả vì luôn có người xách đồ và thậm chí còn lau mồ hôi cho tôi.

Đây là cảm giác được bao quanh bởi các anh chàng đẹp trai sao? Thật là vui quá đi mất, tôi cảm thấy việc có người yêu chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Đặc biệt là khi tham gia huấn luyện quân sự, trong ngành Khoa học Máy tính có rất ít nữ sinh, còn lại hầu như là các anh chàng với đủ mọi tiêu chí từ ngoại hình tới học thức.

Ban đầu tôi còn được các anh khóa trên mang nước và kem, nhưng tất cả đều bị Ôn Tuế Duật bao trọn, chẳng cần đến người khác nữa.

Ngay cả Trình Gia Vinh cũng thường xuyên ghé qua chỗ bọn tôi.

Cảm giác như tôi đang ở hiện trường ghép cặp lớn vậy, mỗi lần nhìn hai người họ cãi nhau là tôi cứ có cảm giác cặp đôi mà tôi đang “đẩy thuyền” sắp trở thành hiện thực rồi.

Cảm ơn mấy tháng ship đồ của tôi, không chỉ làm tôi đen đi mà còn giúp tôi luyện được cơ bụng.

Không biết có quyến rũ được ai không, nhưng chắc chắn là hấp dẫn phái nữ.

Lúc nào cũng có các chị em xinh đẹp tụ tập quanh tôi, có người sờ cơ bụng, có người ôm eo, đồ ăn thức uống đều có người lo hết, Ôn Tuế Duật cũng không thể chen vào được.

Có người còn nói sau khi nhìn thấy tôi, cảm giác muốn ship cặp nữ chính tăng vọt.

“Đây chính là sức hút của làn da nâu và cơ bụng sao?”

28

Đại học Thanh Hoa, biệt danh là ‘Trường Thể dục Ngũ Đạo Khẩu’, từ trước đến nay luôn có câu nói: ‘Không thể thao thì không phải là Thanh Hoa’.

Có lẽ nhờ việc giao hàng mà mình rèn luyện được khả năng vận động, nên cường độ huấn luyện quân sự này đối với mình chẳng thấm vào đâu.

Trái lại, làm cho ‘bông hoa đỏ nhỏ yếu ớt’ Ôn Tiểu Ngọc bị nắng gắt làm cho choáng váng.

Cậu ấy đứng ngay bên cạnh tôi, mặt tái nhợt rồi ngã xuống. Bảo là cậu ấy thông minh, thì đúng là biết ngã vào tôi.

Nhưng mà nói cậu ấy ngốc, cũng không biết chịu không nổi thì xin phép nghỉ.

Ngay lúc đó tôi phát huy “năng lực bạn trai” tối đa, bấm huyệt không tỉnh, tôi bế thốc Ôn Tuế Duật lên rồi chạy nhanh đến phòng y tế.

Huấn luyện viên định đỡ nhưng tay còn lơ lửng giữa không trung.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Các sinh viên mới khác vẫn đang đứng nghiêm, tất cả mọi người đều thấy một nữ sinh bế kiểu công chúa một nam sinh, lao vèo như cơn gió về phía phòng y tế.

Ai thấy mà không khen một câu ‘Nữ tướng thật lợi hại’ chứ?

Bác sĩ kiểm tra thì thấy cậu ấy bị say nắng, cho uống một chai nước giải nhiệt và truyền glucose.

Người thì tỉnh lại rồi, nhưng có vẻ yếu ớt hơn hẳn.

Bác sĩ còn trêu chọc: “Nam tử hán sao lại yếu đuối hơn cả bạn gái mình thế này?”

Tôi vội xua tay: “Cháu không phải bạn gái…”

Nhưng ngay lập tức bị Ôn Tuế Duật nắm lấy tay, áp lên mặt cậu ấy: “Bảo bối, mặt anh nóng quá…”

Bị say nắng mà còn làm nũng sao?

Tay tôi vừa rửa xong, quả thật là mát, nhưng mặt Ôn Tuế Duật không những không hạ nhiệt, mà còn nóng hơn.

Nhìn là biết, Ôn Tiểu Ngọc lại “nở hoa đỏ” nữa rồi.

Bác sĩ trông không chịu nổi, kéo rèm lại: “Hai đứa cứ tiếp tục thủ thỉ tình cảm đi, tôi lớn tuổi thế này mà còn phải xem các cô cậu rải cơm chó!”

… Thật không ngờ bác sĩ tuy lớn tuổi mà lại khá là bắt trend.

29

Khi truyền glucose được nửa chừng, huấn luyện viên và cố vấn viên tới phòng y tế để xem tình hình, còn mang theo nước uống và đồ ăn vặt.

Trong mắt hai người họ đều ánh lên ánh nhìn nhiều chuyện.

“Hèn gì Kim Vân Mộ lại dùng đến cả sức mạnh siêu phàm, thì ra là vì người yêu…”

“Không phải…”

Tôi định rút tay lại, nhưng bị Ôn Tuế Duật giữ chặt trên mặt cậu ấy. Có người đang nhìn mà! Cậu ấy chẳng thèm để ý ảnh hưởng gì cả!

Thật muốn biến bàn tay tôi thành chiếc vợt mà tát cho cậu ấy một trận để nếm mùi cuộc sống.

Cậu ấy thậm chí còn dụi mặt vào tay tôi ngay trước mặt huấn luyện viên và cố vấn viên!

“Mặt nóng quá, không thoải mái…”

Tôi nhìn thấy trong đống đồ ăn vặt cố vấn viên mang đến có kem vị dâu, lấy ra một cái và áp lên mặt cậu ấy.

“Lấy cái này đi! Nó sẽ cứu m//ạng cậu!”

Cố vấn viên chỉ đến xem tình hình, đồ ăn vặt đó cuối cùng cũng do trường thanh toán, nên ông ấy cứ chọn những thứ đắt tiền, sau đó sẽ nộp hóa đơn lên trên.

“Cho người khác thì chưa chắc, nhưng cho em thì chắc chắn là không bị phê bình đâu!”

Cố vấn viên cười tươi rồi rời đi: “Thôi tôi không làm phiền hai đứa nữa, cho hai đứa nghỉ nửa ngày, tận hưởng thế giới của hai đứa đi nhé.”

Trước khi đi còn dặn dò huấn luyện viên: “Đây là “cục vàng” mà hiệu trưởng chúng ta giành được từ Bắc Đại, đừng để cậu ấy bị nắng làm hại, đến lúc đó trở lại đội ngũ cũng chẳng có sức để uy nghiêm nữa.”

Huấn luyện viên cũng rất hiểu ý: “Tôi đâu có đi/ê/n, sinh viên quân sự chứ có phải đặc công đâu mà tập luyện căng như vậy, nếu ngất thêm một người nữa thì tôi chẳng chịu nổi trách nhiệm.”

Tôi nhìn Ôn Tiểu Ngọc đang đội chiếc kem dâu lên đầu, đôi mắt to dễ thương ngây thơ mà lại đầy lém lỉnh nhìn tôi, tôi không nhịn được đấm cậu ấy một cái.

“Cậu muốn chet à! Cố vấn đã nhìn thấy cậu cứ bám riết lấy tôi! Đến lúc đó khỏi nói có người yêu, đừng có mơ mà được ghép đôi với “hoa khôi” của khoa nữa!”

30

”Bảo bối, cậu nhất định phải chọn đối tượng là hoa khôi của khoa, của viện hay của trường à?”

“Tất nhiên rồi, tìm đối tượng mà không chọn người đẹp trai thì thà không tìm còn hơn.”

Dù sao thì hồi đó tôi cũng vì trúng kế mỹ nam mà bị cám dỗ đến Đại học Thanh Hoa mà.

“Vậy cậu thấy tớ đẹp trai không?”

Ôn Tuế Duật tất nhiên là đẹp trai rồi, thanh tú như ngọc, tao nhã và phong độ. Như một thư sinh mặc áo trắng xuất thân từ gia đình giàu có thời xưa.

Chỉ có điều đầu óc thì hơi khác so với vẻ ngoài.

“Đẹp trai chứ.”

“Vậy giữa tớ và Trình Gia Vinh, ai đẹp trai hơn?”

Câu hỏi kiểu “hại não” thế này trả lời sao đây?

Khác gì bị người yêu hỏi rơi xuống nước thì cứu người ấy hay cứu mẹ? Có khi câu hỏi sau còn dễ trả lời hơn, vì mẹ tôi có thể tự kéo cậu ấy lên.

Tôi im lặng một lúc, hóa thân thành chú Thẩm: “Hai cậu đều xấu như nhau.”

Ôn Tuế Duật bỏ qua câu hỏi đó, đổi sang câu khác: “Vậy cậu thấy tớ có đủ đẹp trai để làm bạn trai cậu không?”

“Tạm tạm thôi.”

Chủ yếu là tôi chưa gặp ai đẹp hơn Ôn Tuế Duật, cậu ấy như một tiên nam vậy.

“Vậy tớ có thể làm bạn trai cậu không?”

Tôi nhìn thấy mức độ “nở hoa đỏ” trên mặt cậu ấy, nghĩ rằng chiếc kem vị dâu chắc sẽ bị sức nóng từ mặt cậu ấy làm tan chảy mất.

“Ừm… có thể thử xem…”

31

Sau này cậu ấy nói với tôi, chiếc vòng mà dì Ôn tặng tôi, thật ra là truyền từ đời này sang đời khác cho con dâu trong gia đình họ.

Hóa ra là tôi đã sập bẫy từ lâu rồi.

Khoan đã, cặp đôi mà tôi ‘đẩy thuyền’… tan vỡ rồi sao?

Và còn bị chính tôi phá nữa!

[HẾT]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận