Nào ngờ đúng lúc ta định cho hắn câu trả lời, một mũi tên xuyên mây bắn thẳng tới.
“Xuân Hỉ!” Sở Thời Dần ôm lấy ta, gào thét đầy đau đớn.
“Sao nàng lại ngốc thế? Cô đâu cần nàng đỡ tên thay!”
Nhìn đôi môi hắn mấp máy, nhưng ta chẳng thể nghe rõ được gì.
Cảm giác tê dại ở xương bả vai ập đến, lúc này ta mới nhận ra mình đã thay hắn đỡ tên rồi.
Ta đã không giữ nổi trái tim mình, mạng cũng chẳng giữ được.
May mắn là mũi tên không có độc, Diêm Vương không thu ta, nhưng lại thu lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế băng hà, Sở Thời Dần đăng cơ.
Sở Thời Dần bận rộn không ngừng, chân không chạm đất.
Ta vẫn đang dưỡng thương ở Đông cung, chẳng ai bận tâm đến ta.
Nếu giờ không trốn, thì còn đợi đến khi nào?
Nhưng khi ta cầm dây thừng chuẩn bị trèo tường, mới phát hiện bức tường quanh Đông cung không biết từ khi nào đã cao hơn!
Sợi dây thừng ta chuẩn bị hoàn toàn không đủ dài!
Đúng lúc đó, Thái tử… ồ không, là Tân đế, hắn xuất hiện sau lưng ta, đầy âm u.
“Xuân Hỉ, nàng lại muốn đi đâu?”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, giọng điệu đầy lạnh lẽo.
Ta giấu sợi dây thừng, giả vờ nói dối rằng ta đi dạo để tiêu thực.
Rõ ràng là hắn không tin, hắn kéo ta vào cung, cấm túc ta.
“Trong cung phòng thủ nghiêm ngặt, bọn họ không quen mặt nàng, lỡ không may coi nàng là thích khách mà giết nhầm thì sao.”
“Xuân Hỉ, nàng phải ngoan ngoãn, đợi trẫm xong việc, sẽ phong nàng làm Quý phi.”
Giọng điệu hắn vẫn còn chút giận dỗi, trong mắt thoáng lộ ra vẻ bị tổn thương.
Ta níu lấy vạt áo hắn, quỳ sụp dưới chân hắn, lấy hết can đảm nói: “Nô tỳ cả gan, xin Hoàng thượng giữ đúng lời hứa, ban cho nô tỳ tiền thưởng mà ngài đã hứa từ trước, nô tỳ sẽ vô cùng cảm kích!”
Sở Thời Dần nổi giận.
“Nàng cần tiền thưởng để làm gì? Để rời khỏi trẫm sao?
“Trẫm đã làm bao nhiêu việc, cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, cho nàng danh phận, cho nàng địa vị Quý phi, vậy mà vẫn không giữ được nàng sao?
“Nàng nói đi, rốt cuộc trẫm có chỗ nào không tốt?”
16.
Sở Thời Dần chưa bao giờ thật sự nổi giận với ta.
Cho dù có chút khó chịu, hắn chỉ cần véo má ta, tự dưng cơn giận sẽ tan biến rồi lại quay ra dỗ ta.
Nhưng lần này, hắn tức đến mức mắt đỏ hoe.
Ta không khỏi cảm thấy áy náy.
Hắn đối với ta thật sự rất tốt.
Nhưng ta sợ thất sủng, sợ đói khát, sợ khổ cực, và còn sợ chết.
Ta cúi đầu xoắn tay, rụt rè nhỏ giọng: “Nô tỳ không có cảm giác an toàn…”
“Cảm giác an toàn?” Hắn nâng cằm ta lên, giọng nói mạnh mẽ: “Cảm giác an toàn là thứ gì?”
Ta chớp chớp mắt, giải thích: “Tất cả những gì nô tỳ có đều là do Hoàng thượng ban cho. Nếu một ngày nào đó Hoàng thượng chán ghét nô tỳ, lấy lại tất cả, nô tỳ còn giữ lại được gì?
“Chưa kể, ngay cả tính mạng cũng khó giữ.”
“Nhưng tiền thưởng thì khác, đó là phần thưởng xứng đáng khi nô tỳ liều mình cứu Hoàng thượng, là công lao của nô tỳ.
“Dù Hoàng thượng có quỵt nợ không nhận, nhưng đó vẫn là thứ thuộc về nô tỳ!”
“Nếu Hoàng thượng muốn giữ nô tỳ lại, chí ít hãy giải quyết món nợ ngày trước, để nô tỳ biết Hoàng thượng có phải là người giữ lời hứa hay không.”
Sở Thời Dần nhìn ta một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm đến mức dường như muốn xuyên thấu ta.
May thay, hắn cắn răng, cuối cùng cũng đồng ý.
17.
Sau khi nhận được khoản tiền thưởng một vạn lượng, ta lập tức gửi chúng vào ngân khố.
Ta nghĩ, nếu một ngày nào đó ta thất sủng, chí ít vẫn còn có tiền để sống qua ngày.
Ngày hôm sau, Sở Thời Dần đích thân đến đón ta tiến cung.
Tân đế đã đăng cơ, hậu cung vẫn bỏ trống.
Nhưng trong Đông cung rộng lớn của Sở Thời Dần, chỉ có một mình ta là thông phòng.
Các đại thần trong triều đều khuyên bảo, muốn hắn cưới nữ nhi của Tả tướng, lập làm Hoàng hậu.
Nhưng hắn nhất quyết làm theo ý mình, gạt bỏ mọi lời khuyên can, phong ta làm Quý phi.
Cả triều đình văn võ đều kinh ngạc.
Thậm chí có tin đồn rằng, Tân đế vì một nữ nhân mà hồ đồ, sau này chắc chắn sẽ trở thành một vị vua hoang dâm vô đạo, một hôn quân.
Nghe được điều này ta rất tức giận.
Sở Thời Dần chẳng hề bận tâm: “Nàng bận tâm lời người ngoài làm gì? Nàng chỉ cần để ý đến trẫm là đủ rồi.
“Nàng tuổi còn nhỏ, dưỡng thêm một hai năm nữa, đến khi mang thai con của trẫm, bọn họ tự khắc sẽ câm miệng.”
Ta mỗi ngày rất nhàn hạ.
So với khi ở Đông cung, nhàn hạ hơn nhiều.
Thái hậu không thích ta, Sở Thời Dần sợ ta chịu ủy khuất, nên không để ta đi thỉnh an Thái hậu sáng tối.
Nếu Thái hậu vì vậy mà giở trò, hắn liền động đến gia tộc của bà.
Mỗi ngày ta không phải được người khác hầu hạ, thì là chờ Sở Thời Dần bận xong để hầu hạ hắn.
Ta chỉ có thể tự tìm niềm vui cho mình.
Đi đến Thái y viện, người ta nói ta hành xử thiếu đoan trang.
Đi đến Tàng thư các, họ nói ta ngu ngốc, chẳng biết gì.
Đi đến Ngự thiện phòng, họ bảo ta háu ăn, không biết kiềm chế.
Sở Thời Dần biết chuyện, liền đưa ta đến Ngự thư phòng.
Đám người đó lại bắt đầu dâng sớ can gián: “Hậu cung không được can thiệp chính sự! Kính xin nương nương lui bước!”
Sở Thời Dần không nghe, bọn họ liền bắt đầu bịa đặt rằng ta là Đát Kỷ của Đại Chu, là hồ ly tinh chuyển thế.
Ta rất sầu muộn.
Sở Thời Dần nắm lấy tay ta, véo phần thịt mềm trên lòng bàn tay, vẫn cười không để tâm: “Xuân Hỉ không phải hồ ly tinh, mà là tiểu heo tinh.”
“Mềm mại, không yêu mị nhưng lại rất quyến rũ.”
Nghe vậy, ta bèn cấu vào phần thịt mềm bên hông hắn, giận dỗi: “Hoàng thượng chê thần thiếp mập rồi sao?”
Hắn không nói gì, đôi mắt nhìn ta chăm chú.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, hơi thở nóng bỏng dần lan tỏa, giọng nói khàn khàn của hắn nhẹ nhàng vang lên: “Trẫm nào dám?”
“Nàng chính là bảo bối trong lòng trẫm.”
18.
Từ khi ta nhập cung, Tả thừa tướng và Thái hậu liên tục thúc giục.
Đặc biệt là Thái hậu, cách vài ngày lại cho người nhắc nhở ta, bảo ta thổi gió gối đầu giường, khuyên Sở Thời Dần mở rộng hậu cung, chọn tú nữ nạp phi.
Nếu không được, ít nhất cũng nên đón đích nữ của Tả tướng, người vốn được định làm Thái tử phi, vào cung.
Ta cũng đã nhắc đến hai lần, khiến Sở Thời Dần nổi cơn thú tính.
Từ đó, ta không dám nhắc lại nữa.
Nhưng Thái hậu vẫn không hài lòng.
Bà vốn là một bậc thầy trong cuộc chiến hậu cung, sao có thể chịu đựng được việc Sở Thời Dần chỉ sủng ái mỗi mình ta.
Thái hậu ngày ngày phái người đến tìm ta, lúc thì dạy ta quy củ, khi thì bắt ta sao chép kinh văn, lúc lại bắt ta tĩnh tọa.
Sở Thời Dần thì quấn lấy ta suốt đêm.
Ta ngày đêm vất vả, thực sự không chịu nổi nữa.
Trong một đêm tối trời gió lớn, ta mang theo sợi dây leo đặc chế, trèo lên bức tường cung.
Đúng lúc ta sắp chạm đất, một mũi tên xuyên mây “vút” qua tai ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Người đâu! Có thích khách!”
Kèm theo tiếng hét vang, ta giơ hai tay lên cao, nắm chặt dây leo: “Không phải thích khách! Là bổn cung!”
Đám cấm vệ quân ngay lập tức sững lại, ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng.
“Nương… nương nương?”
“Nương nương bị chim nhạn tha lên tường sao?”
“Trong cung làm gì có chim nhạn? Chắc chắn là nương nương thả diều, rồi bị diều kéo lên tường!”
Ơ…
Ta nhẹ đến vậy sao?
19.
Ta bị đưa về trước mặt Sở Thời Dần.
“Ha ha.” Nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Sở Thời Dần, ta cười gượng gạo: “Hoàng thượng, người nghe ta giải thích…
“Thần thiếp thấy mặt trăng vừa lớn vừa tròn, nhất thời nổi hứng muốn thưởng nguyệt gần hơn một chút, vì thế mới trèo tường.”
“Hỉ nhi, rốt cuộc nàng có coi trẫm là phu quân của nàng không?”
“Bấy nhiêu thời gian, chẳng lẽ trẫm vẫn chưa đủ để nàng có cảm giác an toàn?”
Hắn bước tới một bước lớn, gạt tay ta ra, trong mắt đầy vẻ bi thương.
Tim ta chợt thắt lại.
Không phải là hắn không cho ta đủ cảm giác an toàn.
Mà là ta ở trong cung này, cảm thấy mình như một kẻ vô dụng.
Giá trị duy nhất của ta là hầu hạ Sở Thời Dần, nghe Thái hậu lải nhải giáo huấn, chịu đựng những lời chỉ trích của các triều thần cũng như dân chúng.
Ta cảm thấy mình ngày càng giống một con chim bị nhốt trong lồng, hoặc như một con diều đứt dây nhưng vẫn mắc kẹt trên ngọn cây.
Những suy nghĩ này rõ ràng là có tội, ta không dám nói thẳng với Sở Thời Dần.
Ta không chịu nói, nên hắn tự đoán.
Biết được chuyện Thái hậu gây áp lực cho ta, hắn liền lập tức ban hôn cho đích nữ của Tả tướng, dập tắt hoàn toàn hy vọng của bọn họ.
Thái hậu tức đến mức ngất xỉu, không còn sức để làm phiền ta nữa.
Tâm trạng của ta dần thoải mái hơn, chưa đến hai tháng sau, ta đã mang thai.
Lại một mùa thu đến, ta hạ sinh một đôi long phượng thai.
Ngày ta sinh, bầu trời hoàng cung tràn ngập khí tím, kèm theo ánh sáng đỏ bốc lên, xuyên thẳng bầu trời.
Thực ra, cái gọi là khí tím và ánh sáng đỏ xông lên trời, chỉ là hiện tượng tự nhiên do lúc đó mặt trời lặn mà thôi.
Ngọc Châu tỷ tỷ từng nói với ta rằng, tất cả đều là hiện tượng tự nhiên.
Thật trùng hợp, khi trời vừa sáng, tin chiến thắng từ biên cương phía bắc truyền đến, quân đội của Trấn Bắc tướng quân đã giành đại thắng.
Điềm lành tụ hội, mọi người đều nói rằng cặp long phượng thai này chính là sao Tử Vi giáng thế, sẽ mang lại sự thịnh vượng và ổn định cho con dân Đại Chu.
Ngay cả ta, kẻ từng bị coi là “hồ ly tinh”, giờ đây cũng trở thành “phúc tinh”.
Thậm chí, không ít triều thần còn đề nghị phong ta làm Hoàng Hậu, để giữ gìn an ninh quốc gia.
Sở Thời Dần vui mừng khôn xiết, vội vã hạ chỉ, ra lệnh chuẩn bị cho lễ phong hậu.
Đêm đến, hắn vẫn không giấu nổi niềm vui, ôm ta lên đài ngắm trăng: “Hỉ nhi, nàng nhìn xem, mặt trăng, mặt trời và các vì sao đều đang bảo vệ nàng.”
“Như vậy, cảm giác an toàn đã đủ để nàng ở lại bên cạnh trẫm chưa?”
Ta cười, đôi mắt cong lên.
“Đã đủ từ lâu rồi.”
20.
Khi Trấn Bắc tướng quân khải hoàn trở về, có người dâng tấu tố cáo.
Người này buộc tội Trấn Bắc tướng quân đã dẫn theo một nữ tử trong quân, nữ tử này cải trang thành nam nhân, phá hoại quân pháp, đề nghị xử tử nữ tử đó ngay tại chỗ, đồng thời cách chức Trấn Bắc tướng quân.
Sở Thời Dần cho ta xem bản tấu, hỏi ta nghĩ thế nào.
Ta chống cằm tựa trên bàn, nói: “Người viết tấu chương này chắc chắn là kẻ tiểu nhân.”
“Nữ tử ấy khi chưa bị lộ thân phận, đã cùng các tướng sĩ chiến đấu nơi sa trường, cùng ăn cùng ở, không có đãi ngộ đặc biệt, càng không bỏ trốn giữa trận, thậm chí còn lập được nhiều chiến công.”
“Tại sao khi là nam nhân thì được khen thưởng, nhưng chỉ vì là nữ tử mà lại bị xử tử? Chẳng lẽ nàng không phải là con dân của Đại Chu sao?”
Động tác phê duyệt tấu chương của Sở Thời Dần khựng lại, hắn đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi ta, cười nói: “Hỉ nhi, nói rất đúng.
“Nếu là con dân của triều ta, há có chuyện phân biệt nam nữ?”
Hắn phẩy tay một cái, rồi hạ thêm một thánh chỉ khác, lệnh cho người nhanh chóng phi ngựa mang đi.
Chẳng bao lâu sau, đoàn người của Trấn Bắc tướng quân vào cung.
Sở Thời Dần biết ta tò mò về nữ tử kia, liền cho phép ta đi trước.
Điều mà ta không ngờ tới là, nữ tử đó chính là Ngọc Châu tỷ tỷ, người đã trốn khỏi Xuân Vũ phường năm xưa.
Và kẻ thô lỗ đã đưa nàng bỏ trốn, chính là Trấn Bắc tướng quân ngày nay.
21.
Ta gặp Ngọc Châu tỷ tỷ tại thao trường huấn luyện của tân binh.
Khi nàng nhìn thấy ta, ban đầu có chút sững sờ, sau đó kích động đến mức rơi nước mắt.
“Hỉ nhi?! Thật sự là ngươi sao?!”
Chúng ta ôm chầm lấy nhau, khóc đến rối tinh rối mù.
Đám cung nữ và thái giám vội vã tiến lên tách chúng ta ra, rồi định ra oai với Ngọc Châu tỷ tỷ.
Ta kịp thời ngăn lại, cho tất cả lui ra.
Nàng kể với ta rằng, năm xưa theo gã thô lỗ kia rời đi không phải là vì bỏ trốn, mà là vì nàng từng cứu hắn một mạng, nàng cầu xin hắn đưa nàng rời khỏi Xuân Vũ phường.
Những năm qua, nàng nữ giả nam, theo hắn bái sư học võ, để có thể tự bảo vệ bản thân.
Sau đó, hắn muốn tòng quân, nàng không nơi nương tựa, đành giả trang thành nam nhân cùng đi.
Quãng đường này vô cùng gian khổ, nhiều lần suýt mất mạng.
Tân Đế lên ngôi, nhưng lại ban cho nàng một con đường mới.
“Thân phận nữ tử của ta bị phát hiện, ban đầu quân đội định xử tử ta ngay tại chỗ, không ngờ sự việc bị tấu lên trước mặt hoàng thượng.”
“Điều bất ngờ hơn nữa là, hoàng thượng không chỉ tha mạng cho ta, mà còn phá lệ phong ta làm nữgiáo đầu của tân binh.
“Hỉ nhi, ngươi biết không? Ta là nữ giáo đầu đầu tiên trong lịch sử triều đình!
“Ta nghe nói, dường như là hoàng hậu nương nương đã cầu xin cho ta.”
Ta cười ngọt ngào, chỉ vào chóp mũi mình, tự hào gật đầu lia lịa: “Ừ, là ta đó!”
Nàng ngẩn ngơ nhìn ta, sau đó lại xúc động ôm chặt lấy ta lần nữa.
22.
Sau đó, ta không còn mơ mộng về những ngày tháng tốt đẹp bên ngoài cung nữa.
Chuyện của Ngọc Châu tỷ tỷ khiến ta hiểu ra một điều: ta giờ đây không còn là một nha hoàn thấp kém như xưa nữa.
Chỉ một câu nói của ta, có thể cứu sống một người, hoặc giúp một nữ tử tìm thấy con đường mới.
So với sự tự do tự tại của cá nhân, ta, với tư cách là hoàng hậu của Sở Thời Dần, cần phải có tầm nhìn lớn hơn.
Sinh con dưỡng cái, nuôi dạy nhi nữ, đó là trách nhiệm của Xuân Hỉ ta.
Xây dựng trường học cho nữ tử, mở ra con đường cho họ, cũng là trách nhiệm của ta.
Nếu ta nói nhiều thêm một câu, có lẽ sẽ bớt đi một nữ tử bị bán, bị đánh hoặc bị bỏ đói mà chết.
Nếu có thêm một con đường cho nữ tử, có lẽ sẽ có thêm một nữ tử được sống cuộc sống mà nàng mong muốn.
Ta từng nghĩ rằng Sở Thời Dần sẽ không đồng ý.
Nhưng hắn nói: “Con đường này dài lắm, nhưng có trẫm đồng hành, Hỉ nhi có thể an tâm.”
Thái hậu và các đại thần trong triều đều phản đối.
Trong dân gian, những kẻ cười nhạo khinh bỉ cũng không ít.
Quả thật, như Sở Thời Dần đã nói, con đường này đầy chông gai và khó khăn.
Nhưng có hắn bên cạnh, lòng ta được an yên.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.