1.
Lúc cung nữ thân cận của Tú nữ đến cầu cứu ta, ta đã tháo trâm cài tóc và chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Hoàng hậu nương nương, xin người hãy cứu chủ nhân nhà nô tỳ. Thân thể của nàng vốn đã yếu ớt, Hoàng thượng còn bảo nàng múa suốt đêm trong Ngự Hoa Viên, cứ vậy nàng sẽ chết mất!”
Nhìn tiểu cung nữ đang quỳ dưới đất khóc sướt mướt, ta có phần đau đầu.
Còn chưa kịp mở miệng, bỗng một giọng nam thiếu kiên nhẫn vang lên từ phía sau.
“Thân thể yếu ớt còn ăn mặc như ma nữ, đêm hôm khuya khoắt đứng múa trong Ngự Hoa Viên?”
Vừa quay người đã phát hiện Hoàng thượng bước vào mà không sai đám nô tài bẩm báo.
Ngài đưa tay đỡ ta đang định hành lễ, vẻ mặt mang nét dịu dàng.
“Hoàng hậu không cần đa lễ.”
Ta hơi ngạc nhiên.
Vào ngày đại lễ sắc phong Hoàng hậu, ngài lạnh lùng quăng một câu vào ta.
“Để một nữ nhân đầy mưu mô như ngươi làm Hoàng hậu là sự nhượng bộ lớn nhất của trẫm. Từ nay về sau, đừng ảo tưởng trẫm sẽ có bất kỳ cảm tình gì với ngươi.”
Từ đó, ngài chưa từng trao cho ta cái nhìn thiện cảm nào.
Ta đã cố gắng giải thích với ngài không biết bao nhiêu lần, rằng liệu giữa chúng ta có hiểu lầm gì chăng, nhưng chỉ đổi lại sự nhục nhã từ ngài.
Không những thế, ngài còn luôn chống đối ta ở khắp mọi nơi.
Ta cai quản lục cung, ngài yêu cầu ta giao một nửa công việc cho Quý phi cùng xử lý.
Ta trừng phạt phi tần phạm lỗi theo quy tắc trong cung, ngài nhất định sẽ ra chiếu chỉ khác để tha tội cho đối phương, chỉ vì muốn làm ta mất mặt.
Trong đại điển thân tằm, ngài công khai khiển trách ta thiếu lễ nghi, không hổ là một kẻ thô bạo xuất thân từ biên cương, phạt ta hành lễ đến trưa.
Từng chuyện trôi qua, mối quan hệ giữa ta và Hoàng thượng từ lâu đã lạnh đến mức đóng băng, thậm chí nói là kẻ thù cũng không quá lời.
Ngài chưa từng đến tẩm cung của ta, mà ta cũng lười làm ngài vui lòng.
Nếu mọi việc trong cung không náo loạn đến chỗ ta, ta sẽ mặc kệ.
Nhưng nếu động đến ta, ta sẽ tranh luận bằng lý lẽ và phớt lờ trước thánh chỉ của ngài.
Để có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu này, xưa nay ta chưa bao giờ phụ thuộc vào sự sủng ái của Hoàng thượng, mà vào người phụ thân Đại tướng quân của ta.
Nên dù ngài có kiếm chuyện với ta đến đâu, vị trí của ta trong cung vẫn vững như núi.
Nhưng hôm nay, ngài đột nhiên đến mà không báo trước, thậm chí còn đích thân đỡ ta dậy.
Thái độ nhiệt tình quá mức này thực sự khiến ta cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ta nhíu mày và lặng lẽ rút tay về.
Giọng nói của Hoàng thượng đột nhiên vang lên.
“Ôi chao, giám định nhỏ à, tay của Hoàng hậu thật mềm mại, tên cẩu Hoàng đế trước đây đúng là bị mù, Hoàng hậu tốt vậy mà không thích, lại đi thích đám lẳng lơ kia.”
Ta sững sờ, nhìn về phía ngài.
Là giọng nói của ngài, nhưng môi ngài không hề cử động.
Hơn nữa, những cung nữ xung quanh dường như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Ngay sau đó, một giọng nói non nớt có phần giận dữ vang lên.
“Ký chủ, xin hãy chú ý đến lời nói. Ta là hệ thống giám định trà cao cấp số 1258, ký chủ chỉ cần gọi số hiệu của ta là được.”
“Gọi số hiệu trông xa cách quá, hay ta gọi ngươi là Tiểu Trà nhé?”
Bị Hoàng thượng tiếp tục trêu chọc, giọng nói em bé im lặng.
Lúc này ngài mới ho khan một tiếng, nhìn về phía cung nữ đang sợ đến run lẩy bẩy.
“Chủ tử của ngươi muốn múa, thì trẫm để cho nàng ta múa thâu đêm, ngươi có bất mãn gì với ý chỉ của trẫm sao?”
Cung nữ vội dập đầu, miệng liên tục nói không dám, nhưng không ngừng đưa ánh mắt cầu cứu về phía ta.
Ta ôm trán, ngập ngừng nói với Hoàng thượng.
“Nếu Bệ hạ không thích Hà Tú nữ thì đuổi nàng ấy đi là được. Dù sao nàng ấy cũng là nữ nhi của quan viên trong triều, hà cớ gì phải hèn hạ như vậy?”
Vốn tưởng ngài sẽ chỉ trích ta giả vờ tốt bụng như cũ, nhưng mắt ngài chợt sáng lên, gật đầu liên tục.
“Hoàng hậu vừa xinh đẹp lại hiểu biết, nói đúng lắm!”
Sau đó, ngài nghiêm nghị ra lệnh cho vị cung nữ kia.
“Thân thể của Hà Tú nữ yếu ớt, nếu đã không thích ứng được với cuộc sống trong cung, sau này miễn tham gia đại hội tuyển tú, ngày mai trực tiếp đưa về phủ.”
2.
Ta nhìn Hoàng thượng chăm chú.
Vị Hoàng thượng trẻ tuổi mặc áo choàng gấm màu tím, tóc búi cao bằng kim quan khảm ngọc, cả người toát lên vẻ quý phái.
Điểm khác biệt so với trước đây là ánh mắt của ngài rất trong trẻo, còn mang nét ngượng ngùng đặc trưng của thiếu niên.
Trên khuôn mặt trắng nõn của ngài xuất hiện một tia ửng hồng, ngài luống cuống, thấp giọng thầm hỏi hệ thống.
“Tiểu Trà, hiện tại có phải đến lúc thị tẩm rồi không? Dựa theo tính cách của cẩu Hoàng đế trước kia, ta nên hàn huyên đôi câu, hay nên trực tiếp đẩy Hoàng hậu xuống?”
Giọng nói mang vẻ chẳng còn luyến tiếc gì của hệ thống vang lên.
“Ký chủ, tính cách của Hoàng thượng trước kia là sủng ái Quý phi trà xanh, người đã đi chệch khỏi lộ trình đến tám trăm dặm rồi, bây giờ mới hỏi có phải hơi muộn không?”
“Nhưng…” – Hoàng thượng đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
“Trẫm bị dị ứng với mấy kiểu trà xanh đó, hơn nữa trẫm vẫn còn là xử nam đó.”
Hệ thống chưa kịp lên tiếng, ta đã bị người trước mặt chọc cho bật cười.
Tiếp đến, ta lại nghe thấy giọng nói ngơ ngác của Hoàng thượng.
“Tiểu Trà, cứu trẫm, Hoàng hậu cười lên trông đẹp quá, trẫm sắp ngạt thở rồi!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa không khỏi lắc đầu, giờ đây ta đã có thể xác định người trước mặt và Hoàng thượng trước kia là hai người khác nhau.
Thấy ngài căng thẳng đến mức không ngừng vò gấu áo, ta dứt khoát chủ động nắm tay ngài, phá vỡ tình thế bế tắc ấy.
“Bệ hạ, cẩn thận kẻo tay bị thương đó, ngài xem đi, long bào sắp bị ngài vò nhăn rồi.”
Bấy giờ ngài mới phản ứng và mỉm cười với ta.
Đôi mắt ngài sáng lấp lánh, tựa như chứa cả dải ngân hà.
Dáng vẻ kia hơi ngốc nghếch, không hề có khí chất của bậc đế vương, nhưng ngược lại rất chân thành và đáng yêu.
Đúng lúc này, bên ngoài cung Phượng Nghi của ta truyền đến một trận ồn ào.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương lại giở trò xấu, ngăn cản nô tỳ đến gặp người, Quý phi nương nương đột nhiên lên cơn đau tim. Cầu xin người mau đến xem nương nương một chút đi.”
Tiểu cung nữ kia bị chặn ở ngoài cửa, dẫu vậy tiếng la hét của nàng ta vẫn rõ ràng từng chữ.
Lại bắt đầu rồi đây.
Mỗi lần Hoàng thượng đến cung của ta, Quý phi luôn tìm cách cướp người đi, thuận tiện thêm mắm dặm muối về ta.
Có điều lần này ta lười nói thêm, chỉ nhìn Hoàng thượng xem ngài sẽ làm gì.
Đúng như dự đoán, ngài cau mày hỏi thị vệ thân cận Dương Cẩn.
“Ai cho phép đám nô tài này hô to gọi nhỏ trong cung Hoàng hậu như vậy? Dựa theo quy tắc trong cung, nên xử trí thế nào?”
Dương Cẩn chỉ có thể trưng ra bộ mặt tươi cười đáp lại.
“Theo quy tắc trong cung, nên phạt đánh bốn mươi gậy. Nếu còn có thể sống sót, sẽ bị đưa đến Tân Giả Khố.”
Hoàng thượng liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói.
“Vậy còn không mau đi?”
Dương Cẩn làm theo, vừa định đi ra ngoài thì bị Hoàng thượng gọi ngược về.
“Nhân tiện, phái người nói với Quý phi, có bệnh thì đi tìm thái y khám, trẫm đâu biết chữa bệnh.”
Dương Cẩn không dám sơ suất, cung kính tuân lời.
Tuy nhiên từ trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, ta có thể hiểu được hắn đang oán thầm trong lòng.
Ban đầu Hoàng thượng yêu cầu, không cần phải dành sự tôn trọng đối với Hoàng hậu cho ta, cho nên đám cung nữ của Quý phi mới dám phách lối như vậy.
Bây giờ ngài đột nhiên đối xử ân cần với ta như thế, nếu không phải ta nghe được ngài trò chuyện với hệ thống gì đó, e rằng ta cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ.
3.
Quay về chuyện chính, Hoàng thượng vẫn đang loay hoay với hệ thống về việc có nên ngủ lại cung Phượng Nghi hay không.
Hệ thống tận tình khuyên bảo.
“Ký chủ, Hoàng hậu là nữ tử hiếm hoi trong hậu cung có chỉ số trà xanh bằng 0. Nếu ngài có thể ở lại qua đêm thành công, nhất định sẽ thu hoạch được rất nhiều điểm tích lũy, đến lúc đó ngài có thể đổi được vật phẩm tương ứng.”
Hoàng thượng vẫn có chút xấu hổ như cũ.
“Thế nhưng, ta và Hoàng hậu còn chưa nói chuyện yêu đương. Dù sao ta cũng phải thổ lộ tình cảm trước, sau đó ở chung, bước cuối cùng mới là động phòng chứ?”
Bỗng tin Quý phi yêu cầu xin được gặp đã làm gián đoạn cuộc tranh luận của hai người.
Đinh Quý phi khóc như hoa lê giữa cơn mưa phùn, khiến người khác phải động lòng thương cảm.
Mỗi lần nhìn thấy ả, ta luôn thắc mắc.
Tại sao có người đến cả gào khóc cũng đẹp như vậy, ta đã từng thấy vô số kẻ mất đi người thân khóc ở nơi biên cương, tiếng khóc của họ không đẹp chút nào nhưng lại làm lòng người tan nát.
Không thực sự đau lòng nhưng lại bày ra biểu cảm này, ấy thế mà Hoàng thượng ngày xưa vẫn nuốt trôi dáng vẻ kia, thật sự khiến người khác buồn nôn.
Nhưng vị Hoàng thượng hiện tại đã thay đổi hoàn toàn.
Ngài nhìn chằm chằm vào lớp trang điểm tỉ mỉ của Quý phi, nói với vẻ khó tin.
“Đại tỷ à, trên mặt ngươi có vết đỏ đỏ kìa, có phải bị dị ứng không? Hẳn là bệnh truyền nhiễm rồi, mắc bệnh không phải lỗi của ngươi, nhưng nếu nó phát tán làm hại người khác chính là lỗi của ngươi đó.”
Quý phi gần như tỉnh mộng, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng thượng, có phần nghẹn họng.
Bỗng ả lườm ta với vẻ không cam lòng, hiển nhiên nghĩ rằng ta đã mách lẻo gì đó với Hoàng thượng.
Tất nhiên, ả vẫn không quên mục đích đến đây hôm nay.
Mang theo tiếng khóc nức nở và vẻ mặt buồn bã.
“Thần thiếp tự biết bản thân không công chính liêm minh như Hoàng hậu nương nương, nhưng sao Bệ hạ có thể nói thần thiếp như vậy? Huống hồ, Bích Ty là cung nữ thân cận của thần thiếp, nàng ấy cũng vì lo lắng cho chủ tử của mình, mới đến tìm Bệ hạ cầu cứu.”
Thấy bọn ta bất động, ả lau nước mắt nơi khóe mắt và tiếp tục than thở.
“Hoàng hậu nương nương ngồi ở vị trí cao, làm sao hiểu được nỗi thống khổ của những kẻ ở dưới như bọn ta? Đêm qua tim của thần thiếp đập nhanh không chịu nổi, Bích Ty chỉ đến đây để truyền tin mà thôi, tội không đáng phải chết!”
Phen này vừa đánh trống vừa la làng, thành công chĩa mũi dùi vào ta.
Dù sao trong miệng ả, ta là một nữ nhân lạnh lùng, cố tình gây sự.
Tuy nhiên, lần này ả đã tính sai.
Hoàng thượng cau mày, có chút mất kiên nhẫn.
“Gì mà Bích Ty, Bích Trì? Ý ngươi là cung nữ ồn ào kia à? Đó là trẫm hạ lệnh xử trí theo quy tắc trong cung, liên quan gì đến Hoàng hậu?”
Hoàng thượng chưa bao giờ nặng lời với ả như vậy, điều này khiến Quý phi hơi sững sờ.
Tuy nhiên, ả nhanh chóng phản ứng, chu môi, thay đổi chiến thuật và bắt đầu làm nũng.
“Bệ hạ, thần thiếp bị bệnh tim đập nhanh, đây là di chứng thuở nhỏ. Người đã hứa với thần thiếp, khi thần thiếp cần người, người nhất định sẽ ở bên thần thiếp.”
Thật không may, ả đang đối diện vị Hoàng đế bị dị ứng với trà xanh.
“Tim đập nhanh? Trẫm thấy ngươi đang an ổn ở đây mà, đâu có gì bất ổn đâu, gạt người khác sao?”
Ta nhịn không được mà cười khẩy một tiếng.
Ả còn dám nhắc đến lời hứa hẹn thời thơ ấu của hai người họ trước mặt ta?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.