6
Hệ thống không từ bỏ: [Nhưng mà chủ nhân, hoàng đế đã có ý định chỉ hôn cho ngươi với thái tử rồi, ngươi không sợ đi theo cốt truyện sao?]
“Thay vì lo lắng về việc đi theo cốt truyện, ta thà đi thăm họ hàng trước.”
Ta cẩn thận cất tấm gương vào lòng: “Đã ba ngày rồi chưa gặp cữu cữu tướng quân của ta rồi, nhớ quá.”
Nói xong, liền đứng dậy gọi tỳ nư: “Xuân Lai, chuẩn bị lễ vật.”
[Chủ nhân, ngươi …]
Ta phiền não gõ gõ mặt bàn.
“Cả ngự sử tam thúc cũng đã sáu ngày chưa cùng ăn cơm, quý phi cô cô cũng nửa tháng chưa gặp mặt, còn có thái úy bá bá, vương phi tiểu di, đại phu đường huynh… Không biết khi nào cả nhà mới có thể tụ họp lại với nhau để củng cố tình cảm.”
Hệ thống một lần nữa rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu, nó cố chấp mở miệng: [Giang Hoài Khanh tài trí hơn người, cao quý tự trọng, tuy địa vị không bằng nam chính, nhưng sau này cũng là người đứng đầu triều đình, quan trọng nhất là hắn có một trái tim đủ để yêu ngươi nha.]
Cha, mẹ, anh trai ta đều có một trái tim yêu ta.
“Không thiếu người yêu ta đâu.”
Hệ thống lo lắng: [Thái tử không phải người tốt, bây giờ nói ngọt ngào với ngươi cũng chỉ vì nhìn vào thế lực đằng sau ngươi thôi, Giang Hoài Khanh mới là người sẵn sàng vì ngươi mà đối đầu với vị vua tương lai, hắn mới là người xứng đôi.]
Cái miệng của thái tử mà cũng gọi là ngọt ngào à?
Ta đâu phải người đẩy xe, không thưởng thức được cái ngọt ngào của hắn ta.
Hơn nữa, Giang Hoài Khanh là con trai của thái phó, từ nhỏ đã là bạn học của thái tử.
Người chơi với thái tử thì có thể tốt đến đâu?
Ta không tin những lời trong tiểu thuyết rẻ tiền này.
Ngoài cha mẹ ra, ta chỉ tin vào chính mình.
Ta cụp mắt xuống, bóng người đẹp trong chén trà phong nhã tuyệt thế, ánh mắt chợt dịu dàng.
“Trên đời này, không ai xứng đáng với ta.”
7
Từ đó, hệ thống im lặng một thời gian.
Yên tĩnh đến mức như chưa từng xuất hiện.
Ta đi thăm họ hàng khắp nơi, rồi vài ngày sau tiễn cữu cữu tướng quân lên đường ra biên ải.
Sau đó, trong lúc ta đang ngủ say sưa, đột nhiên có thể nghe thấy một tiếng khóc mơ hồ.
Nhẹ nhàng, trong trẻo, u uất.
Nức nở.
Cứ ba canh khuya lại vang vọng bên tai.
Khi xa khi gần.
Vén chăn dậy, ta nhìn chằm chằm vào bóng tối với đôi mắt thâm quầng: “Nhà ngươi khóc tang đấy à?”
Tiếng khóc đột ngột dừng lại.
Ta tiếp tục: “Cũng đủ rồi đấy, bảy ngày, thất thất đã qua rồi, đừng khóc nữa.”
Hệ thống lắp bắp lên tiếng: [Chủ nhân…]
“Biết ngay là ngươi mà.”
Ta gọi nữ tỳ đến thắp đèn, ánh nến vàng vọt chiếu sáng căn phòng.
“Cần gì phải dùng cách này để thu hút sự chú ý của ta?”
Hệ thống hít một hơi sâu: [Xin ngươi đấy chủ nhân, đi làm một nhiệm vụ đi.]
“Không đi.”
[Hu hu hu…]
“Được, ta đi.”
[Thật sao? Chủ nhân ta yêu ngàiii!]
“Lừa ngươi đấy, ta không đi đâu.”
[Hu hu hu…]
“Thực ra ta sẽ đi.”
[Không tin.]
…
Nửa đêm sau không còn tiếng khóc nữa, cuối cùng ta cũng ngủ một giấc ngon.
Khi thức dậy, mặt trời đã lên cao.
“Cha, cha có xuống ngựa không?”
Cha ta đặt bút mực xuống, vuốt đầu ta đầy yêu thương, ánh mắt ấy giống hệt như nhìn một đứa ngốc.
“Ngốc ơi là ngốc, cha con xuống địa phủ cũng không xuống ngựa.”
“Nhưng quyền lực này cũng không phải nắm giữ mãi được, trừ phi…”
Ta thận trọng nhìn cánh cửa đã khóa chặt, tiếp tục nói: “Chúng ta nổi loạn đi.”
Cha ta lập tức thu lại vẻ mặt, lạnh lùng hỏi: “Con thù oán với ai trong họ hàng à? Sao lại gấp gáp muốn giết chết chúng ta như vậy?”
Ta: “…”
Được rồi.
Giấc mơ công chúa đã tan vỡ.
Kế hoạch 50 năm trở thành nữ đế cũng thảm bại.
Ta thở dài đầy ưu tư, đẩy những giấc mơ vỡ vụn này ra khỏi đầu.
“Nếu hoàng đế gả con cho thái tử thì sao?”
Ép duyên là căn bệnh phổ biến của các hoàng đế.
Cha ta có lẽ cũng đã phiền não về chuyện này từ lâu, ông chau mày suy nghĩ, thỉnh thoảng ngẩng mắt lên nhìn ta, rồi lại nhắm mắt lắc đầu, thở dài sườn sượt.
Ta đợi rất lâu, nằm ườn trên ghế ngủ một giấc, mơ màng chỉ nhớ được cuối cùng ông thở dài nói: “Với tính cách của con, vẫn nên tìm một người chức quan nhỏ, dễ nắm bắt.”
8
Vì vậy ngày hôm sau, ta liền sai Xuân Lai đến phủ thái phó gửi thiệp mời.
Mời Giang Hoài Khanh đến phủ gặp mặt.
Người đến đúng giờ xuất hiện ở tiền viện, ánh nắng lốm đốm rơi trên hàng mi của hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua phòng khách, trong cái nóng oi bức của mùa hè, tự mang theo một luồng khí mát mẻ.
Cũng chỉ đẹp trai đến thế thôi, hơn thái tử một chút.
Nhưng kém xa ta.
Sao lại có thể nhận nhầm ta là hắn chứ?
Hệ thống không để ý đến lời phàn nàn của ta, điên cuồng hò hét: [Xông lên! Công lược hắn!]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGiang Hoài Khanh đứng dậy cúi đầu, giọng trong trẻo như ngọc lạnh: “Tần tiểu thư, mời tại hạ đến đây có chuyện gì?”
Ta không trả lời, lặng lẽ đánh giá.
Hắn cũng không vội, những ngón tay thon dài đặt lên chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hương trà thoang thoảng, làm mờ đi đôi mày mắt.
Ta nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Mở miệng nói: “Có phải ngươi đã động lòng với ta?”
“Keng!”
Tay Giang Hoài Khanh đang cầm chén trà bỗng run lên, làm đổ nước trà ướt cả tay áo.
Ta thấy khuôn mặt trắng ngọc của hắn lập tức ửng hồng.
[Chủ nhân, ngươi nói thẳng quá rồi đấy?]
Hệ thống không nhịn được lên tiếng châm chọc.
Ta không để tâm: “Chẳng phải ngươi nói hắn yêu ta đến nỗi sẵn sàng chết vì ta sao?”
Hệ thống: [Đó là chuyện sau khi thái tử lên ngôi!]
“Sớm một chút muộn một chút có gì khác đâu?”
Đã yêu rồi thì chẳng phải Giang Hoài Khanh nên chủ động đến tán tỉnh ta sao?
Ta bất mãn trừng mắt nhìn hắn, thật không biết cách.
Giang Hoài Khanh dường như bị câu nói của ta gây sốc không nhỏ, cả người đứng ngẩn ra tại chỗ.
Theo ánh mắt của hắn, đang nhìn thẳng vào môi ta.
Ta nhíu mày, ấn tượng quân tử về hắn vỡ tan: “Hắn nhìn đâu thế, không phải muốn hôn ta đấy chứ?”
Hệ thống chưa kịp lên tiếng, Giang Hoài Khanh đã như choàng tỉnh, đỏ mặt nói: “Không, không có.”
Ta biết, yêu một người xuất sắc như ta khó tránh khỏi cảm giác tự ti, không dám nói ra.
Văn nhân đúng là mỏng manh.
Ta nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của hắn, nhớ lại lời dặn “dễ nắm bắt” của cha, cùng với mong muốn giải trừ ràng buộc của hệ thống, miễn cưỡng chủ động mở lời.
“Ngươi có muốn ở rể không?”
Hệ thống hét lên: [Chủ nhân, ngươi đang nói gì vậy!]
Với thái độ ấp úng như vậy của Giang Hoài Khanh, không biết bao giờ mới có thể thành hôn.
Cái hệ thống ngốc này hoàn toàn không hiểu dụng ý tốt của ta.
Ta đại nhân đại lượng không để tâm, tiếp tục đàm phán: “Nếu đồng ý, ngày mai ta sẽ đến nhà ngươi cầu hôn.”
Đồng tử Giang Hoài Khanh giãn ra, vẻ bình tĩnh tự tin của hắn đã sụp đổ hoàn toàn, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.
Có phải bị cú sốc hạnh phúc bất ngờ đánh gục không?
Dù sao, một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như ta đi cầu hôn, bất kỳ ai cũng sẽ vui đến mức mất ngủ mấy ngày mấy đêm phải không?
Ta kiên nhẫn dỗ dành hắn thêm vài câu:
“Được ở rể cho ta là phúc của ngươi đấy.”
“Ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
“Tuy ta có nhan sắc kinh người, nhưng cũng là người chung thủy, cả đời này chỉ chấp nhận một mình ngươi ở rể thôi.”
“Sau này ngươi cứ ở nhà chăm vợ dạy con, ta đi…”
“Thôi vậy, ngươi cứ tiếp tục vào triều làm quan, về nhà rồi hãy chăm vợ dạy con.”
“Nhưng ta không định sinh con, nếu ngươi thực sự thích, có thể nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi.”
Nói xong, ta vẫy tay với Xuân Lai, đưa cho ta một túi thơm.
Trên đó thêu hình nhỏ của ta.
Ta nhét vào tay Giang Hoài Khanh: “Vật định tình, ta sẽ không phụ ngươi đâu.”
Lúc này, Giang Hoài Khanh cuối cùng cũng hoàn hồn, bất chợt nắm chặt túi thơm trong tay, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận: “Đây, đây thật là, hoang đường!”
Túi thơm bị nắm chặt đến nhăn nhúm, ta rất đau lòng: “Ngươi nhẹ tay chút, cái này ta thêu công phu lắm đấy!”
Giang Hoài Khanh đỏ mặt buông tay, cố nén giận vuốt phẳng những nếp nhăn rồi trả lại cho ta: “Tần tiểu thư, chuyện này xin thứ cho tại hạ…”
“Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi, có gì mà ngại?” Sự kiên nhẫn của ta đã cạn kiệt, lên tiếng tiễn khách,
“Về đi, ngày mai giờ Tỵ đến nhà ngươi cầu hôn nhé.”
9.
“Ngày mai chọn lấy ngày lành tháng tốt, đợi đến ngày thành hôn là có thể giải trừ rồi.”
Ta đi trên đường, hệ thống lại không hề phản hồi gì, vô cùng đáng ngờ.
“Hệ thống, lúc này chẳng phải ngươi nên nhảy ra ăn mừng mới phải chứ?”
Hệ thống trầm ngâm: 【Ta đang hồi tưởng lại.】
Ta: “Hồi tưởng những điều chúng ta đã trải qua ư?”
Hệ thống: 【Ta đang hồi tươngr lại bản thân đã gây ra những tội lỗi gì, sao lại phải chịu quả báo khủng khiếp thế này.】
Ta bày tỏ bản thân vô cùng thấu hiểu: “Không thể cùng ta thiên trường địa cửu, quả thật là bi thảm.”
【……】
Dưới sự im lặng của hệ thống, ta bước đến đại sảnh.
Cơm đã được chuẩn bị xong.
Trước mặt ta còn có một bát óc heo, ta chê bai đẩy cho huynh trưởng: “Ta không thích ăn thứ này.”
Cha không hài lòng: “Bổ dưỡng lắm đấy.”
Ta lưu loát đẩy sang chỗ cha: “Vậy người ăn đi, con không cần đâu.”
Sau khi ăn uống no nê, mọi người ngời tán gẫu cùng nhau.
Ta thấy thời cơ đã đến, liền tranh thủ nói cho bọn họ chuyện cầu hôn.
“Cha, mẹ, huynh trưởng, đệ đệ, ta đã đồng ý với Giang Hoài Thanh, ngày mai sẽ chọn giờ hoàng đạo đến phủ thái phó cầu thân, thời gian gấp gáp, phiền mọi người chuẩn bị một chút lễ vật giúp con.”
Còn chưa kịp nói hết, cả đại sảnh bỗng nhiên lặng ngắt, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Sau một hồi lâu sau, cha mới chần chừ hỏi lại: “Cầu thân?”
Mẹ do dự: “Lễ vật?”
Huynh trưởng: “Phủ thái phó?”
Đệ đệ: “Giang Hoài Thanh?”
Cha vỗ bàn: “Ai mà không biết thái phó coi trọng đứa con trai duy nhất của hắn đến mức nào, ngươi sao lại dính dáng đến Hoài Thanh? Ngày mai ta còn phải bị tố cáo bao nhiêu lần nữa đây!”
Mẹ hổ thẹn: “Hoài Thanh đứa trẻ này, ngày thường hiền lành ngoan ngoãn, làm sao lại…”
Huynh trưởng tiến lại gần: “Hắn tự nguyện à? Muội không có uy hiếp hắn đấy chứ?”
Đối với thái độ của bọn họ, ta rất không hài lòng: “Tất nhiên là tự nguyện, con còn tặng hắn túi thơm do con thêu tay nữa kìa.”
Đệ đệ “chậc” một tiếng: “Tạo nghiệp a.”
Ta tức giận: “Mọi người có ý gì?”
Cho dù không xứng với ta, cũng không nên có thái độ như vậy chứ.
Cha: “Trong lòng chúng ta, Luyến Luyến tự nhiên là tốt nhất, chỉ là…”
Mẹ: “Hoài Thanh cũng là đứa trẻ ngoan, Aizz… thật là không nỡ.”
Huynh trưởng: “Aizz—”
Đệ đệ: “Aizz—”
Ta: ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.