14.
Ngày tôi đính hôn cùng bạn trai, tôi lại gặp được Lâm Thâm.
Chúng tôi cũng không tổ chức hoành tráng, mà chỉ có cha mẹ hai bên ngồi ăn cùng nhau một bữa cơm.
Bạn trai tôi có xuất thân không tệ, hai người bọn tôi yên lặng ăn cơm, chỉ có cha mẹ hai bên là đang thảo luận chuyện hợp tác trong tương lai, hai người bọn tôi thỉnh thoảng nêu quan điểm để bổ sung một vài chi tiết.
Bốn người bận rộn trăm công nghìn việc, sau khi trò chuyện xong thì bỏ lại chúng tôi rồi từng người trở về công ty.
Một nữ sinh cầm ly vang đỏ lướt qua tôi, đột nhiên cô ta hô lên một tiếng, ly vang đỏ trong tay đổ lên người bạn trai tôi.
Nữ sinh bóp giọng nũng nịu nói: “Xin lỗi ngài rất nhiều, tôi không hề cố ý.”
Bạn trai tôi nhíu nhíu mày nhưng vẫn duy trì phong độ lịch sự: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Tôi đang muốn nói người phục vụ đừng quá căng thẳng nhưng ngẩng đầu lên lại thấy gương mặt của nữ sinh này.
Lâm Thâm?
Tôi chỉ thấy cô ta bày ra bộ dạng đáng thương nhu nhược: “Thật sự rất xin lỗi ngài, tôi sẽ bồi thường cái áo này cho ngài, bao nhiêu tiền vậy ạ? Tôi sẽ cố gắng làm việc, ta nhất định có thể trả lại cho ngài.”
Bạn trai vẫn nghiêm túc từ chối, thậm chí còn gọi giám đốc khách sạn tới.
Giám đốc vừa nhìn thấy Lâm Thâm là lập tức đen mặt, sau khi cam kết sẽ miễn phí hóa đơn bữa cơm này thì mới dẫn Lâm Thâm rời đi.
Sau khi ăn cơm chiều xong, tôi và bạn trai sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ dọc bờ sông.
Điện thoại của hắn đột nhiên rung lên, sau đó sắc mặt hắn tối sầm.
Hắn đưa điện thoại cho tôi xem: “Đồng Đồng, em tự xem đi.”
Kết quả tôi vừa nhìn thì không khỏi bật cười.
Lâm Thâm Thì Kiến Lộc:【Hạ tiên sinh, tôi biết anh và bạn gái ở bên nhau là vì gia tộc cưỡng ép, tôi có thể giúp anh, anh kết bạn với tôi đi, tôi mới là tình yêu đích thực của anh!】
Tôi phì cười, Lâm Thâm xem nhiều tiểu thuyết quá rồi ư?
Bạn trai tôi thẳng tay kéo cô ta vào danh sách đen rồi quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt là vẻ ấm ức: “Em thật sự vì gia tộc ép buộc nên mới ở bên anh sao?”
Tôi cười đấm một quyền lên vai hắn: “Đừng có nháo nữa, lần đầu tiên em gặp anh cả hai chúng ta đều nghèo rớt mồng tơi.”
Khi đó tôi thật sự cho rằng bạn trai mình là quỷ nghèo, dẫu sao khi ấy hắn mới vừa vẽ tranh xong, trên người đều dính thuốc màu, thoạt nhìn rất giống một kẻ lang thang.
Mà tôi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, suy nghĩ tiếp theo phải viết luận văn như thế nào, đầu không gội mặt không rửa, dép lào còn thiếu một quai.
Hai người vừa gặp gỡ đã bắt đầu yêu nhau.
Để duy trì hình tượng ban đầu tôi còn cố ý giả nghèo, giả vờ toàn bộ gia sản đều dùng để ra nước ngoài du học, là một người nghèo khổ chỉ có thể đi làm công kiếm tiền.
Hai chúng tôi vui vẻ đi giao đồ ăn, vui vẻ giành giật đồ giảm giá ở siêu thị, khi tôi bán được một bức tranh của hắn với giá một ngàn ngoại tệ, cả hai chúng tôi đều cảm động đến phát khóc.
Thật giống như một đôi tình nhân nhỏ không đóng nổi tiền thuê phòng, đột nhiên trong túi lại có mười ngàn tệ.
Kết quả trong một buổi tiệc tối từ thiện, chúng tôi đã chạm mặt nhau.
Không có hiểu lầm, không có khúc mắc. Sau khi nhìn nhau mỉm cười, chúng tôi lại trêu chọc bộ dạng giả vờ làm quỷ nghèo của đối phương.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, đột nhiên có hơi tò mò, trong tuyến thời gian ở một thế giới khác rốt cuộc tôi đã làm gì mà khiến người đó nhớ mãi không quên, khiến người đó muốn làm thế thân trong quỹ đạo cuộc đời tôi?
Nhưng cuộc đời không phải là một quỹ đạo thẳng, mà là một cánh đồng bát ngát. Cho dù có trở lại một lần nữa thì tôi cũng sẽ không đi trên con đường của kiếp trước.
Phiên ngoại.
Hiện tại tôi vẫn là Lý Tuệ Nghiên, nhưng ngay lập tức sẽ không phải nữa.
Vào khoảnh khắc tôi tỉnh lại, tôi biết mình đã đến bước ngoặt cuộc đời của Lâm Thâm.
Trong tất cả bạn bè của tôi, cô ta là học giỏi nhất.
Kiếp trước, ba mẹ tôi không yêu thương tôi, sau khi tôi thi trượt đại học thì đưa tôi ra khỏi nước và bỏ mặc tôi ở nước ngoài.
Vì trả thù ba mẹ, tất cả mọi thói hư tật xấu tôi đều trải nghiệm qua một lần.
Hút thuốc uống rượu đều là trò con nít mới làm, còn tôi thì lại thích tham gia các buổi party hơn, giữa lúc sương khói lượn lờ có thể đi đến một thế giới khác.
Đợi đến khi bọn họ phát hiện thì tôi đã không còn cứu được nữa.
Nhìn ánh mắt thất vọng của ba mẹ, tôi lại cảm thấy rất buồn cười. Cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu tôi thì lấy đâu ra thất vọng đây?
Tôi mới vừa về nước và đang trong quá trình cai nghiện.
Khoảng thời gian đó tinh thần tôi luôn uể oải, vừa hay có cuộc họp mặt bạn bè.
Cũng chính vào ngày hôm đó, tôi mới biết Lâm Thâm mà ngày trước tôi luôn coi thường đã biến thành bộ dạng gì.
Cô ta thi đậu vào Thanh Bắc, dựa vào trường học lập được một công ty, nương theo làn sóng tự động hóa nhanh chóng trở thành gương mặt mới nổi trong ngành.
Nhìn thấy bộ dạng hăm hở của Lâm Thâm, tôi vô cùng chán ghét.
Trên mạng đều biết Lâm Thâm và người nhà có quan hệ không tốt, mặc dù sau này kiếm ra tiền nhưng mỗi tháng chỉ gửi cho người nhà một trăm ngàn tệ.
Ngay cả ba mẹ không yêu thương tôi cũng có thể cấp cho tôi một trăm ngàn tệ, Lâm Thâm làm như vậy thật đáng ghê tởm.
Hơn nữa em trai cô ta đã đi học, lại còn đăng video tố chị gái chưa bao giờ quan tâm nó.
Dù sao cũng là ba mẹ và em trai cô ta, vậy mà cô ta đối xử lạnh nhạt như thế, đúng là khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCàng khiến cho tôi không hiểu nổi là vì sao Lâm Thâm lại có một người bạn trai rất hợi lại, trên người tràn ngập hơi thở văn nghệ.
Nghe nói lúc Lâm Thâm đại diện trường học ra nước ngoài thi đấu, ở buổi tiệc khánh công có một người đàn ông không cẩn thận va vào người Lâm Thâm, còn đổ rượu vang lên đầy người cô.
Hai người từ đó mà quen biết nhau, mặc dù Lâm Thâm đã kết thúc đã thi đấu và trở về nước thì người đó cũng không màng việc học mà đuổi về theo.
Tôi đã từng gặp người đàn ông đó, ba mẹ hắn quen biết ba mẹ tôi, hai nhà từng nói đùa rằng sẽ ghép đôi cho hai chúng tôi.
Vậy nên Lâm Thâm đã cướp bạn trai tôi!
Tôi nhất định phải đoạt lại! Không! Tôi muốn trở thành cô ta!
Đoạt lại tất cả mọi thứ thì mệt lắm, chẳng bằng từ đầu tôi đã là Lâm Thâm.
Tôi muốn hưởng thụ cuộc đời của cô ta, muốn nổi bật xuất chúng!
Buổi tối hôm đó sau khi trở về, tôi không kìm nén được bản thân, lấy xong hộ chiếu thì tôi lập tức xuất ngoại.
Sau một đêm cuồng hoan, tôi tỉnh lại một lần nữa và trở về cái năm mà tôi thi đại học.
Bây giờ tôi vẫn là Lý Tuệ Nghiên.
Tôi biết tôi đã sống lại.
Tôi nhấp vào vô số liên kết, cuối cùng cũng thâm nhập vào được một diễn đàn thần bí, tìm được một bài viết tôi đã từng xem qua ở kiếp trước.
Blogger đó cam kết có thể giúp mọi người thực hiện nguyện vọng, có thể khiến cho hai người hoán đổi thân xác, hơn nữa sau này tuyệt đối không thể hoán đổi lại.
Vả lại trong tay blogger đó chỉ có một phần, là đồ tổ truyền của gia đình, bán đi rồi là hết.
Tôi không hề do dự mua nước thuốc đó về, cộng thêm một viên thuốc để dùng lúc hoán đổi.
Thuốc phải uống chín chín tám mốt ngày, không chỉ mình tôi phải uống mà đối phương cũng phải uống.
Lúc bảy bảy bốn chín ngày thân thể chúng tôi sẽ trải qua một cơn đau nhức, nhưng đợi sau chín chín tám mốt ngày tôi muốn đổi khi nào là có thể đổi khi đó.
Buổi tối hôm kết thúc kỳ thi đại học, tôi không chút do dự nuốt viên thuốc kia rồi chờ đợi đến lúc hoán đổi.
Từ giờ trở đi tôi là Lâm Thâm, còn cô ta là Lý Tuệ Nghiên.
Không đúng, cô ta đã đổi tên thành Lý Khê Đồng.
Nhưng hết thảy đều sai rồi.
Tại sao tình thương của cha và tình thương của mẹ lại biến thành cái dạng này?
Không phải mẹ yêu tôi lắm ư, tại sao tôi lại phải làm mọi chuyện tuân theo suy nghĩ của bà?
Vất vả lắm tôi mới thành lập được công ty, muốn giống như Lâm Thâm hô mưa gọi gió, nhưng ngoảnh đầu lại tiền trong công ty đều bị lấy đi hết.
Nhưng không sao, tôi có thể tiếp tục học tập, đến lúc đó tôi có thể xuất ngoại và gặp được Mr.Right của mình.
Nhưng tại sao tôi lại bị ép thôi học? Vậy làm sao tôi có thể gặp được hắn chứ?
Ngày tôi biết tin Lý Tuệ Nghiên về nước, tôi cố ý tìm đến cô ta.
Trông thấy xe của ba lướt qua từ bên cạnh, bọn họ đến nhìn cũng không chịu nhìn tôi.
Có điều không sao, nghe nói người đàn ông đó vừa gặp đã yêu Lâm Thâm. Bây giờ tôi chính là Lâm Thâm, tôi cũng có thể khiến hắn vừa gặp đã yêu tôi.
Nhưng tôi đã thất bại.
Hắn lạnh nhạt với tôi, mà ánh mắt của Lý Tuệ Nghiên nhìn tôi ở bên cạnh tựa như đang nhìn một gã hề.
Nhưng không sao, tôi biết số điện thoại của hắn! Lúc đăng ký hội viên có để lại số điện thoại!
Tôi còn cố ý dùng một ứng dụng khác để thử nghiệm, xác định số điện thoại này thật sự là của hắn thì mới thêm phương thức liên hệ.
Nhưng hắn lại không chấp nhận, tôi đành phải gửi lời mời kết bạn lần thứ hai. Nhưng lời mời này không gửi đi được, lúc này tôi mới biết mình đã bị kéo vào danh sách đen.
Tại sao chứ!
Tại sao quay trở về một lần nữa tôi vẫn không có được một kết quả như ý!
Tôi rất phẫn nộ, giám đốc khách sạn lôi tôi ra mắng một trận, hỏi tôi rốt cuộc chui ra từ đâu, tại sao lại giả dạng làm nhân viên phục vụ ở đây.
Tôi lười đáp trả gã ta, vô tri vô giác đi ra khỏi khách sạn.
Điện thoại đột nhiên vang lên, tôi lập tức cảm thấy vui mừng.
Nhất định là do vừa rồi hai người vẫn còn đứng bên nhau, hắn không tiện nên mới giả vờ cho tôi vào danh sách đen, nhưng thực tế hai người vừa mới tách ra hắn đã nhanh chóng thêm bạn bè!
Nhưng không ngờ người gửi tin nhắn cho tôi không phải là hắn, mà là cô ta.
Khung chat của chúng tôi vẫn dừng lại ở mấy năm trước, vào cái ngày mà tôi bị thôi học.
Tôi:【Lâm Thâm! Cầu xin cô, chúng ta hãy đổi về đi!】
Lý Tuệ Nghiên chưa từng đáp lại tôi một tin nhắn nào.
Mà hiện tại cuối cùng cô ta cũng trả lời tôi.
Cô ta nói: 【Có phải cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không?】
(Hoàn)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.