Khương Thiền Y vẫn luôn cho rằng, ta và nàng gặp nhau lần đầu ở Giang Nam.
Thực ra không phải.
Lần đầu tiên ta gặp nàng, là ở nhà cũ của Thôi gia.
Đó là một mùa đông rất lạnh, nàng lẻn vào Thôi gia để giết biểu đệ của ta.
Nàng cải trang, trên tay cầm một thanh kiếm bình thường.
Thất thúc đứng bên cạnh, hỏi ta: “Tam công tử có gì phân phó?”
“Nếu nàng có thể xông vào tam viện thì cứ để nàng giết Thôi Thập Ngũ.” Ta đứng trên lầu hai, lạnh lùng nhìn Khương Thiền Y đánh nhau.
Thôi Thập Ngũ đáng chết, hắn ra ngoài làm quan, tham ô tiền cứu trợ thiên tai, giết người vô tội.
Nhưng phụ thân lại phái người bảo vệ hắn.
Phụ thân cố chấp không chịu thay đổi, luôn nghĩ đến việc Thôi gia trên dưới một nhà, cùng chung huyết thống.
Bây giờ có người vì những người dân vô tội bị chết oan mà đến đòi mạng, ta rất vui.
Thất thúc xem một lúc võ công của Khương Thiền Y, thở dài nói: “Không hổ danh là người tuổi còn nhỏ mà đã có võ công cao cường, thì ra là luyện ma công.”
Thật khéo, sư phụ của Khương Thiền Y lại là sư đệ bị đuổi khỏi sư môn của Thất thúc.
Sư đệ của ông ấy là một kẻ điên hoàn toàn nhưng cũng là một thiên tài thông minh.
Sư đệ của Thất thúc tự viết một môn công pháp, đi khắp nơi tìm người thử nghiệm.
“Môn ma công này nói ra thì rất tàn nhẫn, luyện đến cuối cùng có thể mất đi lý trí.” Thất thúc giọng điệu không đành lòng nói: “Giam hơn nghìn người lại với nhau, giống như luyện cổ vậy, để bọn họ tự giết lẫn nhau. Người sống sót sẽ hấp thụ công lực của đối phương, tiếp tục luyện tiếp. Cứ giết người, cứ luyện tiếp. Sau này nghe nói sư đệ của ta bị đệ tử phản sát, đoán chừng chính là vị tiểu cô nương này.”
Chỉ nửa canh giờ, Khương Thiền Y đã giết chết Thôi Thập Ngũ.
Nàng bị thương, trốn vào phòng ta.
Trong phòng không thắp đèn, nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng lên tiếng, nếu không ta sẽ giết ngươi.”
Giọng điệu của Khương Thiền Y rất ôn nhu, thanh kiếm đặt trên cổ ta cũng rất nhẹ nhàng.
Nàng dựa rất gần ta, trên người có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Chúng ta cứ ngồi im như vậy.
Một lát sau, nàng đói bụng, từ trong ngực lấy ra một gói mứt hoa quả ăn.
Nàng ăn được một lúc, có chút ngượng ngùng nói: “Ngươi có muốn ăn không?”
Ta như bị ma xui quỷ khiến, cầm lấy một miếng, bỏ vào miệng.
Trời còn chưa sáng, Khương Thiền Y đã rời đi.
Gặp lại nàng, là ở Giang Nam.
Lúc đó, ta đã cãi nhau với phụ thân.
Ta muốn chỉnh đốn lại Thôi gia, chặt bỏ hết những cành lá mục nát.
Phụ thân lại nói: “A Triệu, con sinh ra trong một gia tộc danh giá như thế này. Loại giấy con dùng có giá trị ngàn vàng. Loại áo con mặc phải có hàng trăm thợ thêu mới dệt ra được. Gia tộc trăm năm, ăn uống xa hoa, thứ nào không phải đổi bằng mồ hôi nước mắt của bách tính. Dòng chính Thôi gia chúng ta không áp bức tá điền, không ỷ thế hiếp người. Nhưng có những việc ác, luôn phải có người làm.”
Ta chán ghét Thôi gia, càng chán ghét chính bản thân mình sinh ra trong Thôi gia.
Ta lấy cớ dưỡng bệnh, đến Giang Nam sinh sống.
Khương Thiền Y dung mạo xinh đẹp, khiến người ta nhìn một lần là không thể quên.
Nàng có đôi mắt vô cùng linh động, đẹp đẽ tràn đầy sức sống.
Khi Khương Thiền Y nhìn ta, ánh mắt nồng nhiệt.
Có rất nhiều người đã nhìn ta như vậy nhưng chỉ có Khương Thiền Y nhìn ta như vậy mới khiến tim ta đập mạnh.
Khương Thiền Y để mắt đến ta, nàng chạy đến Tĩnh Thủy Viên tìm ta.
Nhưng ta biết, những ngày nàng đến Giang Nam, nàng đã theo đuổi không ít công tử anh tuấn.
Chỉ là khi nàng theo đuổi được, nàng liền cảm thấy nhàm chán, bỏ rơi người ta.
Danh tiếng của Khương Thiền Y ở Giang Nam, thực sự không tốt.
Chỉ là những người đó đánh không lại nàng, lại không nỡ ỷ thế hiếp nàng.
Ta vốn định cho nàng vào thẳng, lại thấy không được nghiêm túc lắm, bèn sai ám vệ nửa thật nửa giả đuổi nàng đi.
Khương Thiền Y cũng không dây dưa, ngày nào cũng đến gặp ta một lát rồi đi.
Nàng đối với ta không tính là nhiệt tình, giống như chỉ đang chăm sóc một đóa hoa đẹp.
Nàng đột nhiên biến mất một thời gian dài, trước khi đi để lại cho ta một bức thư.
Ta xem đi xem lại những dòng chữ đó.
Khương Thiền Y đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp.
Chữ nàng tuy xấu nhưng kiến thức của nàng lại rộng hơn ta.
Có lẽ sợ ta đọc thấy nhàm chán, nàng viết nhiều chuyện mình từng trải một cách nhẹ nhàng thú vị.
Ta thấy nàng viết đến chuyện gặp phải sơn tặc, lại nghĩ đến lúc đó nàng chắc đã phải chịu rất nhiều khổ sở mới thoát ra được.
Khi Khương Thiền Y xuất hiện trở lại, tuy gầy đi một chút nhưng thần thái vẫn rạng ngời.
Ta hỏi nàng về chuyện đổi con mà ăn, không ngờ đó lại là chuyện mà nàng đã từng trải qua.
Mà lúc đó, ta đang làm gì?
Ta chán ăn, sơn hào hải vị bày đầy bàn, ta nhìn một cái rồi bảo người bưng ra đổ đi.
Khương Thiền Y hỏi ta, ta không dám nói, ta tự thấy xấu hổ, sợ nàng nghe xong sẽ chán ghét ta.
So với Khương Thiền Y, những suy nghĩ của ta thật quá giả tạo.
Ta không nghĩ đến chuyện phản kháng phụ thân, tranh lợi cho dân, ngược lại còn tự chán ghét bản thân, điểm này không bằng Khương Thiền Y chút nào.
Ta hết lòng gìn giữ tình cảm giữa chúng ta, trong lòng suy tính phải làm sao để thoái hôn với nhà họ Phùng một cách chu toàn.
Đây là hôn sự đã định từ nhiều năm trước, ta và đích nữ nhà họ Phùng thậm chí còn chưa từng gặp mặt.
Khương Thiền Y là người làm gì cũng rất thẳng thắn.
Thẳng thắn thích ta, thẳng thắn đòi ta hôn.
Nàng cởi mở mà nồng nhiệt, e thẹn mà không giả tạo.
Khương Thiền Y có một ca ca tên là Giang Hành Dã.
Giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống.
Khương Thiền Y lại vì chuyện của Giang Hành Dã mà bỏ mặc ta nhiều ngày không thấy tăm hơi.
Ta do dự mãi, đi tìm nàng.
Nếu không phải vì nàng, ta nghĩ cả đời này ta sẽ không bao giờ đặt chân đến một nơi chật hẹp như vậy.
Ta đứng trước cửa, cái sân nhỏ hiện ra trước mắt.
Có một nam tử mặc áo mỏng ngồi trong bồn tắm, tay đang khâu vá quần áo.
Khương Thiền Y ngồi trước mặt hắn, tiện tay đút nửa quả lê đã ăn vào miệng hắn.
Khoảnh khắc đó, lòng ta đau nhói, hồi lâu không nói nên lời.
Giữa hai người họ có một bầu không khí vô cùng bí ẩn, khiến ta cảm thấy mình chỉ là người ngoài.
Càng khiến ta tức giận hơn là Khương Thiền Y và Giang Hành Dã lại ở chung một phòng.
Khương Thiền Y nhắc đến Giang Hành Dã, dùng từ “Chúng ta.”
Ta ngồi trong căn nhà tồi tàn, nhìn chiếc cốc sứ trắng kém chất lượng, lá trà rẻ tiền trước mặt, bỗng sinh ra một cảm xúc kỳ lạ.
Ta là Thôi Tam, từ khi sinh ra đã cao quý, không màng đến thế tục.
Ta đặt trọn trái tim trước mặt Khương Thiền Y nhưng nàng chưa từng đáp lại ta bằng tấm chân tình như vậy.
Địa vị của ta trong lòng nàng, thậm chí còn không bằng Giang Hành Dã bệnh tật, liên lụy đến nàng.
Dựa vào đâu?
Một cảm xúc chua xót và rối rắm chiếm lấy ta, lúc đó ta không biết đó gọi là ghen tuông.
Ta lạnh nhạt từ biệt Khương Thiền Y, thể hiện rõ sự khinh thường của mình đối với nàng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau đó, Khương Thiền Y vẫn không đến tìm ta.
Ta buồn bã chán nản, không thiết ăn uống nhưng lại nghe nói nàng và Giang Hành Dã đi tửu lâu ăn uống linh đình.
Thất thúc nhìn ra tâm tư của ta, khuyên ta: “Khương Thiền Y thân phận thấp hèn nhưng nếu công tử thích, sau khi ngài thành thân với Phùng tiểu thư, nạp nàng làm thiếp cũng được.”
Ta nhìn Thất thúc, lạnh lùng hỏi ông: “Ngươi là thân phận gì, mà dám nói nàng thân phận thấp hèn trước mặt ta?”
Ta có thể chê bai Khương Thiền Y nhưng không cho phép người khác nói nàng nửa lời không phải.
Thất thúc nhận ra ta đã trót yêu Khương Thiền Y, lại chậm chạp không chịu đồng ý hôn sự với nhà họ Phùng.
Phụ thân nổi trận lôi đình, lấy mạng sống của Khương Thiền Y uy hiếp ta.
Ông sai Thất thúc bắt Giang Hành Dã, giận dữ nói: “Một nữ tử giang hồ lại vì một nam nhân mà không để con trai ta vào mắt. Thất thúc, đi! Đánh hắn năm mươi roi, thay A Triệu trút giận.”
Ta để chống đối phụ thân, đã ngã bệnh một trận.
Phụ thân mềm lòng, khuyên ta: “A Triệu, đích nữ Phùng gia hiền lành đức hạnh, trong hậu viện, nàng ấy có thể dung nạp Khương Thiền Y. Sau khi con thành thân với nàng, muốn sủng ái cũng được, lạnh nhạt cũng được, chỉ cần con vui là được.”
Khương Thiền Y đến, nàng liều mạng cứu Giang Hành Dã đi.
Từ đầu đến cuối, nàng không nhắc đến ta một câu.
Giống như giữa nàng và ta, chưa từng có liên quan.
Ta chống lại mệnh lệnh của phụ thân, ra khỏi thành đuổi theo nàng.
Nàng ném lại miếng ngọc gia truyền ta tặng cho nàng, phi ngựa đi mất, không hề dây dưa.
Khương Thiền Y cứ như vậy mà vứt bỏ ta, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện sống chết bên ta, tình cảm sâu đậm của ta giống như một trò cười.
Ta nhìn phụ thân, thấy buồn cười: “Người còn sợ nàng dây dưa với con nhưng con lại bị nàng vứt bỏ như một đôi giày rách. Thôi Tam công tử, cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Ta sai Thất thúc đi tìm tin tức của nàng.
Trong lúc chờ đợi nàng, ta quay lại quan trường.
Hai năm đó, ta thanh trừng Thôi gia, nắm giữ đại quyền.
Thất thúc mang tin về, nói Khương Thiền Y đang tìm một vị thuốc quý.
Ta suy nghĩ hồi lâu, đích thân tìm đến Phùng Ngạn Quy.
Ta tung tin, truyền tin ta sắp kết thân với nhà họ Phùng khắp nơi, thậm chí còn truyền ra cả danh sách sính lễ.
Quả nhiên Khương Thiền Y đã đến.
Nàng tìm đến Phùng Ngạn Quy, Phùng Ngạn Quy theo lời ta nói, đề nghị thế thân.
Phùng Ngạn Quy trở về thở dài: “Không ngờ Khương cô nương lại là một kỳ nữ thông minh như vậy, ta thấy nàng rất để tâm đến người tên Giang Hành Dã kia. Thôi Tam công tử, sao ngài lại phải chia rẽ đôi uyên ương.”
Lời nói của Phùng Ngạn Quy thật chói tai.
Khương Thiền Y và Giang Hành Dã tính là uyên ương gì chứ, Giang Hành Dã nhiều nhất chỉ là một con quạ đen thối.
Ta lười để ý đến nàng ta.
Khương Thiền Y mặc áo cưới, bái đường thành thân với ta.
Ta nắm tay nàng, đích thân đưa nàng vào phòng tân hôn.
Ta sợ sinh ra chuyện nên về trước.
Nàng giả say ngủ, ta cố ý nói lời tàn nhẫn để dọa nàng.
Khương Thiền Y trộm thuốc, không hề lưu luyến ta, đêm đó định bỏ đi.
Ta đã sắp xếp trước, sai người vây bắt nàng.
Ta theo lời Thất thúc, đánh Khương Thiền Y một chưởng, quả nhiên công pháp của nàng bị rối loạn.
Chỉ là chúng ta đều không ngờ, nàng vậy mà mất trí nhớ.
Nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ rằng đã gả cho ta.
Khương Thiền Y mặc áo cưới đỏ thẫm, đôi mắt long lanh nhìn ta.
Nàng trắng trẻo mềm mại, lo lắng nói: “Phu quân, chúng ta đã thành thân, chàng sẽ không vì ta mất trí nhớ mà không cần ta chứ?”
Khương Thiền Y từ nhỏ đã sống lang bạt kỳ hồ nên vẫn luôn trân trọng từng chút thiện ý.
Nàng ở trong hoàn cảnh xa lạ nhưng không hề sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời.
Ta nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Phu nhân, có ta ở đây, đừng sợ.”
Ta mời danh y đến chẩn bệnh cho nàng, trên người nàng có không ít vết thương cũ, nhìn là biết không được chữa trị tận tình.
Ta lừa nàng là phải bồi bổ cơ thể mà cẩn thận điều dưỡng cho nàng.
Sắc mặt nàng ngày càng tốt, vết thương cũ trên người cũng khỏi được phần lớn.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, Thất thúc từng nói, nếu nàng không được điều dưỡng cẩn thận, chỉ sợ không sống được lâu.
Nàng từ nhỏ đã bị bắt đi luyện ma công, lớn lên cũng không được sống mấy ngày yên ổn.
Lần mất trí nhớ này, trong lòng không còn vướng bận, tính tình lại càng thêm ngây thơ hồn nhiên.
Khương Thiền Y là người không chịu được sự buồn tẻ, luôn muốn ra ngoài chơi.
Ta sợ nàng cứ ra ngoài, lúc ta không trông thấy sẽ bị Giang Hành Dã dụ dỗ đi mất.
Ta bèn nói dối, nói nàng trước kia là tiểu thư khuê các, mỗi ngày phải đọc sách, tập viết, chỉ có như vậy mới có thể sớm khôi phục trí nhớ.
Khương Thiền Y tuy tin nhưng làm việc gì cũng miễn cưỡng.
Chúng ta cùng nhau đọc sách trong thư phòng.
Nàng lật vài trang, liền dựa vào người ta làm nũng: “Phu quân, chàng có mệt không, để thiếp bóp vai cho chàng nhé.”
Ta biết nàng làm Thôi phu nhân một cách rất lo lắng, nàng cũng âm thầm nghi ngờ thân phận của mình.
Khương Thiền Y tuy ghét tính toán, thêu thùa nhưng lại giả vờ rất ngoan ngoãn.
Ta dùng những việc đó làm phiền nàng, cũng đỡ cho nàng suy nghĩ lung tung.
Nhưng ta nằm mơ cũng không ngờ, Khương Thiền Y mất trí nhớ rồi mà vẫn có thể gọi tên Giang Hành Dã.
Thất thúc điều tra được, Giang Hành Dã đã xuất hiện ở kinh thành.
Ta cố ý đưa Khương Thiền Y đi dự tiệc, dụ Giang Hành Dã xuất hiện.
Ta đứng ở lầu các xa xa, thấy Giang Hành Dã lên thuyền sen của Khương Thiền Y.
Hắn thân mật véo mặt Khương Thiền Y, Khương Thiền Y cũng không né tránh, có thể thấy trong lòng nàng cảm thấy Giang Hành Dã thân thiết.
Nhưng rõ ràng chúng ta đã làm phu thê hơn một năm nay, Khương Thiền Y đối với ta vẫn luôn có phòng bị.
Chúng ta phải ở bên nhau hơn nửa năm, nàng mới yên tâm thân thiết với ta.
Khương Thiền Y không khôi phục trí nhớ nhưng cơ thể theo bản năng không bài xích Giang Hành Dã.
Ta cố ý quấy rầy bọn họ, Khương Thiền Y giúp Giang Hành Dã trốn thoát.
Nàng rơi xuống nước, vết thương cũ tái phát, sốt cao không lui.
Khương Thiền Y tỉnh lại thì khôi phục trí nhớ, đối với ta khách sáo, lòng ta lạnh ngắt.
Ta hận nàng không yêu ta, càng hận nàng không oán trách ta chút nào.
Ta suy nghĩ kỹ càng, tự trách mình, muốn Khương Thiền Y động lòng trắc ẩn.
Ta toàn thân là thương, còn phải tắm rửa thay quần áo.
Thất thúc không đành lòng nói: “Tiếp xúc với nước, vết thương của ngài sẽ càng đau. Ngài thảm hại như vậy, phu nhân nhìn thấy chẳng phải càng đau lòng sao?”
Thất thúc không hiểu, Khương Thiền Y tuyệt đối không muốn nhìn thấy ta máu me đầm đìa.
Ta cẩn thận chọn quần áo, nằm trên giường tạo dáng thật tao nhã.
Khương Thiền Y nhìn thấy ta, quả nhiên không còn lạnh nhạt như vậy, thậm chí còn lộ ra một chút tình ý.
Đợi Khương Thiền Y ổn định, ta sai Thất thúc đi bắt Giang Hành Dã.
Hắn gặp ta cũng không sợ hãi, chỉ cười nói: “Cảm ơn ngươi hơn một năm nay đã nuôi Thiền Y tốt như vậy.”
Ta kìm nén sát ý, lạnh lùng nói: “Thiền Y là thê tử của ta, chăm sóc nàng là bổn phận của ta, ngươi dựa vào đâu mà cảm ơn ta.”
Giang Hành Dã nói: “Dựa vào ta là huynh trưởng của nàng.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.