5
Ta và Thôi Triệu từng có một đoạn tình ở Giang Nam, là ta đeo bám mới theo đuổi được hắn.
Lúc đó ta còn chưa biết sức nặng của đích tử Thôi gia, chỉ muốn tùy tiện yêu đương với hắn.
Ngày ta gặp Thôi Triệu, trời mưa phùn.
Hắn cầm ô, khoác áo choàng màu xanh nhạt, đứng ở Nam Hồ ngắm hoa sen.
Ta ngồi trên thuyền nấu thuốc cho Giang Hành Dã, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một công tử cao quý lạnh lùng đạm bạc như vậy.
Hắn chạm mắt ta, quay người bỏ đi.
Trái tim ta đập thình thịch.
“Giang Hành Dã! Ta muốn theo đuổi hắn.” Ta ôm ngực, vẻ mặt rạng rỡ nói: “Mùa xuân của ta đến rồi!”
Giang Hành Dã cười: “Ngươi quanh năm suốt tháng đều là mùa xuân.”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Nói đi, ta có thể thành công hay không!”
Giang Hành Dã ngậm một cọng cỏ đuôi chó, lười biếng nói: “Chắc chắn có thể thành công, trên đời này chưa có nam nhân nào không thích Khương Thiền Y ngươi đâu.”
Ta nghe ngóng được hắn ở Tĩnh Thủy Viên, được người ta gọi là Thôi Tam công tử, đến Giang Nam dưỡng bệnh.
Giang Nam mưa nhiều, Thôi Tam thân thể không tốt nên không thường ra ngoài.
Ta nhịn không được, lẻn đến Tĩnh Thủy Viên để gặp hắn.
Thị vệ nhà hắn tuy võ công cao nhưng không bằng khinh công của ta.
Mỗi lần ta đều ném cho Thôi Tam một cành hoa sen, hoặc một gói hạt sen, rồi quay đầu bỏ chạy.
Chỉ là ta ngày nào cũng bận rộn, thời gian đến Tĩnh Thủy Viên không cố định.
Có lúc Thôi Tam đang dùng bữa sáng, có lúc hắn đã nghỉ ngơi.
Cứ như vậy liên tục hai tháng, Giang Hành Dã trúng độc, ta không dám rời xa nên đã chậm trễ nửa tháng.
Đợi đến khi ta đến Tĩnh Thủy Viên, lại phát hiện ra thị vệ bên cạnh Thôi Tam đã rút đi.
Hắn ngồi bên một cây hải đường đánh đàn.
Ta nằm trên tường nhìn hắn, nghĩ thầm, đẹp trai thật, bộ áo choàng màu trắng trăng này rất hợp với hắn.
Nghe một lúc, ta định về.
Thôi Tam ngẩng đầu nhìn ta, nhàn nhạt hỏi: “Nửa tháng nay đi đâu vậy?”
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với ta, ta nghe mà mặt nóng bừng.
Ta nhảy xuống tường, đứng trước mặt hắn, ngượng ngùng nói: “Ca ca bệnh nặng, ta phải trông nom.”
Thôi Tam lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, ánh mắt lạnh lùng hỏi ta: “Đây là ngươi viết?”
Ta liếc mắt nhìn, đúng là bức thư ta để lại nửa tháng trước.
Trên thư viết một số chuyện ta thấy được trong những năm tháng phiêu bạt khắp nơi.
“Là ta viết, ngươi suốt ngày đóng cửa không ra, ta viết để cho ngươi nhìn giải khuây.” Ta liếc nhìn sắc mặt hắn mà an ủi: “Ta không biết ngươi đã gặp chuyện gì, trông buồn bã quá. Chỉ là cuộc đời ngắn ngủi, sinh tử chỉ trong chốc lát, mong ngươi trân trọng hiện tại, đừng để lòng mình bị trói buộc.”
Thôi Tam cẩn thận vuốt ve mấy trang thư, bỗng hắn hỏi ta: “Ngươi viết ở đây, Dự Châu đại hạn, dân chúng lầm than, ăn thịt con. Chuyện này có phải bịa không? Theo ta biết, mười năm gần đây, dân sinh ở Dự Châu tuy không được tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi xảy ra thảm cảnh như vậy.”
Hắn vậy mà lại cho rằng ta viết ra để lừa hắn.
Ta vội vàng nói: “Đương nhiên không phải bịa! Đó là chuyện của mười ba năm trước, đầu tiên là hạn hán, sau lại có nạn châu chấu, ruộng đồng chẳng mọc được gì, đến cả vỏ cây cũng bị người ta lột đi ăn. Mọi người đói quá, thậm chí còn lấy đất nhét vào miệng. Hai ca ca của ta đói đến mức phải gặm ngón tay, nửa đêm cha trói ta lại, định đem ta đi đổi với đứa trẻ sơ sinh ở làng bên để ăn.”
Thôi Tam nghe xong, hồi lâu không nói gì.
“Ngươi không tin thì thôi.” Ta chán nản định bỏ đi.
Thôi Tam gọi ta lại: “Không phải không tin, ta chỉ đang nghĩ, mười ba năm trước, ta đang làm gì.”
Ta tò mò hỏi: “Ngươi đang làm gì? Nơi ở của ngươi có thiên tai không? Nghe nói ngươi xuất thân cao quý, chỉ sợ chưa từng phải chịu đói, một ngày có thể ăn ba bữa, còn được ăn cơm trắng.”
Biểu cảm của Thôi Tam có chút kỳ lạ, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Cũng tạm.”
Từ ngày đó, ta và Thôi Tam trở nên thân thiết.
Ta rủ hắn đi thuyền, rủ hắn ngắm hoa, lần nào hắn cũng đồng ý.
Một hôm chúng ta đi leo núi, gặp phải trời mưa to, phải trú trong một cái đình.
Cái đình đó đã rất cũ nát, chỗ nào cũng dột.
Chúng ta chỉ có thể nép vào nhau.
Thôi Tam rất tự nhiên nắm lấy tay ta.
Sau đó gió nổi lên, hắn quấn ta trong áo choàng của hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn.
Hắn đẹp trai đến mức không thể tả, làn da trắng lạnh, đôi môi mỏng và ướt át.
Thôi Tam cúi đầu nhìn ta, trong đôi mắt có chút ý cười.
Hắn hỏi ta: “Ngày nào cũng nhìn mà không thấy chán sao.”
Ta nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể hôn ngươi không?”
Khi chúng ta xuống núi, ta liếc nhìn khóe môi bị ta cắn rách của hắn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔi, ta cũng không cố ý đâu.
Ta bị hắn hôn đến mức không thở nổi, hắn lại không chịu buông ta ra, ta vội vàng chỉ có thể cắn hắn.
“Hoàng hôn ở đây đẹp lắm, ngày mai chúng ta đến xem nhé?” Thôi Tam hẹn ta.
Ta lắc đầu, trong lòng tính toán: “Mấy ngày gần đây ta đều không ra ngoài được.”
Thôi Tam hỏi ta: “Ca ca ngươi lại phát bệnh rồi sao? Có cần ta giúp không?”
“Bệnh của Giang Hành Dã, khó nói lắm.” Ta khá là buồn phiền.
Thôi Tam nắm chặt ngón tay ta, rất tự nhiên mà hỏi: “Ngươi tên là Khương Thiền Y, sao hắn lại họ Giang?”
Ta tùy tiện nói: “Chúng ta đâu phải cùng cha cùng mẹ sinh ra, đương nhiên không cùng họ. Được rồi, được rồi, ta phải đi rồi. Về muộn, Giang Hành Dã sẽ lo lắng.”
Giang Hành Dã liên tục năm ngày phải ngâm thuốc, ta không thể đi gặp Thôi Tam.
Chỉ là ta không ngờ, hắn lại tìm đến tận nơi.
Hôm đó nắng đẹp, Giang Hành Dã đang ngâm thuốc trong sân.
Hắn khâu vá quần áo cho ta, chê bai nói: “Khương Thiền Y, ngươi là khỉ sao! Cái váy này mà cũng rách được.”
“Còn không phải vì lên núi hái thuốc cho ngươi!” Ta cắn một nửa quả lê thấy chua quá liền tiện tay đút cho Giang Hành Dã ăn.
Ta quay đầu lại thì thấy Thôi Tam, hắn xách quà đứng ở cửa.
Ta kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại đến đây?”
Thôi Tam đi vào, nhàn nhạt cười nói: “Rảnh rỗi không có việc gì, nghe ngươi nhắc đến nơi ở nên đến xem tình hình của huynh trưởng ngươi thế nào.”
“Hắn không chết được đâu.” Ta giới thiệu họ với nhau: “Này, hắn là Giang Hành Dã. Giang Hành Dã, đây là bạn ta, Thôi Tam ca.”
Giang Hành Dã khách sáo nói: “Ta còn phải ngâm nửa canh giờ nữa, không tiện đứng dậy, Thôi Tam công tử cứ tự nhiên.”
Ngôi nhà ta và Giang Hành Dã thuê rất nhỏ nhưng bên trong lại rất sáng sủa.
Ta mời Thôi Tam vào ngồi.
Hắn nhìn ngôi nhà, bỗng quan tâm nói: “Chỉ có một gian nhà này, huynh trưởng ngươi bị bệnh còn phải ở trong kho củi, thật sự không tiện.
Thiền Y, vừa khéo ta có một ngôi nhà trống, có thể cho các ngươi ở. Nếu ngươi cần tiền, ta cũng có thể cho ngươi vay một ít.”
“Hắn không ngủ trong kho củi đâu, ngôi nhà này lớn như vậy, đủ cho hai chúng ta ở rồi.” Ta rót trà cho Thôi Tam, ngồi cạnh hắn, vui vẻ nói: “Cảm ơn ngươi đã quan tâm, bệnh của Giang Hành Dã tuy có chút khó chữa nhưng chúng ta ăn uống tiết kiệm, cũng đủ rồi, không làm phiền đến ngươi nữa.”
Thôi Tam không nói gì, ngồi một lúc rồi đi.
Ta rót trà cho hắn, hắn không uống.
Giang Hành Dã uống cạn cốc trà nguội đó rồi xoa đầu ta.
Hắn không nói gì, ta cũng không nói gì.
Ta cúi đầu khuấy nước thuốc trong thùng tắm của hắn, nhẹ giọng nói: “Sau Tết chúng ta đi thôi, ta nghe nói Quỷ y đã đến Mạc Bắc.”
“Ngươi nỡ bỏ Thôi Tam sao?” Giang Hành Dã hỏi ta.
Ta nghĩ ngợi rồi nói: ” Hiện tại không nỡ, qua một thời gian nữa liền quên thôi.”
“Ngươi lớn rồi, có một nơi nương tựa tốt, ta sẽ vui mừng.” Giang Hành Dã nói.
Ta lắc đầu: “Ta không cần nương tựa gì cả, huống hồ, Thôi Tam coi thường chúng ta. Yêu đương với hắn một chút là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì không có ý nghĩa gì.”
Cuối cùng ta và Giang Hành Dã vẫn không đi được.
Sau khi Thôi Tam rời khỏi nhà ta, suốt hai tháng không có tin tức gì.
Ta liền nghĩ, vậy là hết duyên rồi.
Trước khi đi, ta đi mua sắm quần áo và đồ ăn.
Đợi ta về đến nhà, mới phát hiện Giang Hành Dã đã bị bắt đi.
Ta đánh thẳng vào Tĩnh Thủy Viên, thấy Giang Hành Dã bị treo trên giá hành hình, bị đánh đến da thịt nát bươm.
“Giết người rồi sao?” Giang Hành Dã nhìn ta toàn thân đầy máu, sắc mặt hắn càng trắng hơn.
Ta đi đến bên hắn, nhẹ nhàng nói: “Không có, ta khống chế lại sức lực rồi. Còn ngươi, đau không?”
“Còn tốt” Giang Hành Dã nghe nói ta không giết người thì thở phào nhẹ nhõm.
Ta buông hắn xuống.
Có một lão nhân mặt mũi hốc hác đứng ở hành lang.
Ông ta nhìn ta và Giang Hành Dã một lúc, thở dài nói: “Đích tử Thôi gia, há phải tiện dân như các ngươi có thể với tới? Tam công tử vừa mới đính hôn, tuyệt đối không thể để lại một vết nhơ như ngươi.”
“Lão nhân gia, ông rất mạnh nhưng ta không sợ.” Ta cõng Giang Hành Dã, nghiêm túc nói: “Lúc ta đánh người thì rất yếu nhưng lúc giết người thì rất mạnh. Nếu ông muốn những người này sống thì xin hãy nhường đường.”
“Tiểu nha đầu, đi đi, đi càng xa càng tốt.” Lão nhân giơ tay, để chúng ta đi.
Ta đi đến cửa thì nghe có người vội vàng nói: “Thất thúc! Gia chủ để ngài đến xử lý hai người này, sao ngài lại tự tiện thả bọn họ đi vậy!”
Lão nhân hờ hững nói: “Ta đánh không lại, nếu không thì ngươi đi?”
Ta và Giang Hành Dã liền ra khỏi thành ngay đêm đó.
“Khương Thiền Y!”
Phía sau truyền đến tiếng gào của Thôi Tam.
Ta quay đầu nhìn hắn cưỡi ngựa đến.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.