7
Mặt dây chuyền ngọc trong tay tôi đột nhiên nóng đến phỏng tay.
“Tôi…tôi chỉ nhìn qua thôi.” Tôi đang định trả lại thì Giang Dã đã cầm lấy tay tôi.
“Kiều Kiều rất ghét bỏ sao?” Hắn rũ mắt, ủ rũ như một chú chó bị bỏ rơi.
“Nhưng đây là thứ duy nhất mà tôi có thể cho em. Lẽ nào em hôn tôi rồi mà không muốn chịu trách nhiệm?”
Tôi toát mồ hôi.
Hắn thậm chí không nhận ra rằng hắn đã vi phạm nội quy, không gọi tôi là tiểu thư nữa, mà gọi thẳng tên tôi.
Ngay khi tôi cảm thấy mình sắp rơi vào tay kẻ xấu, chiếc xe bỗng lắc lư.
Cao Việt Dương ngồi ở ghế lái ho nhẹ: “Anh Dã, đừng lắc nữa, em sợ.”
Chu Phong bên cạnh không nhịn được cười: “Bỏ đi bỏ đi, đây đều là một phần trong trò chơi của bọn họ.”
“Cút.” Giang Dã mặt không đổi sắc kéo vách ngăn ở giữa lên, cách ly với bên ngoài.
Sau đó, hắn tự tay đeo ngọc bội lên cổ tôi, còn nhân cơ hội hôn trộm một cái.
Da đầu tôi tê dại, vội vàng che miệng hắn, vô thức nhìn về phía trước.
“Anh là chó sao. Trên xe còn có người đấy.”
Giang Dã: “Vậy lúc không có ai…”
“Cũng không thể.” Tôi nghiêm túc dạy dỗ Giang Dã.
“Nếu anh còn tái phạm, tôi sẽ…”
Tôi dừng lại một chút, cuối cùng nghĩ ra một sự trừng phạt.
“Nếu anh còn làm thế này, tôi sẽ không hôn anh nữa.”
Giang Dã thành thật nói: “Xin lỗi.”
Khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt. Nhưng nụ cười của hắn rất nhanh đã không cười nổi nữa.
Bởi vì nhân vật phản diện xuất hiện rồi.
8
Khi đến gần căn cứ Hi Vọng, xe của chúng tôi đi ngang qua một trạm xăng lớn.
Giang Dã và những người khác đi giết zombie để tích trữ xăng.
Còn tôi ngồi trong xe ăn vặt. Ngay lúc này, nhân vật phản diện Trần Văn Tinh đã phát hiện ra tôi.
Hai mắt hắn ta sáng lên khi nhìn thấy tôi, nói một cách trìu mến: “Kiều Kiều, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi. Từ lúc xảy ra ngày tận thế đến bây giờ, anh vẫn rất lo lắng cho em.”
“Em chắc đói lắm rồi. Ở chỗ anh có bánh quy, có cả vị dâu tây, mau đi theo anh đi.” Trần Văn Tinh trưng ra bộ dạng như thể đang dâng lên báu vật, dùng hết lời để dụ dỗ tôi ra khỏi xe.
Tôi nhổ xương gà rán ra, đắm chìm trong những chiếc bánh quy to cỡ lòng bàn tay.
Không phải chứ, tôi chỉ mở cửa sổ hít thở chút không khí vậy mà cũng có thể gặp được nhân vật phản diện.
Hệ thống gần đây luôn thu được giá trị tình yêu, không còn tích cực làm việc nữa.
Khi nhìn thấy nhân vật phản diện, nó lại vô cùng kích động: “Ha ha, cốt truyện không thể thay đổi.”
“Nhân vật phản diện này không phải tới để đào góc tường đó chứ? Như vậy chắc chắn sẽ giáng một đòn nặng nề vào nam chính.”
Trần Văn Tinh và nhân vật nữ phụ là thanh mai trúc mã, là một cặp đôi môn đăng hộ đối.
Trước khi mạt thế diễn ra, hắn ta vô cùng chán ghét vị hôn phu Giang Dã đột nhiên xuất hiện này.
Hắn ta muốn duy trì danh tiếng quân tử của mình, nên đã xúi giục nữ phụ đẩy Giang Dã vào đống thây ma mà tay không dính chút máu nào.
“Nhưng nhân vật phản diện này quá keo kiệt rồi.”
Tôi không nhịn được châm chọc: “Nếu theo hắn, chẳng phải tôi sẽ chết đói sao?”
“Đó là vì Giang Dã đã nuôi miệng cô thành kiểu kén chọn rồi.”
Hệ thống giận dữ: “Cô mỗi ngày đều uống trà sữa và ăn bánh ngọt, không thấy mình béo lên sao?”
Tôi cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng vẻ mặt này trong mắt Trần Văn Tinh lại giống như nhận hết ấm ức, vừa điềm đạm lại đáng yêu.
Trần Văn Tinh ngứa ngáy trong lòng, đang định dùng dị năng để phá xe thì chỉ một giây sau đã bị súng dí thẳng vào đầu.
Giang Dã đã trở lại.
Ánh mắt hắn u ám, giọng nói như bị bao phủ bởi băng giá: “Tôi đếm đến ba, mau cút khỏi mắt tôi.”
Tay sai của kẻ phản diện kêu lên: “Trần thiếu. Tôi đến cứu ngài.”
Ngay khi hắn vừa phóng quả cầu lửa ra, cột nước của Chu Phong đã dập tắt ngay lập tức.
Cao Việt Dương bên cạnh cũng bắt đầu ngưng tụ gai sắt.
“Chết tiệt, đó là dị năng cấp ba.”
Những người khác đều bị sốc.
Sắc mặt Trần Văn Tinh cứng đờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái ban đầu.
“Đều là người một nhà, đừng hiểu lầm.”
Hắn ta vươn tay, mỉm cười nói: “Giang Dã, đã lâu không gặp, cảm ơn anh đã chăm sóc Kiều Kiều.”
Giang Dã cười lạnh: “Con mẹ nó, ai là người một nhà với mày, mày xứng để gọi Kiều Kiều à?”
Hắn bóp cò, nhắm ngay đầu của Trần Văn Tinh bắn một phát.
Đỉnh đầu của nhân vật phản diện lập tức bị hói một mảng, mùi thuốc súng nồng nặc.
Chưa chảy máu, nên không dễ để tấn công.
Giang Dã phun ra những lời tàn nhẫn: “Còn dám tới đây khoe khoang, tao sẽ giết mày ngay lập tức.”
Tôi choáng váng, run lẩy bẩy hỏi: “Hệ thống, sau khi tôi phản bội nam chính sẽ có kết cục như thế nào?”
Hệ thống không xác định nói: “Làm…làm đến chết?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net9
“Thật sao? Tôi không tin.”
Nhân vật phản diện Trần Văn Tinh vừa rời đi, chân sau còn bị què.
Hiện tại căn cứ Hi Vọng là căn cứ sống sót lớn nhất.
Mà Trần Văn Tinh là đội trưởng đội dị năng của căn cứ, lần này hắn ta ra ngoài là để lấy xăng, nhân tiện dẫn những người sống sót xung quanh như chúng tôi trở về nơi trú ẩn.
Nhưng hắn ta lại bị một loại thực vật đột biến làm cho bị thương nặng. Khi đột nhập vào trạm xăng, hắn ta đã bắn trượt mục tiêu.
Sau khi được người có dị năng đặc biệt cứu sống, chân hắn ta vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, lúc đi còn phải lê chân, trông rất buồn cười.
Tôi:…
Tôi luôn cảm thấy những dây leo này trông quen quen.
Hệ thống hỏng rồi.
“Kiện chính quyền trung ương. Tôi sẽ kiện chính quyền trung ương.”
“Tại sao nhân vật phản diện còn chưa tìm đến mà chân đã bắt đầu què, ít nhất phải đợi đến một nghìn chương sau chứ.”
Kẻ đầu sỏ gây tội đã kiềm chế cơn giận của mình, đang sơn móng tay cho tôi. Nhìn qua còn nghiêm túc hơn cả những người dán phim dưới gầm cầu vượt.
“Kiều Kiều có phải bị dọa sợ rồi không?” Giang Dã đột nhiên lên tiếng.
“Trần Văn Tinh không phải người tốt. Tôi chỉ là sợ em bị hắn lừa, vừa rồi chỉ hung dữ một chút thôi.”
Giang Dã bắt đầu giở trò: “Nghe nói tính cách của hắn có chút vấn đề, em nhất định phải tránh xa tên đó ra. Đi theo hắn nhất định sẽ không có tương lai.”
Đúng vậy.
Ở chỗ nhân vật phản diện chỉ có thể nhận được những chiếc bánh quy nén khó ăn.
Sự suy giảm mức tiêu thụ này cũng quá nghiêm trọng.
Dù sao thì cốt truyện cũng đã sụp đổ.
Không làm nhiệm vụ cũng không sao.
Tôi đặt tay phải vào lòng bàn tay Giang Dã, dè dặt nói: “Ồ, vậy tối nay tôi muốn ăn thịt heo chua ngọt.”
Giang Dã đột nhiên hưng phấn. Kéo vách ngăn của xe xuống, kéo tôi đến rồi đặt xuống một nụ hôn mãnh liệt.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp quyết tâm đào góc tường của Trần Văn Tinh.
Khi Giang Dã ra ngoài đi vệ sinh, Trần Văn Tinh lại ngồi xe lăn tới.
“Sở Kiều, Giang Dã chẳng qua là ỷ vào hôn ước của trưởng bối mà thôi. Hắn ngay cả dị năng cũng không có, giết zombie đều phải dùng súng, căn bản không thể bảo vệ được em.”
“Mà dị năng cấp 5 của anh lại có thể phù hợp với em.”
Trần Văn Tinh ám chỉ rõ ràng: “Chỉ cần Giang Dã chết, chúng ta có thể ở bên nhau.”
Tôi định mở miệng đuổi hắn ta đi nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Cho đến khi đoàn xe chạy đến cầu vượt, một nhóm lớn zombie đột nhiên tràn vào từ phía sau, trong đó có nhiều loài trông rất đáng sợ và kỳ lạ.
Tiếng la hét vang lên từ mọi hướng, một mảnh đẫm máu.
Không ít xe tư nhân nằm ngang giữa đường, căn bản không thể tiếp tục di chuyển.
Đây là một cuộc tấn công có tổ chức, thậm chí còn có những zombie bị điều khiển. Nếu không tiêu diệt kịp thời sẽ dẫn đến thảm họa.
Vẻ mặt của Giang Dã vô cùng nghiêm túc. Hắn đeo cho tôi một chiếc khẩu trang màu đen, che đi phân nửa diện mạo trắng nõn thanh tú của tôi.
Sau đó dặn dò anh em của mình: “Việt Dương, Phong Tử, hai người bảo vệ em ấy lên chiếc xe tải lớn do căn cứ phía trước cử đến. Tôi sẽ chặn phía sau.”
Nói xong, hắn quay người lao ra chắn trước đám zombie.
Nhưng bỗng nhiên lại kéo khẩu trang của tôi xuống, để lại một nụ hôn chân thành trên mặt tôi.
“Tiểu thư đừng sợ, ngoan ngoãn chờ tôi trở về.”
Trong lòng tôi giật mình.
Cho đến khi được hộ tống lên xe tải lớn, phía bên kia cầu đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Giang Dã.
Trần Văn Tinh không biết từ khi nào đã dừng xe lăn bên cạnh tôi.
Hắn chỉ đạo các dị năng trên xe tấn công vào những điểm yếu của trụ cầu, gây cản trở cho lũ zombie.
“Không được. Phía sau còn nhiều người như vậy, anh Dã còn chưa lên xe.”
Cao Việt Dương đã cố gắng hết sức để ngăn cản Trần Văn Tinh.
“Nói không chừng hắn đã chết rồi.” Hắn ta vừa nói xong, Giang Dã đã phóng xe máy với tốc độ cực nhanh lao tới cây cầu.
Nhưng khi hắn ta vừa tới mép xe tải và định đứng dậy, tôi đột nhiên đưa tay đẩy Giang Dã ra.
Hai mắt hắn mở to, không thể tin được kêu to tên của tôi.
“Tống Sở Kiều.”
Cột cầu cách đó không xa ầm ầm sụp đổ.
Giang Dã cùng với đám zombie và đá vụn, rơi xuống dòng sông chảy xiết.
Tôi như vừa tỉnh mộng.
Một giây sau, cũng nhảy xuống theo hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.