10.
Ngày hôm sau, các phương tiện truyền thông lớn đổ xô đưa tin người giàu nhất nước Thẩm Vạn Xuyên đã nhận ra con ruột của mình.
Giang Diễn Sơ đặc biệt gọi điện cho tôi để nói với tôi rằng hắn đã trở về Thẩm gia: “Vì họ đã thay đổi số phận của tôi và tốn rất nhiều công sức để che giấu vẻ ngoài của tôi, họ chắc chắn không muốn tôi quay trở lại Thẩm gia.”
“Nhưng như thế thì tôi càng muốn quay về. Lần này tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!”
Tôi cũng rất vui mừng vì cuối cùng hắn đã trở về nhà họ Thẩm, kẻ chủ mưu đằng sau vẫn chưa bị bắt nên hắn vẫn sẽ cần tôi, thế là tôi có thể kiếm thêm được một chút.
Nhưng tôi không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Vào ngày thứ ba sau khi Giang Diễn Sơ trở lại nhà họ Thẩm, hắn gọi điện cho mời tôi đến.
Đứng trước cửa biệt thự nhà họ Thẩm, tôi không khỏi thở dài, có vài người rất biết đầu thai. Nhà của cha nuôi vốn đã rất lớn rồi, nhưng không ngờ nhà của cha ruột còn lớn hơn nữa.
Lần này, Giang Diễn Sơ đích thân bước ra chào đón tôi, vẫn ngồi trên chiếc Lincoln dài, hương vị quen thuộc và công thức cũng quen thuộc.
Có điều lúc ngồi trên xe ngắm các bố trí của trang viên biệt thự, tôi luôn cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Khoảng sân này là sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, đã có hòn non bộ nước chảy của Trung Quốc lại còn thêm nhà vườn kiểu phương Tây.
Hơn nữa, hướng của non bộ khác với hướng của non bộ thông thường, cao ở giữa và thấp bốn phía, hoặc cao thấp đan xem kéo dài.
Trong khi đó hòn non bộ này chạy từ tây bắc xuống đông nam, hơn nữa lại chất đầy đá tạp nham ở phía nam, là dấu hiệu của sự tiêu tán vận may.
Bước vào biệt thự, có một người đàn ông trung niên dáng vẻ nghiêm nghị cùng một cô gái sinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh.
Khi nhìn thấy tôi, họ đứng dậy chào hỏi: “Chắc ngày đây chính là đại sư Tần, tôi là Thẩm Vạn Xuyên. Lúc trước ngày phát sóng trực tiếp thu phục con ly miêu kia thì tôi đã muốn gặp mặt để đích thân cảm ơn ngài, nhưng lúc đó tôi đang bận việc ở nước ngoài.”
“Không ngờ ngài lại giúp chúng tôi tìm lại được Diễn Sơ, còn phá vỡ thuật đổi mệnh của nó, cho nên hôm nay tôi mới nhờ Diễn Sơ mời ngài tới để đích thân cảm ơn.”
Tôi lễ phép gật đầu: “Chào ngài Thẩm, chuyện lúc trước chỉ là chuyện nhỏ thôi, ông không cần để trong lòng.”
“Quả nhiên đại sư rất có phong thái, dù ngài không quan tâm nhưng tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn, hơn nữa hôm nay tôi mời ngài đến còn có chuyện khác muốn nhờ.”
“Có phải là do kẻ chủ mưu đằng sau việc thay đổi vận mệnh của Giang Diễn Sơ?”
Thẩm Vạn Xuyên trầm xuống: “Trước đâu khi vợ tôi sinh con, có người đã đánh tráo đứa trẻ, cô ấy đã nuôi nhầm ly miêu kia thành con ruột của mình suốt hơn hai mươi năm. Hai ngày nay tôi cũng đã phái người đến bệnh viện ban đầu để điều tra nhưng không tìm thấy gì. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ ra một người khác thường.”
Ông ấy dừng lại rồi nói: “Người đó có thể thay đổi Diễn Sơ mà không ai để ý. Nếu lại có ý đồ xấu với chúng ta thì thật sự rất khó mà ngăn cản.”
Thẩm Vạn Xuyên ngồi vào được vị trí người giàu nhất này, chắc chắn có rất nhiều người đang để mắt đến ông ấy. Phạm vi quá lớn để tôi có thể kiểm tra từng người một.
Nhưng tôi lại nghĩ tới hòn non bộ trong sân nên hỏi: “Hòn non bộ trong trang viên đó từ đâu đến vậy?”
Thẩm Vạn Xuyên hiểu ra điều gì đó: “Hòn non bộ đó là do một đối tác kinh doanh tặng cho tôi khi tôi đang sửa sang trang viên mười lăm năm trước. Chẳng lẽ hòn non bộ có vấn đề gì ư?”
“Nhưng lúc đó bà nội còn nhờ một thầy phong thủy xem thử, nói rằng hòn non bộ rất có lợi cho phong thủy, thu hút tài lộc.”
Lại là mười lăm năm trước.
Giang Diễn Sơ đột nhiên trở nên phấn khích: “Thầy kia trông như thế nào vậy bố?”
Thẩm Vạn Xuyên không hiểu vì sao hắn lại phấn khích như vậy, chỉ nói: “Lúc đó bố bận công việc, sức khỏe mẹ yếu nên đều do bà nội lo liệu, chỉ có bà mới biết.”
11.
Thẩm Vạn Xuyên dẫn chúng tôi đến gặp bà nội nhà họ Thẩm, phòng bà cụ trang trí rất trang nhã.
Bàn ghế gỗ mun, lư hương rỗng mạ vàng, bình sứ trắng xanh vừa sang chảnh vừa có phong thủy cực tốt, có thể dưỡng hồn.
Nhưng bà cụ lại nằm trên giường với vẻ mặt hốc hác, trông như đèn hết dầu.
Thẩm Vạn Xuyên đi tới bên giường, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ.”
Bà cụ chậm rãi mở ra đôi mi khô héo, giơ tay về phía Thẩm Vạn Xuyên: “Vạn Xuyên, A Triết đã về rồi à?”
Giang Diễn Sơ bước tới nắm tay bà cụ: “Bà ơi, con đã về rồi.”
“Trở về thì tốt, trở về thì tốt. Sau này đừng ra ngoài đàn đúm nữa, đến công ty học tập kinh nghiệm đi.”
Giang Diễn Sơ xúc động gật đầu: “Bà ơi, bà yên tâm, sau này con sẽ chăm chỉ học tập.”
Sắc mặt bà lão đột nhiên thay đổi, bà hất tay Giang Diễn Sơ ra: “Mày không phải là A Triết, A Triết sẽ không ngoan ngoãn như vậy. Mày là ai?”
Giang Diễn Sơ có chút tổn thương: “Bà ơi, con là A Triết, người trước đó là giả.”
Bà lão lắc đầu không tin nổi, những nếp nhăn trên mặt nhăn lại, mặt đỏ bừng.
Thẩm Vạn Xuyên ra hiệu cho Giang Diễn Sơ cứ lùi sang một bên trước, sau đó ngồi ở bên giường an ủi bà cụ.
Cuối cùng, bà cụ cũng bình tĩnh lại, Thẩm Vạn Xuyên hỏi bà: “Mẹ, lúc mẹ sửa sang trang viên này, thầy phong thủy mà mẹ thuê, mẹ còn nhớ hình dáng của bà ấy không?”
Bà cụ lẩm bẩm: “Thầy phong thuỷ à? Để mẹ nghĩ xem… Cô ta có lẽ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan và có một nốt ruồi to như đồng xu ở bên trái khuôn mặt.”
Thẩm Vạn Xuyên liếc nhìn Giang Diễn Sơ thì hắn vội gật đầu.
Thẩm Vạn Xuyên đưa tay lão phu nhân vào trong chăn, trầm ngâm đắp chăn cho bà.
Khi Thẩm Vạn Xuyên đặt tay bà lão vào trong chăn, tay áo của bà tuột xuống, để lộ một phần cánh tay trắng nõn.
Nhóm người chúng tôi từ phòng bà cụ đi ra, Giang Diễn Sơ hào hứng nói: “Chính là đại sư kia, người mà mười lăm năm trước đã che dấu vẻ ngoài của con.”
Thẩm Vạn Xuyên lập tức gọi người đi kiểm tra.
12.
Tôi bị giữ lại nhà họ Thẩm để ăn trưa, trong khi đang ăn, tôi nhớ lại cách bố trí phòng của bà cụ nên hỏi: “Bà cụ có thường nằm trên giường như thế này không?”
Thẩm Vạn Xuyên thở dài: “Hầy, về già người ta sẽ bệnh như thế này. Hai ngày trước cơ thể còn khoẻ mạnh như đột nhiên bệnh nằm bẹp giường không dậy nổi.”
Trong lòng tôi đã đoán được rồi nên không hỏi thêm nữa.
Rất nhanh người của Thẩm Vạn Xuyên đã tra ra được đại sư kia, cô ta tên Lý Thế Muội, vốn là một phụ nữ miền núi bình thường sống ở vùng ngoại ô, cô ta bị chồng bạo hành hàng ngày vì không thể có con.
Một ngày nọ, cô ta lên núi suốt hai ngày không về. Chồng cô ta nghĩ rằng có chuyện gì đó xảy ra với cô ta, liền lên núi cùng một nhóm người để tìm kiếm, lại không ngờ đến cô ta liên tục quỳ lạy trước một gốc cây, miệng còn nói : “Cảm ơn đại tiên!”
Người trong làng cho rằng cô ta bị điên, nhưng họ không ngờ rằng cô ta thật sự đã được một vị đại tiên khai ngộ. Cô ta có thể nói rõ ràng những điều tốt xấu mà một người sẽ gặp phải gần đây. Ban đầu mọi người không tin nhưng về sau lại ứng nghiệm từng cái một.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThái độ của người dân trong làng đối với cô ta đã thay đổi, ngay cả chồng cô ta cũng không dám ngược đãi cô ta nữa.
Sau đó, chồng cô ta đi uống rượu với người khác, bị ngã và đập đầu vào đá, chảy máu nhiều dẫn đến tử vong.
Cô ta rời khỏi ngôi làng nhỏ trên núi và đến thành phố để xem vận mệnh cho mọi người, cũng xem như có chút danh tiếng.
Năm đó khi xem phong thuỷ cho nhà họ Thẩm xong, trên đường trở về cô ta đã bị xe tải đâm chết tại chỗ.
Sau khi nghe được trải nghiệm cuộc sống của Lý Thế Muội, Giang Diễn Sơ trở nên chán nản: “Nếu cô ta chết thì manh mối sẽ không còn nữa.”
Kết quả này hoàn toàn phù hợp với dự đoán của tôi.
“Cô ta sẽ không chết đâu.”
Ngay khi tôi nói điều này, mọi người trong bàn đều nhìn tôi.
Tôi lau miệng, ăn no rồi thì cũng nên vào việc chính thôi: “Cậu theo tôi đến phòng bà cụ nhìn xem sẽ rõ.”
13.
Trong phòng, bà cụ còn đang nhắm mắt ngủ, nghe được âm thanh liền từ từ mở mắt ra, một tia màu lạ chợt xẹt qua.
Bà ấy nhìn chúng tôi, cuối cùng ánh mắt vẫn dán chặt vào Thẩm Vạn Xuyên: “Vạn Xuyên, mẹ không muốn ngủ nữa, mau giúp mẹ dậy đi.”
Tôi bước tới nắm lấy tay bà ấy: “Để tôi đỡ bà đứng dậy.”
Bà cụ muốn thoát khỏi tay tôi nhưng tôi đã ghì chặt bà ấy sau đó kéo ống tay áo bà xuống, để lộ cánh tay trắng nõn mịn màng.
“Bà ơi, sao tay bà trẻ thế?”
Sắc mặt bà lão thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Mẹ kiếp, bị phát hiện rồi.”
Tôi chế nhạo: “Lý Thế Muội, bà thật to gan, mười lăm năm trước đi xem phong thuỷ đã có kế hoạch đoạt xác của lão phu nhân.”
“Ha ha ha ha.”
Bà ta cười lớn: “Vậy thì sao, nếu có ngon thì đến bắt tao đi.”
Vừa dứt lời, Lý Thế Muội liền hóa thành một làn khói, thoát ra khỏi thân thể bà lão.
Cơ thể bà lão lập tức đổ sụp xuống giường.
Tôi đuổi theo linh hồn của Lý Thế Muội đến vùng ngoại ô, thì thấy bà ta bay vào trong núi và biến mất.
“Mẹ kiếp!” Tôi không khỏi chửi rủa, làm sao có thể tìm thấy bà ta trong khu rừng lớn như vậy?
Nếu không được tìm thấy kịp lúc thì có khả năng bà ta sẽ lấy xác của người khác.
Tôi đang đứng ở bìa rừng, lo lắng chạy đi chạy lại thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Tần Miên!”
Quay đầu nhìn lại thì Bạch Chỉ Lan mặc một chiếc váy dài màu tím, bồng bềnh về phía tôi với Lý Thế Muội trên tay.
“Cô đang tìm bà ta à?”
Tôi hơi sửng sốt: “Cô chưa chết à?”
Bạch Chỉ Lan cười ngọt ngào: “Ta là sơn quỷ, sao có thể dễ dàng chết như vậy? Chỉ là cơ thể của ta bị hủy diệt mà thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra với cô ấy, tôi không khỏi khuyên nhủ: “Sau này đừng học yêu đương như người khác, nếu không sẽ gặp bất hạnh.”
“Ha ha ha ha.” Bạch Chỉ Lan cười lớn.
“Ta chỉ là đùa giỡn với hắn thôi, nếu không đã đi tìm hắn gây sự rồi.”
Tôi: “…”
Là tôi lo lắng thái quá.
Cô ấy vẫy linh hồn đang bị thu nhỏ của Lý Thế Muội trước mặt tôi: “Ta giao con quỷ này cho cô. Có thể coi đó là lời cảm ơn vì buổi phát sóng trực tiếp trước đây của cô đã giải oan giúp ta.”
Tôi nhận lấy linh hồn của Lý Thế Muội, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Kỳ thật tôi cũng không có giúp gì cho cô cả.”
Bạch Chỉ Lan dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Lý Thế Muội: “Thật ra đây có lẽ là lỗi của ta, trước đây cô ta bị chồng ngược đãi mỗi ngày, suýt nữa bị dã thú trên núi cắn chết. Ta thấy cô ta mệnh khổ, sau khi cứu cô ta thì dạy cho một ít thuật pháp đơn giản, nhưng không ngờ rằng cô ta lại có lòng tham không đáy, dùng chúng để làm hại người khác.”
Tôi nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Ai có thể tưởng tượng được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì? Cô chỉ là xuất phát từ lòng tốt mà thôi.”
Bạch Chỉ Lan vẫy tay với tôi: “Ta về núi tu luyện đây, cô nay đã trở thành bạn của Bạch Chỉ Lan ta, nếu sau này có việc gì cần hỗ trợ cứ đến tìm ra nhé.”
“Nhất định.”
14.
Tôi thu Lý Thế Muội vào rồi trở về nhà họ Thẩm.
Bà lão nhà họ Thẩm nằm trên giường, thở ra nhiều hơn hít vào. Tôi nhìn sắc mặt xám xịt của bà cụ mà không khỏi thở dài.
“Lão phu nhân đã già, tinh thần đã yếu, bị người ta đoạt xác suốt mười lăm năm, nay đèn đã cạn dầu.”
Hai mắt Thẩm Vạn Xuyên đỏ hoe, cảm xúc của Giang Diễn Sơ cũng không tốt. Tuy rằng hắn vừa mới được nhận về nhà họ Thẩm, không có quan hệ sâu sắc với lão phu nhân, nhưng dù sao bọn họ cũng là ruột thịt của hắn, cho nên làm sao có thể không buồn cho được.
Hai ngày sau, một tấm vải đen được treo trong trang viên nhà họ Thẩm, rất nhiều người có danh tiếng đã đến bày tỏ lời chia buồn với bà Thẩm.
Sau thời gian để tang của bà cụ, Giang Diễn Sơ đến gặp tôi và nói: “Tần đại sư, tôi có thể nhận ngài làm sư phụ của tôi không?”
“Ồ?”
Tôi nhìn Giang Diễn Sơ, nghĩ tới lợi ích khi thu nhận hắn làm đệ tử: “Vì sao muốn bái tôi làm sư phụ?”
Giang Diễn Sơ nghiêm mặt: “Từ nhỏ tôi đã bị ác quỷ hãm hại, người thân của tôi cũng bị quỷ đoạt xác mà chết. Không ai ghét ác quỷ hơn tôi, vì vậy tôi càng muốn giúp đỡ những người bị chúng hãm hại.”
Tên nhóc có tấm lòng thật tốt, lại giàu có phú quý, thu nhận hắn làm đệ tử xem ra là một lựa chọn không tồi.
Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười vẫy tay với hắn, ra hiệu cho hắn cúi đầu, sau đó vuốt ve đỉnh đầu hắn ta: “Đồ đệ tốt, từ nay ta sẽ là sư phụ của con.”
Có vẻ như cuộc sống sắp tới sẽ không còn nhàm chán nữa rồi!
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.