12.
Đạo diễn đã hứa sẽ mở kênh quyên góp cho mẹ, thế nên bà đã vội vàng gọi đám họ hàng khác từ quê lên tham gia chương trình ngay trong đêm.
Theo lời bà ta kể, trong số đó có cả chồng sắp cưới của tôi.
Ekip chương trình dùng việc không cho tôi gặp Cố Vũ Thư để uy hiếp, bắt tôi phải thuộc một mớ kịch bản, sau đó ép tôi phải diễn tập lại không biết bao nhiêu lần rồi trực tiếp tiến hành phát phóng trực tiếp.
Hai ngày sau, một vài người thân lần lượt đến đài truyền hình.
Mẹ tôi nhìn thấy một phụ nữ trong số đó liền vội vàng kéo lại: “Ây, sao cô không dắt Tiểu Căn đi theo?”
“Nó bận chơi game, không chịu đi.”
“À.”
Bà ta dường như có chút thất vọng, vừa quay đi lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên ở đằng xa, nét mặt lập tức lại trở nên hớn hở: “Ây, Tiểu Châu! Họ Châu kia!”
Ai ngờ, người đàn ông kia vừa nhìn thấy bà đã nổi giận:
“Trả tiền!”
“Trả tiền gì?”
Vẻ mặt mẹ tôi đầy vẻ trách cứ, nhanh chóng đẩy tôi về phía hắn ta: “Nhìn xem, không phải mẹ đã tìm Mân Mân về cho con sao?”
“Shit!” người đàn ông thô lỗ bắt đầu cất tiếng chửi rủa: “Lúc đầu tôi thấy cô ta là sinh viên đại học nên mới trả giá cao như vậy, nhưng bây giờ cô ta đã phát điên rồi! Một người phụ nữ điên có thể đáng giá 66 vạn à?”
Mẹ tôi vội vã nói: “Không sao đâu, bệnh này không di truyền cho con cái!”
Thế nhưng, cho dù bà ta có nói gì, đối phương vẫn nhất quyết đòi bà ta trả tiền lại.
Thấy việc không xong, mẹ tôi chỉ đành lưỡng lự nài nỉ:
“Thế này đi, thế không cần 66 vạn nữa, đưa tôi 36 vạn là được. Có được không?!”
Nghe vậy, người đàn ông tên Tiêu Châu dường như có chút lung lay, đột nhiên đưa tay ra tóm lấy tôi. Tôi vừa định vùng vẫy, ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc miệng đầy răng vàng của tên đó. Tôi thiếu chút nữa tắ* thở!
Hắn ta không ngừng nhéo lấy cánh tay tôi, gật gật đầu: “Cũng không phải là không thể.”
Mẹ tôi nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy, trong thôn chúng ta làm gì có ai xinh đẹp hơn con gái tôi?”
“Cậu nghĩ xem, học phí để tôi bồi dưỡng cho nó vào đại học đâu chỉ 30 vạn đấy! Chẳng phải quá lãi cho cậu rồi à!”
Thế nhưng, bà ta vừa mở miệng, đám người thân cung quanh đã nhao nhao cười nhạo bà ta.
“Viên Tiểu Nữ, cô thực sự biết cách mạ vàng lên mặt mình đấy!”
“Lúc đó bà không cho Thôi Đệ đi học, hễ có thời gian là con bé lại quỳ gối van xin nhà trường, cuối cùng vẫn là ủy ban xóa đói giảm nghèo gom góp tiền cho con bé đi học!”
“Đúng vậy! Tưởng rằng chúng tôi không biết chắc, mấy lời buồn cười như thế cũng nói được!”
Giữa những tiếng cười nhạo đầy ác ý của mọi người, gương mặt của mẹ tôi đỏ bừng lên.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào bà ta, bà ta đột nhiên tát một cái vào mặt tôi: “Tôi đã nói không nên cho nó đi học rồi mà, học thành cái dáng vẻ tiện nhân này! Còn không bằng để số tiền đấy cho Tiểu Căn xây nhà!”
“Đồ ăn cháo đá bát! Đồ ăn bám!”
Nhưng những hành vi bạo lực của bà ta không kéo dài được lâu.
Vì ê-kip chương trình đã mau chóng làm xong công tác chuẩn bị, bọn họ phân công nhân sự, sau đó dìu tôi ra phía sau một chiếc màn hình lớn, dặn tôi ngồi trên ghế ngoan ngoãn chờ đợi.
“Ngoài mẹ cô ra, trường quay còn có một vị khách mời đặc biệt nữa.”
Đạo diễn bán bí: “Đợi lát nữa con gặp được người đó, nói không chừng cô sẽ vui đến phát khóc đấy!”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại không cho là vậy.
Dù sao cho dù tôi có nhớ Cố Vũ Thư đến đâu cũng đến độ phải khóc lóc, tôi cảm thấy thật mất mặt.
Chương trình bắt đầu, nhạc trên sân khấu bắt đầy vang lên, người dẫn chương trình cầm micro, bắt đầu bài diễn thuyết đầy cảm xúc.
Còn tôi ngồi sau tấm màn hình, buồn chán cắn móng tay.
Rất mau, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay bên ngoài ầm ĩ như sấm sét, hai nhân viên lễ tân nữ bất ngờ bước đến, đốc thúc tôi lập tức đứng dậy.
Người dẫn chương trình bên cạnh khuấy động bầu không khí: “Bây giờ chúng ta hãy cùng chào đón Thôi Đệ, để cô ấy lần nữa được đoàn tụ với người thân!”
Màn hình đóng kín đột nhiên mở ra.
Ngay lập tức, một khuôn mặt hiền lành đen nhẻm xuất hiện trước mặt tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, đầu tôi đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói!
Thấy tình hình không ổn, hai nữ tiếp tân lập tức định kéo tôi xuống, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tôi đã bắt đầu điên cuồng tự cào cấu lên mặt, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng gào thét chói tai!
13
Trên trường quay phát sóng trực tiếp của chương trình, tôi gào thét không ngừng, thậm chí còn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau đó, tôi được nhân viên trường quay khẩn cấp đưa đến bệnh viện gần đó, vì vẫn chưa thể kết án, cảnh sát vừa vội vã tới trường quay đã xin phép can thiệp y tế để kiểm tra toàn diện cơ thể tôi.
Trên hành lang tối tăm, bác sĩ đưa bản báo cáo cảnh sát: “Chúng tôi đã chụp CT cho bệnh nhân, kết quả kiểm tra cho thấy có vết thương va đập khá sâu ở vùng thùy não não.”
“Ngoài ra, trên cơ thể bệnh nhân còn có nhiều vết sẹo cũ, ước tính sơ bộ kéo dài từ vài năm đến hơn mười năm, hầu hết đều tập trung ở ngực và đùi.”
“Vì vậy, chúng tôi có đủ cơ sở để nghi ngờ rằng bệnh nhân đã từng bị bạo lực trong một thời gian dài, thậm chí là bị lạ* dụng tì*h dụ*.”
Mấy người cảnh sát nhận lấy báo cáo, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Cuối cùng bác sĩ còn nhấn mạnh thêm một câu: “Tình huống của bệnh nhân này khá đặc biệt, các anh nên đánh giá kỹ một chút.”
Giây phút đó tôi còn chưa biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi tôi hôn mê, tình tiết vụ án đã trở nên càng thêm ly kỳ rối loạn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThậm chí, người bị bắt giữ khẩn cấp đã đổi thành bố mẹ tôi.
14.
Lần nữa tỉnh lại, trước mắt tôi là một màu trắng xóa.
Trong tầm mắt mơ hồ của tôi lờ mờ xuất hiện bóng của một người đàn ông, người đó đứng đầu giường, dường như đang cắm một bó gì đó rất lông lá vào bình hoa.
Nỗi sợ hãi vô tận ập đến, tôi gần như ngay lập tức hét lên!
Người đàn ông vội vàng bịt miệng tôi lại, khẽ nói bên tai tôi: “Đừng kêu.”
“Tôi biết bí mật của em.”
“Cái gì……”
“Em là một cây nấm, có phải không?”
“…”
Câu nói này dường như có một ma lực mạnh mẽ, khiến cho tôi rất nhanh đã dần bình tĩnh trở lại, tôi ngước đôi mắt vẫn còn đang mơ hồ trong nước mắt, quan sát thật kỹ đường nét của đối phương.
“…Cố Vũ Thư?”
“Là tôi.”
“Hu!”
Tôi lập tức tủi thân khóc nức nở, vùi đầu vào trước ngực anh: “Tại sao anh lại ném em cho người khác? Sao anh lại làm vậy! Sao anh có thể?”
Đứng trước những lời chỉ trích lộn xộn của tôi, Cố Vũ Thư đáp lại bằng nụ cười chua xót: “Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh.
“Là anh không chăm sóc tốt cho em, tất cả đều là tại anh.”
Trong lòng tôi vốn còn tràn đầy tức giận, nhưng khi bắt gặp nỗi sợ hằn sâu trên gương mặt đối phương, tất cả những sự tức giận đó đều biến thành lo lắng.
“Cố Vũ Thư, anh đang sợ hãi điều gì?”
“Không có.”
“Nhưng đôi mắt anh chưa đầy vẻ sợ hãi.”
Người đàn ông duỗi hai ngón tay thon dài lành lạnh, lau đi hàng nước mắt vẫn đang không ngừng rơi của tôi:
“Ai cũng có nỗi sợ. Có những nỗi sợ là do thù hận… nhưng có những nỗi sợ lại là vì yêu.”
“Bởi vì yêu một người, cho nên tôi chỉ có thể sống trong nỗi sợ như vậy”.
Anh nói, giọng nói dần trở nên phẳng lặng.
Tôi thậm chí còn hoài nghi anh đang khóc, nhưng nhìn kỹ lại, đôi mắt đó vẫn như vậy, vẫn bình lặng, yên tĩnh như thường.
Cố Thư Vũ đúng là một người đàn ông kỳ lạ.
15.
Thời gian ở riêng của chúng tôi không kéo dài lâu.
Chẳng mấy chốc, một vị bác sĩ đã bước vào gọi Cố Vũ Thư ra ngoài. Hai người họ nhỏ giọng trò chuyện trên hành lang khá lâu.
Khi quay trở lại, khuôn mặt của Cố Vũ Thư đỏ bừng, thậm chí còn có chút kích động khi nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tôi đang tò mò anh muốn nói gì, bên ngoài đúng lúc lại có người đến đưa đồ ăn.
Cố Vũ Thư nhìn đồng hồ trên tay.
“Mười hai giờ rồi.”
Thế là, anh liền tạm dừng những lời định nói lại, vội vàng đi đến chỗ xe đẩy thức ăn lấy cơm cho tôi.
Không hiểu sao, mặc dù trước giờ tôi luôn ghét ăn uống, sâu trong cơ thể lúc này bỗng nhiên dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ, thậm chí chỉ ngửi mùi thôi cũng đã bắt đầu chảy nước miếng.
Mau mau mau, em muốn ăn!”
Cố Vũ Thư miệng thì khuyên tôi không nên vội, nhưng tay đã mau chóng đảo đều canh cá và cơm cho tôi.
Sau đó, tôi múc một muỗng cơm canh đưa vào trong miệng, vội vã nhai nhai rồi nuốt xuống. Anh ấy đứng một bên cẩn thận hỏi han: “Ngon không?”
“Ngon, nhưng tanh quá… Ọe!”
Thế nhưng tôi thực sự quá đói, đến cả vị tanh của canh cá cũng không thể ngăn tôi ăn cơm, thậm chí còn vừa ăn vừa n.ôn, thật sự là vô cùng cay mắt.
Cố Vũ Thư nhìn thấy cảnh đó không kìm nổi xót xa, vội vã chạy sang phòng bên cạnh xin vài quả quýt, giúp tôi át đi vị tanh.
Sau khi cơn buồn nôn qua đi, tôi ôm chiếc bụng tròn vo tựa vào giường: “Cố Vũ Thư, có phải em bị bệnh rồi không?”
Anh im lặng rất lâu.
“Có khi nào, em đã mang thai rồi không.”
“Ha!”
Nghe vậy, tôi suýt chút nữa thì bật cười: “Em còn phải nói bao nhiêu lần nữa vậy! Con người và cây nấm sao có thể có con được?”
Cố Vũ Thư liên tục thở dài, sau đó anh ấynhờ y tá đến khám mang cho vài que thử thai.
Nửa tiếng sau, tôi nhìn chằm chằm vào hai vạch đỏ chói, choáng váng.
“Không phải chứ, điều này có khoa học không?”
“Tất nhiên là khoa học rồi.”
Cố Vũ Thư ghé vào bên tai tôi, khẽ nói: “Nói cho em một bí mật nhỏ nhé.”
“Thật ra, anh cũng là một cây nấm đấy.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.