8
Lời đại sư Tuệ Giác nói khiến lòng chúng ta cũng dâng lên một chút hy vọng.
Bởi vì chúng ta đều biết, ở trong tiểu thuyết, hào quang vai chính là vô địch, đại vai chính lại là sự tồn tại nghịch thiên.
Kiếp trước nữ nhân xuyên qua hoành hành không cố kỵ như vậy là dựa vào nó, chỉ là hào quang vai chính thôi.
Tuy bởi vì ký ức đời sau đã cho một cơ hội nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kiều thê trong miệng độc giả, một sản phẩm theo ý nghĩ của tác giả nhằm thỏa mãn sở thích tệ hại của chính mình.
Căn bản không có nhân cách độc lập của bản thân.
Thử hỏi, sao có thể xứng với người u ám ác độc như vậy?
Không khỏi bật thốt lên: “Đại vai chính uy vũ!”
Tỷ tỷ: “Khiêm tốn.”
Trưởng tỷ không hỗ là kỳ tài tu hành Phật pháp, chỉ trong một đêm đã đọc thuộc hàng nghìn cuốn Phật pháp, công đức tu vi ngày càng tăng lên.
Cả người tỏa sáng rực rỡ, mạnh mẽ đến đáng sợ.
Nữ nhân xuyên qua ẩn sâu ở trong cơ thể nàng ấy tỉnh lại, kêu lên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ta không khống chế được cơ thể của nguyên chủ?”
“Đã nói phát tài, đã nói tình yêu ngọt ngào đâu rồi?”
“Con mẹ nó, tại sao Tô Nguyệt Ảnh không chết đi? Phiền chết được!”
Trưởng tỷ cười nhạt: “Giữa ta với ngươi, còn không biết ai sẽ chết đâu!”
Dứt lời, lại gắng gượng bóp cổ họng của nữ nhân xuyên qua kia, lôi nàng ta ra khỏi cơ thể.
Đó là một phụ nhân trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng trợn mắt bĩu môi, mặt đầy mờ mịt nhìn mọi người trước mắt.
“Các ngươi là ai? Các ngươi sẽ làm gì người ta?”
“Ta là nữ nhân xuyên sách được hệ thống chọn trúng, người của số mệnh, các ngươi chỉ là những NPC bia đỡ đạn thì tôn trọng ta một tí đi.”
“Nếu không, chờ ta thành vai chính, các ngươi sẽ không có kết quả tốt!”
Tỷ tỷ nhắc tới chày chinh phục yêu quái bên cạnh, muốn để cho nữ nhân xuyên qua kia hồn phi phách tán.
Đại sư Tuệ Giác hô to một tiếng: “Không thể!”
“Thế giới này tồn tại dựa vào nữ chủ. Mặc dù ngươi đã thức tỉnh ý thức, nhưng ngươi lại không khống chế được nữ nhân xuyên qua này.”
“Nhưng một khi nữ nhân này mất mạng, e rằng thế giới này có nguy cơ sụp đổ.”
“Không bằng làm phép vây hãm nữ nhân này, trấn áp trước Phật, khiến nàng ta không thể làm điều ác, chiếm đoạt phước lành của người khác, đoạt lấy vận may của người khác.”
Trưởng tỷ nhìn ta và mẫu thân còn có Tô Khiên: “Mẫu thân, Nhị muội muội, Khiên đệ.”
“Mọi người cảm thấy thế nào?”
Ngay khi chúng ta ra lệnh một tiếng, dáng vẻ của nàng ấy như muốn báo thù rửa hận vì chúng ta ngay lập tức.
Mặc dù ta không cam lòng, nhưng vẫn nói Trưởng tỷ đừng giết nàng ta.
“Buồn cười, thế giới của chúng ta cuối cùng lại phụ thuộc vào kẻ như thế này.”
“Tuy giết nàng ta hả hê, nhưng Dung nhi không bỏ được cha mẹ, tỷ tỷ còn có đệ đệ.”
“Vậy theo như lời đại sư Tuệ Giác vậy, trấn áp nàng ta đi!”
Mẫu thân cũng nói: “Dung nhi nói đúng, hay là trấn áp vẫn hơn.”
Vì vậy, dưới sự hợp tác của Trưởng tỷ và đại sư Tuệ Giác, nữ nhân xuyên qua kia còn chưa mở cốt truyện đã bị trấn áp.
Chứa trong hũ sành, dùng mật văn phong ấn, trấn ở dưới chỗ ngồi của Phật tổ.
“Nên ở đây suy nghĩ cẩn thận, nghĩ rõ ràng cái gì mới là gốc rễ của con người.”
Nữ nhân xuyên qua bi thương khóc tỉ tê trong hũ sành.
“Rốt cuộc ta đã làm sai cái gì, người bản xứ các ngươi muốn làm gì với ta?”
“A a a! Các ngươi thật xấu xa!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTô Khiên gần năm tuổi: “Oẹ…”
9
Việc trừ ma bên chúng ta diễn ra suôn sẻ, phụ thân và Dự Vương đã không phụ sự mong đợi của chúng ta.
Lúc lâm triều, Hằng Vương trừ có công diệt thổ phỉ, bè đảng tay sai bao bọc xung quanh muốn Hoàng đế lập Hằng Vương làm Thái tử.
Dự Vương từ trước đến giờ không tranh không đoạt nhiên mở miệng: “Hằng Vương tay cầm binh quyền, phụ trách trấn thủ kinh thành, diệt thổ phỉ chính là nghĩa vụ, có mặt mũi nào thỉnh cầu phong thưởng, ngôi vị Thái tử lại không xứng!”
Hằng Vương vốn đang dương dương đắc ý, nghe vậy là khiếp sợ: “Sao Thất đệ lại nói ra lời này? Bổn vương không nhớ mình từng đắc tội ngươi!”
“Có phải vì nhìn thấy vi huynh lập công, được phụ hoàng khen ngợi, trong lòng không thoải mái?”
“Người lớn như vậy, ngươi cũng thiệt là!”
Dự Vương mắt lạnh nhìn hắn ta: “Trong triều đình, chỉ có vua tôi, không có phụ tử huynh đệ, mời Hằng Vương điện hạ tự trọng!”
“Bệ hạ, thần chẳng qua là cảm thấy việc lập thái tử là chuyện lớn, có bệ hạ hiểu biết rộng, đại thần trong triều mỗi ngày đều treo bên miệng có phải có chút qua loa hay không, e rằng có thể bị nghi ngờ là bức bách phụ hoàng.”
“Thiên hạ này, dù sao cũng là thiên hạ của bệ hạ ngài, lập ai không lập ai, cũng nên là ngài định đoạt mới đúng!”
Lời này của Dự Vương rõ ràng đang gây rối.
Nhân thân vương thấy nhi tử của mình bị người ném đá, không nhịn được nhảy ra.
“Dự Vương điện hạ, Hằng Vương điện hạ chính là do bệ hạ và Hoàng hậu nương nương thân sinh, từ xưa trữ quân đều là lập trưởng, lập dòng chính, được sắc phong làm Thái tử có gì không ổn sao?”
Dự Vương đã chờ hắn ta từ lâu.
“Phụ hoàng còn chưa lên tiếng đâu, sao Hoàng thúc lại nhảy ra trước vậy?”
“Nghe nói Hoàng hậu không rời nội các có quan hệ cá nhân thân thiết quá mức với Hoàng thúc, chẳng lẽ…”
Nhân thân vương nghe vậy thì sắc mặt đại biến: “Càn rỡ! Ngươi dám làm nhục Hoàng hậu nương nương, bôi xấu danh dự của Mẫu nghi thiên hạ?”
“Ta và Hoàng hậu nương nương là tình huynh muội!”
Dự Vương lấy một bức mật thư được niêm phong ra: “Tình huynh muội? Đây là mật thư giữa Hoàng hậu nương nương và Nhân thân vương mà thần đã chặn lấy được.”
“Kẻ đầu tường từ xa ngoái nhìn lại, một ánh mắt biết ngay chàng đang đứt ruột.”
“Đây là tình huynh muội sao?”
Sau đó đột nhiên vái một cái trước sắc mặt đen trầm của Hoàng đế: “Bệ hạ! Nhi thần muốn tố cáo Hoàng hậu nương nương tư thông, uế loạn cung vi, ô nhục huyết mạch hoàng thất!”
“Hằng Vương cũng không phải là do phụ hoàng thân sinh mà là nghiệt chủng của Nhân thân vương và Hoàng hậu Thẩm thị sinh!”
Lời Dự Vương vừa nói ra đã khiến văn võ cả triều cực kỳ hoảng sợ.
“Dự Vương điện hạ, chuyện này không phải chuyện đùa, không thể nói bừa được!”
“Đúng vậy! Lời nói suông không có căn cứ, Dự Vương điện hạ đừng làm vấy bẩn sự trong sạch của người khác!”
Nhưng vào lúc này, phụ thân lên tiếng ủng hộ.
“Bệ hạ, thần cũng có bản tấu muốn tâu lên!”
“Thần muốn tố Hằng Vương điện hạ xâm chiếm ruộng của dân, tự mình đóng quân, tham ô nhận hối lộ, chểnh mảng cương vị…”
Sau đó đưa lên một đống tội chứng lớn.
Hằng Vương mới vừa rồi còn hăm hở, hoàn toàn không kiềm chế được.
“Tô Thượng thư, ngươi!”
Hoàng đế nhìn thoáng qua tội chứng kia một cái, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, choáng đầu hoa mắt.
Ngón tay run rẩy chỉ vào Hằng Vương mắng: “Ngươi! Ngươi cái đồ nghịch tử này!”
“Người đâu, mau kéo hai người này xuống cho Trẫm! Thẩm vấn nghiêm ngặt, tra ra! Dốc sức tra ra cho Trẫm!”
Hằng Vương hô to: “Bệ hạ! Nhi thần bị oan!”
Nhân thân vương hô to: “Bệ hạ! Thần đệ vô tội!”
Dự Vương tiến lên đạp hai người một cước: “Các ngươi đi xuống!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.