Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

8:23 chiều – 14/11/2024

4.

“Bởi vì mẹ cô ta, cũng chính là Khương Hồng Phân, đã cắt hết quần áo của tôi để không cho tôi đi học. Không chỉ vậy, ngay cả quần áo cũ mà mấy người hàng xóm cho tôi, bà ta cái thì đốt, cái thì cắt hết.”

“Sau này, chính mấy dì mà mấy người khinh thường đã nghĩ ra cách cho tôi vào đội nhảy của họ lấy cớ để giúp đỡ, họ nói toàn bộ đồng phục tôi mặc đều là tài sản của đội nhảy, nếu bà ta làm hỏng thì bà ta phải đền tiền. Nhờ thế mà mỗi ngày tôi mới có thể đường đường chính chính mặc các bộ quần áo của các dì mà ra ngoài”.

“Đúng rồi, cô có biết tại sao mẹ của cô không muốn cho tôi đi học không?” Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố Uyển Tình.

“Đó là bởi vì trong cuộc thi cấp hai, bà ta phát hiện ra tôi và cô được xếp vào cùng một phòng thi ở trường. Bà ta sợ rằng nếu tôi tiếp tục được đi học như thế này, sớm muộn gì mọi chuyện cũng vỡ lở.”

“Ồ, đúng rồi, vừa rồi dì Huyền xấu hổ mới không dám nói ra, mấy người có biết ngày thi tuyển sinh cấp ba, Khương Hồng Phân ngoài nhốt tôi trong phòng còn làm gì nữa không?”

“Bà ta cho một lão già ghê tởm vào phòng, bà ta vì 2.000 tệ mà bán tôi cho lão ta, để lão ta vào phòng tôi động phòng…”

“Đừng nói nữa!” Sắc mặt Cố phu nhân tái nhợt, lấy tay che ngực, xem ra không thể chịu được. Những người còn lại trong Cố gia sắc mặt cũng vô cùng khó coi, không nói nên lời.

“Haha.” Tôi cười khúc khích, như thể không nhìn thấy sắc mặt của họ: “Vậy nên mới nói, mấy người nên thấy biết ơn các dì ấy. Nếu không phải họ phá cửa, lôi tôi ra ngoài, rồi đưa tôi đến phòng thi, thì hiện tại tôi có lẽ đã chet rồi không thì cũng bị lão già đốn mạt ấy mang đi, còn có khi đã là mẹ của vài ba đứa trẻ rồi cũng nên.”

Lời này vừa nói xong trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Tôi cong môi, tựa lưng ra đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có lẽ vì lời tôi vừa nói ra quá kinh khủng, ba mẹ Cố lập tức bỏ trốn khỏi hiện trường với lý do đi làm. Chỉ còn lại ba người, Cố Uyển Tình và Cố Hành Vũ cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt của tôi, bỏ chạy.

Cuối cùng, chỉ có người anh cả, Cố Hành Chu đưa tôi tới căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho tôi – một phòng ngủ dành cho khách đã được cải tạo ở tầng một. Tôi liếc nhìn Cố Uyển Tình và Cố Hành Vũ chạy lên lầu, vẫn chỉ mỉm cười với Cố Hành Chu.

Cố Hành Chu có chút xấu hổ, giải thích nói: “Đây chỉ là tạm thời thôi, anh sẽ sai người tu sửa lại căn phòng trống ở tầng hai, sau đó em có thể dọn lên ở.”

Thấy tôi chỉ mỉm cười mà không nói gì. Sắc mặt anh ta tối sầm: “Tiểu Tiểu, chúng ta đều biết trước đây em đã phải chịu nhiều đau khổ, nhưng những chuyện đó cũng qua rồi. Anh và ba mẹ sau này sẽ bù đắp cho em. Tại sao em hà tất phải khư khư lấy chuyện quá khứ không buông, để cả nhà đều khó xử ?”

“Rất khó xử sao?” Tôi vừa hỏi vừa đi quanh phòng.

“Vừa rồi em không thấy vẻ mặt của ba mẹ sao?”

Anh ta nói với giọng trách móc: “Không chỉ ba mẹ mà còn cả Tình Tình, em nghĩ sau khi mẹ nghe thấy những chuyện em nói, mẹ phải đối xử như thế nào…”

Nhìn thấy trong phòng có một món đồ thủ công, hai mắt tôi sáng lên, cầm lên đ//ánh Cố Hành Chu một cái.

Cố Hành Chu đột nhiên bị đ//ánh một gậy, ôm đầu tức giận nhìn tôi: “Em đ//iên à?”

Tôi nhìn món đồ thủ công trong tay, cười nói: “Có đau không?”

“Em nghĩ sao!” Cố Hành Chu nhìn tôi như nhìn người điên: “Khương Tiểu Tiểu, xin lỗi mau!”

“Cũng chỉ bị đ//ánh một gậy thôi, so với những gì mà tôi phải chịu đựng bao năm nay thì một gậy này chỉ như gãi ngứa, vậy tại sao anh lại nhất quyết giữ lại chuyện vừa rồi khiến tôi khó xử chứ? Anh trai.”

Tôi nói, bắt chước giọng điệu mà anh ta vừa sử dụng. Cố Hành Chu nghẹn ngào.

Còn tôi chỉ vẫy tay chào anh ta rồi trực tiếp đóng cửa lại: “Tạm biệt, anh trai.”

5.

Bữa tối, trên bàn. Có lẽ vì để bù đắp, mẹ Cố còn đặc biệt hỏi tôi thích ăn gì rồi nấu một bàn đầy thịt. Thấy tôi ăn mà không hề tỏ ra ghét bỏ, sắc mặt của ba mẹ Cố gia cũng buông lỏng hơn một chút.

“Tiểu Tiểu, từ nay về sau con sẽ là con gái của Cố gia, ngày mai ta sẽ kêu thư ký Triệu mang con đi đổi họ.” Ba Cố nói.

Tôi nhìn quanh những người có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở mí mắt hơi sưng lên của Cố Uyển Tình, sau đó hỏi: “Vậy cô ta thì sao? Cũng đổi về họ Khương à?”

Khuôn mặt của ba mẹ Cố vừa mới thả lỏng đột nhiên cứng đờ.

Cố Uyển Tình vẻ mặt cứng ngắc, sau đó cắn môi: “Nếu em thật sự không thích chị như vậy, chị có thể dọn ra ngoài.”

Cô ta nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

“Khương Tiểu Tiểu, chị đừng có mà quá đáng!” Cố Hành Vũ không nhịn được đứng dậy mắng tôi.

“Tôi chỉ hỏi cô ta có muốn đổi về họ mẹ ruột của mình không thôi mà.” Tôi thờ ơ liếc nhìn Cố Hành Vũ một cái.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nghe thấy tôi không có ý định đòi Cố Uyển Tình phải chuyển ra ngoài, ba mẹ Cố rõ ràng đã thở phào một cái nhẹ nhõm. Thấy phản ứng của bọn họ, tôi không nhịn được mà cười khẩy.

“Nhưng nếu như cô ta đã chủ động đề nghị chuyện đó, vậy thì cứ làm theo lời cô ta nói đi, để cô ta chuyển ra ngoài. Dù sao cô ta nói cũng không sai, tôi quả thực không ưa cô ta.”

“Khương Tiểu Tiểu!” Cố Hành Vũ tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Sao chị lại ác độc như vậy? Uổng cho chị Tình Tình còn nói với tôi là sẽ nhường phòng cho chị! Chị Tình Tình khắp nơi đều nhường nhịn chị, tại sao chị cứ nhắm vào chị ấy mãi không buông!”

“Bỏ đi, A Vũ, chị biết em ấy không thích chị, chị vốn dĩ nên trả lại tất cả cho em ấy.” Cố Uyển Tình nhẹ giọng nức nở.

“Tiểu Tiểu…” Mẹ Cố cảm thấy đau lòng, khó xử nhìn tôi.

Nhưng tôi chỉ bình tĩnh lấy trong túi ra những bức ảnh đã chuẩn bị sẵn rồi ném lên bàn. Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt trong ảnh, họ vô thức nhìn Cố Uyển Tình. Bởi vì Cố Uyển Tình trông rất giống mẹ ruột của mình, Khương Hồng Phân.

“Vậy bây giờ mấy người đã hiểu tại sao tôi không thích cô ta chưa?”

Tôi xắn tay áo lên, dùng tay đỡ cằm, để lộ những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay cho mọi người nhìn.

Có lẽ bởi vì trước đó đã nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của tôi nên ba mẹ Cố gia mở miệng như muốn nói gì đó.

Tôi trực tiếp cho họ xem dòng chữ “Chó Cái” mà Khương Hồng Phân đã lấy d//ao khắc lên tay tôi.

Lần này, toàn bộ người Cố gia cuối cùng cũng im lặng.

6.

Tôi đang có tâm trạng vui vẻ, bỏ hai miếng thịt lớn vào bát của mình.

Mà Cố Uyển Tình, như bị mắc kẹt tại chỗ, đứng lên không được, ngồi xuống không xong, chỉ có thể bất lực nhìn mấy người Cố gia.

Cố Hành Chu cuối cùng cũng thở dài, ra vẻ cho tôi một “lời khuyên tử tế”: “Tiểu Tiểu, chúng ta biết mấy năm nay em rất khổ sở, nhưng Tình Tình từ nhỏ đã lớn lên trong nhà chúng ta, cũng có tình cảm sâu đậm với chúng ta, chúng ta sẽ không đuổi em ấy đi. Cũng hy vọng rằng em sẽ không vì mẹ em ấy, người phụ nữ đó mà trút giận lên em ấy. Sau này có thể chung sống vui vẻ, hòa thuận với Tình Tình.”

Tôi bỏ đũa xuống, không để ý tới lời của Cố Hành Chu, cười như không cười nhìn Cố Uyển Tình, hỏi: “Còn cô thì sao? Cô có muốn chung sống vui vẻ với tôi không?”

Cố Uyển Tình sửng sốt, lập tức hốc mắt đỏ lên, tỏ vẻ tủi thân: “Em gái, mặc dù biết em sẽ không thích chị, nhưng ngay từ đầu chị thật sự muốn thân thiết với em.”

“Cho nên nói, thật ra ngay từ đầu cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Cố gia sao?” Tôi nói: “Đã như vậy, tại sao cô cứ động một chút là nói muốn trả lại tất cả cho tôi? Chỉ để làm tôi ghê tởm thôi đúng không?”

Trong mắt Cố Uyển Tình nhanh chóng hiện lên vẻ hoảng sợ, mặt như sắp khóc: “Chị không có… chị không phải…”

Nhưng tôi không có ý định tiếp tục xem cô ta biểu diễn nên chỉ nói “Tôi no rồi” rồi đứng dậy đi lên tầng hai.

Lúc này Cố Hành Vũ mới phản ứng lại, đuổi theo ngăn cản: “Chị lên lầu hai làm gì?”

“Vừa rồi không phải cậu đã nói sao? Chị Tình Tình của cậu đã chuẩn bị ‘nhường’ phòng cho tôi, tôi tiếp nhận rồi.”

Tôi nheo mắt lại nhìn Cố Uyển Tình và những người còn lại trong Cố gia với ánh mắt thiện ý, cười nói: “Không phải điều này cũng là giả chứ? Biết tôi đang ở phòng khách, còn nói như thế là cố tình muốn châm chọc tôi hay sao?”

Cố Uyển Tình vội vàng nói: “Không… không phải, con thực sự rất muốn nhường phòng cho em gái, nhưng…”

“Vậy thì tốt.” Tôi ngắt lời cô ta, nói với quản gia ở một bên: “Vậy phiền dì Tống mau sắp xếp người chuyển đồ của Cố Uyển Tình đến phòng khách. Dù sao nếu để tôi tự ra tay, lỡ có thiếu món đồ nào thì không thể nói rõ ràng được.”

Dì Tống khó xử nhìn ba mẹ Cố.

“Sao thế? Cố Uyển Tình cũng đã đồng ý rồi, còn có ai có ý kiến gì khác nữa sao? Hay là các người cảm thấy tôi không xứng?” Tôi hỏi.

“Không, Tiểu Tiểu, con đừng suy nghĩ nhiều.” Ba Cố nói với dì Tống: “Cứ làm theo lời tiểu thư đi.”

“Ba…” Cố Uyển Tình mở to mắt, ngơ ngác nhìn ba Cố.

Ba Cố xấu hổ quay mặt đi, thúc giục Cố Hành Chu sắp xếp việc trang trí căn phòng trống trên tầng hai càng sớm càng tốt. Trước khi đón tôi về, ông ta không vội trang trí, đến giờ thì vội rồi sao.

Thật là thú vị. Nhưng điều thú vị hơn đó là trong mắt Cố Uyển Tình hiện lên một tia oán hận. Tôi biết cuối cùng cô ta không thể chịu đựng được nữa.

Đúng rồi, thế này mới giống một Cố Uyển Tình, người đã giả vờ gọi nhầm rồi tâm sự với một dì xa lạ về những phiền não của mình, ám thị cho Khương Hồng Phân trông chừng tôi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận