Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

5:55 sáng – 22/11/2024

18
Một giờ sau, Hoắc Kiêu dùng điện thoại của ông Hoắc gọi video wechat tới.

Tôi còn tưởng là ông Hoắc, đang định chào, liền thấy khuôn mặt dán sát màn hình của Hoắc Kiêu, khuôn mặt anh ta tràn đầy lửa giận, tức giận mắng lớn:

“Tạ Thính Vãn! Ông đây chưa từng chạm vào em! Sao em có thể có thai được? Nói mau? Gian phu là đứa nào?”

Trước đây tôi chưa từng móc mỉa Hoắc Kiêu.

Nhưng đó không phải là con người thật của tôi.

Tôi đang định mắng lại, Hoắc Hành Chi cách đó mấy bước lập tức dán tới.

Đầu bên kia điện thoại, dường như đứng mạng.

Hoắc Kiêu ngơ ngác như con chó con, ánh mắt đờ đẫn trong phút chốc, sau đó là khiếp sợ, hoảng loạn, cùng với không dám tin.

“Chú… chú út?”

Hoắc Hành Chi một tay ôm eo tôi, kéo tôi vào lòng anh.

Người đàn ông nghiêm giọng trách mắng: “Không được vô lễ với thím út cháu!”

Tôi nhất thời nghẹn lời.

Đầu bên kia cuộc gọi, Hoắc Kiêu hoàn hồn, lau mặt, trong mắt mang chút tan vỡ.

Lúc này, ông Hoắc bu lại, ngược lại, tâm trạng của ông ấy rất tốt: “Thật không đó thằng ba? Cháu với Vãn Vãn… ở bên nhau? Nói cách khác, Vãn Vãn vẫn là con dâu nhà họ Hoắc ta đúng không? Tốt quá rồi!”

Hoắc Kiêu khóc: “Ông nội!”

Hoắc Hành Chi nói như đương nhiên: “Con với Vãn Vãn định sẽ kết hôn càng sớm càng tốt, con của chúng con không thể không có danh phận.”

Ông Hoắc cười híp mắt, đẩy Hoắc Kiêu ra cứ như ghét bỏ anh ta lắm vậy: “Các con an tâm kết hôn, chuyện khác không cần lo. Nhà thằng cả không đáng tin, thằng hai quanh năm ở nước ngoài làm nghệ thuật, đều sẽ không xen vào chuyện của các con.”

Hoắc Hành Chi cúp máy.

Ánh mắt anh khôi phục lại vẻ dịu dàng và quyến luyến: “Vãn Vãn, giữa chúng ta đã không còn bất kỳ chướng ngại nào nữa.”

Người đàn ông ôm tôi không chịu buông: “Vãn Vãn, anh muốn hôn em.”

Tôi: “…”

Hơi thở của Hoắc Hành Chi tràn ngập khắp nơi, làm người ta choáng đầu hoa mắt.

Lúc mấu chốt, tôi đè tay anh lại: “Không được, chú Hoắc, anh bị thương, em cũng đang mang thai.”

Không cẩn thận sẽ gây ra án mạng đó.

Dù sao tôi từng được thấy “lực sát thương” ở trên giường của Hoắc Hành Chi.

Hoắc Hành Chi cười khẽ: “Vậy thì hôn một lúc.”

Tôi hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã hôn bao lâu, cho đến khi chuông cửa vang lên.

Bên ngoài bắt đầu mưa, Hoắc Kiêu tìm tới, cả người nhếch nhác, mái tóc trước đây luôn được chải chuốt kỹ càng, lúc này lại rối bù.

Đôi mắt đen thui nhìn tôi chằm chằm.

Hoắc Hành Chi chắn phía trước tôi.

Nhưng Hoắc Kiêu không cam tâm, anh ta không dám nhằm vào Hoắc Hành Chi, liền chĩa về phía tôi: “Không cưới được tôi thế là muốn chú của tôi hả? Tạ Thính Vãn, em viết nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo quá rồi hả?”

Hoắc Kiêu nhìn chòng chọc vào môi tôi, lại quay sang nhìn môi Hoắc Hành Chi, tức đến phát run: “Các người… không được ở bên nhau! Tôi không đồng ý!”

19
Hoắc Hành Chi vẫn luôn chắn trước mặt tôi: “Vãn Vãn đã không còn thích cháu nữa rồi, cháu còn tiếp tục gây rối vô lý thì chú sẽ không khách khí với cháu nữa.”

Hoắc Kiêu nhất quyết muốn chất vấn tôi.

Hoắc Hành Chi sắp đánh người.

Hình như anh đã quên eo mình mới bị đâm một dao.

Tôi kéo Hoắc Hành Chi, lắc đầu với anh: “Để em tự giải quyết được không?”

Hoắc Hành Chi hơi do dự, tôi trực tiếp kiễng chân hôn lên môi anh: “Ngoan nào, ba thằng bé.”

Hoắc Hành Chi rất dễ dỗ, khóe môi lập tức cong lên, mày kiếm nhướng lên: “Hai người nói chuyện đàng hoàng, anh sẽ ở đây xem.”

Ý nói, anh sẽ không rời đi dù nửa bước.

Tôi đứng đối diện Hoắc Kiêu.

Anh ta nhếch nhác như thế, hoàn toàn khác với chàng trai đã thích nhiều năm.

Hoặc là nói, thứ tôi thực sự thích, chính là thân phận chồng chưa cưới, chứ không phải bản thân Hoắc Kiêu.

Tôi bình thản nói: “Vừa lúc hôm nay nói rõ ràng mọi thứ.”

Lồng ngực Hoắc Kiêu phập phồng: “Tạ Thính Vãn, em tâm cơ thật đó, em tiếp cận chú tôi là vì trả thù tôi đúng không? Tôi thật sự không ngờ em còn có bản lĩnh này, trước đây đã xem thường em rồi! Các người vừa rồi mới… hôn nhau? Các người còn… Tạ Thính Vãn, chú, các người đừng hành hạ tôi nữa! Rốt cuộc các người còn từng làm chuyện gì nữa?”

Tôi nhún vai: “Con cũng có rồi, rốt cuộc anh còn muốn hỏi chi tiết nào nữa?”

Mặt Hoắc Kiêu trắng bệch: “Tạ Thính Vãn! Em với chú tôi đã cùng nhau từ hai tháng trước rồi sao? Em ngoại tình!”

Tôi bật cười: “Tôi không ngoại tình, đêm tôi với chú Hoắc cùng nhau, là vì tôi bị Tống Khải bỏ thuốc, tôi gọi tới nhờ anh giúp, nhưng anh nói tôi bày trò, còn cúp điện thoại của tôi.”

“Không phải… Vãn Vãn, anh, anh… không rõ tình hình!”

Tôi thở dài: “Việc đã đến nước này, không còn gì để nói nữa rồi.”

Vẻ mặt Hoắc Kiêu nôn nóng, anh ta đột nhiên trở nên lo được lo mất, cực kỳ giống tôi của trước đây.

“Vãn Vãn! Từ nhỏ em đã đi theo bên cạnh anh, trước giờ chưa từng rời khỏi anh. Em cũng sẽ không thể nào rời khỏi anh phải không? Đứa bé… anh có thể xem như con ruột!”

Anh ta định kéo tay tôi, bị tôi tránh đi.

Hoắc Hành Chi xen vào: “Đứa bé là em họ cháu.”

Hoắc Kiêu: “…”

Tôi bình tĩnh nhìn Hoắc Kiêu: “Thời gian qua không liên lạc được với tôi, có phải sắp sụp đổ rồi không?”

Anh ta ngơ ngác.

Tôi thản nhiên nói: “Cảm nhận lần này của anh, chính là cảm nhận trong những năm qua của tôi. Lúc anh cần tôi, tôi nên xuất hiện. Nhưng lúc anh không cần là mong tôi biến đi. Mỗi lần không liên lạc được với anh, tôi lại hoài nghi bản thân vô số lần, tự mình tổn thương mình. Có một số việc, anh nói không sai. Đúng là tôi giả vờ ngoan ngoãn. Tôi cũng không muốn bị anh gọi đến thì đến, thích vứt thì vứt nữa. Anh chê tôi không thú vị, bản thân tôi cũng chán ghét điều đó từ lâu rồi! Hoắc Kiêu, chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi. Nhưng… sau này vẫn là người một nhà. Con của tôi sẽ gọi anh là anh.”

Hoắc Kiêu: “…”

Có lẽ không thích ứng được, đột nhiên thay đổi bối phận, Hoắc Kiêu thảm hại rời đi, người cao một mét tám, bóng lưng lại như hơi còng xuống.

20
Có vẻ như Hoắc Hành Chi hoàn toàn không bận tâm đến cháu mình.

“Đàn ông bình thường phải trải qua thất tình mới trưởng thành được.”

Tôi kinh ngạc: “Vậy anh thì sao? Chú Hoắc?”

Mắt Hoắc Hành Chi tối sầm: “Trước đây thấy em với Hoắc Kiêu ở bên nhau, đã đủ làm anh khó chịu.”

Được rồi…

May là anh chỉ lớn hơn tôi năm tuổi, bằng không, tôi sẽ hoài nghi anh thích loli.

Hoắc Hành Chi để tôi ngồi trên sofa, anh tựa đầu vào vai tôi.

Tôi: “Sao… sao anh phải như vậy?”

Đại boss một mét chín tựa đầu vào vai tôi, dáng vẻ khép nép đó làm tôi không thích ứng kịp.

Nếu không phải tự mình trải nghiệm, tôi sẽ hoàn toàn không tin rằng cá mập thương trường người sống chớ gần này lại có một bộ mặt như thế.

Hoắc Hành Chi có lý chẳng sợ: “Trong sách của em viết, đàn ông làm nũng đáng yêu muốn chết.”

Tôi: “…”

Anh từng đọc sách của tôi?

Xấu hổ quá đi!

Có điều, dần dần tiếp xúc với Hoắc Hành Chi, tôi càng ngày càng buông lỏng hơn.

Tôi không cần ngụy trang thành cô gái thượng lưu, còn anh thì sẽ cùng tôi đọc ngôn tình máu chó ngớ ngẩn.

Thời điểm mấu chốt, Hoắc Hành Chi chân thành đề nghị: “Cốt truyện đủ điên mới có thể hấp dẫn độc giả. Yêu đương bình thường tất nhiên quan trọng, nhưng yêu đương dị thường mới xuất sắc.”

Anh hiểu quá nhiều!

Mấy ngày sau, Hoắc Hành Chi dẫn tôi về nhà tổ ăn cơm.

Trừ Hoắc Kiêu, người nhà họ Hoắc đều có mặt, nhà chú hai ở hải ngoại cũng tới.

Nhà chú hai nghĩ rất thoáng, bày tỏ chúc phúc.

Nhưng cha mẹ Hoắc Kiêu lại không hề cho tôi sắc mặt tốt.

Mẹ Hoắc Kiêu: “Tôi thật sự không ngờ, nhà họ Tạ lại có cô con gái tâm cơ như thế! Dụ dỗ cả hai chú cháu nhà họ Hoắc!”

Cha Hoắc Kiêu cũng không hài lòng: “Hoắc Kiêu đến châu Phi rồi, cô Tạ, giờ cô hài lòng rồi chứ?”

Tôi: “…” Thật sự đến châu Phi?

Tôi nhìn về phía Hoắc Hành Chi ngồi bên cạnh.

Hoắc Hành Chi ôm vai tôi, tràn đầy sức lực của bạn trai, không chút nhượng bộ: “Vãn Vãn là vợ chưa cưới của em, xin anh cả, chị dâu tôn trọng cho, nếu không, lỗ hổng đầu tư gần đây của hai người, em sẽ không nhúng tay vào lo đâu.”

Hoắc Hành Chi, người khác gọi là tổng giám đốc Hoắc.

Anh mới thật sự là người thừa kế nhà họ Hoắc.

Con trưởng nhà họ Hoắc không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm, những năm qua chỉ chịu trách nhiệm phá của.

Ông Hoắc trầm giọng nói: “Cuộc hôn nhân này không có bất cứ vấn đề gì cả, để tôi xem ai có ý kiến? Dù có ý kiến, cũng thu hết lại cho tôi!”

Thế là cha mẹ Hoắc Kiêu không dám nói thêm gì nữa.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Lần đầu tiên tôi được kiên quyết bênh vực như thế, trong lòng trào dâng cảm giác tự tin vô hình.

Trước đây, Hoắc Kiêu luôn làm lơ tình cảm của tôi, cũng không chịu công khai thừa nhận người vợ chưa cưới là tôi.

Anh ta luôn xem thường tôi, coi tôi là vết nhơ.

Nhưng Hoắc Hành Chi lại khác, anh nắm tay tôi, long trọng giới thiệu tôi với tất cả mọi người.

Lúc anh bận rộn, vẫn không quên tán tỉnh tôi.

Cửa cầu thang lầu ba biệt thự, anh áp tôi vào tường, cúi đầu hôn xuống, giọng khàn khàn trầm thấp: “Bà Hoắc của anh, sau này xin chỉ giáo thêm.”

21 Phiên ngoại Hoắc Kiêu

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, cô gái luôn bám theo sau mông tôi lại có một ngày rời bỏ tôi.

Tôi coi những điều cô ấy làm như chuyện đương nhiên.

Tôi luôn cho là, cô ấy vốn nên nghe theo tôi, cũng nhất định phải yêu tôi. Hơn nữa, phải chấp nhận tất cả mọi điểm xấu của tôi một cách vô điều kiện.

Cho đến khi, cô ấy không nhận cuộc gọi của tôi nữa, block tất cả phương thức liên lạc.

Lúc đầu tôi cảm thấy chẳng làm sao cả.

Một ngày sau, tôi trở nên bực bội khó tả.

Một tuần sau, tôi mất đi khống chế.

Tôi điên cuồng tuyên bố chủ quyền ở trên mạng, muốn để tất cả mọi người biết, Tạ Thính Vãn vẫn là của tôi.

Lần đầu tiên tôi thực sự hiểu thế nào gọi là sợ hãi.

Tạ Thính Vãn đã trở thành người yêu của chú út tôi.

Chú là người mà cả đời tôi cũng không thể với tới.

Giống như, Tạ Thính Vãn, là người mà tôi không thể nào vãn hồi.

(Hết.)

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

18
Một giờ sau, Hoắc Kiêu dùng điện thoại của ông Hoắc gọi video wechat tới.

Tôi còn tưởng là ông Hoắc, đang định chào, liền thấy khuôn mặt dán sát màn hình của Hoắc Kiêu, khuôn mặt anh ta tràn đầy lửa giận, tức giận mắng lớn:

“Tạ Thính Vãn! Ông đây chưa từng chạm vào em! Sao em có thể có thai được? Nói mau? Gian phu là đứa nào?”

Trước đây tôi chưa từng móc mỉa Hoắc Kiêu.

Nhưng đó không phải là con người thật của tôi.

Tôi đang định mắng lại, Hoắc Hành Chi cách đó mấy bước lập tức dán tới.

Đầu bên kia điện thoại, dường như đứng mạng.

Hoắc Kiêu ngơ ngác như con chó con, ánh mắt đờ đẫn trong phút chốc, sau đó là khiếp sợ, hoảng loạn, cùng với không dám tin.

“Chú… chú út?”

Hoắc Hành Chi một tay ôm eo tôi, kéo tôi vào lòng anh.

Người đàn ông nghiêm giọng trách mắng: “Không được vô lễ với thím út cháu!”

Tôi nhất thời nghẹn lời.

Đầu bên kia cuộc gọi, Hoắc Kiêu hoàn hồn, lau mặt, trong mắt mang chút tan vỡ.

Lúc này, ông Hoắc bu lại, ngược lại, tâm trạng của ông ấy rất tốt: “Thật không đó thằng ba? Cháu với Vãn Vãn… ở bên nhau? Nói cách khác, Vãn Vãn vẫn là con dâu nhà họ Hoắc ta đúng không? Tốt quá rồi!”

Hoắc Kiêu khóc: “Ông nội!”

Hoắc Hành Chi nói như đương nhiên: “Con với Vãn Vãn định sẽ kết hôn càng sớm càng tốt, con của chúng con không thể không có danh phận.”

Ông Hoắc cười híp mắt, đẩy Hoắc Kiêu ra cứ như ghét bỏ anh ta lắm vậy: “Các con an tâm kết hôn, chuyện khác không cần lo. Nhà thằng cả không đáng tin, thằng hai quanh năm ở nước ngoài làm nghệ thuật, đều sẽ không xen vào chuyện của các con.”

Hoắc Hành Chi cúp máy.

Ánh mắt anh khôi phục lại vẻ dịu dàng và quyến luyến: “Vãn Vãn, giữa chúng ta đã không còn bất kỳ chướng ngại nào nữa.”

Người đàn ông ôm tôi không chịu buông: “Vãn Vãn, anh muốn hôn em.”

Tôi: “…”

Hơi thở của Hoắc Hành Chi tràn ngập khắp nơi, làm người ta choáng đầu hoa mắt.

Lúc mấu chốt, tôi đè tay anh lại: “Không được, chú Hoắc, anh bị thương, em cũng đang mang thai.”

Không cẩn thận sẽ gây ra án mạng đó.

Dù sao tôi từng được thấy “lực sát thương” ở trên giường của Hoắc Hành Chi.

Hoắc Hành Chi cười khẽ: “Vậy thì hôn một lúc.”

Tôi hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã hôn bao lâu, cho đến khi chuông cửa vang lên.

Bên ngoài bắt đầu mưa, Hoắc Kiêu tìm tới, cả người nhếch nhác, mái tóc trước đây luôn được chải chuốt kỹ càng, lúc này lại rối bù.

Đôi mắt đen thui nhìn tôi chằm chằm.

Hoắc Hành Chi chắn phía trước tôi.

Nhưng Hoắc Kiêu không cam tâm, anh ta không dám nhằm vào Hoắc Hành Chi, liền chĩa về phía tôi: “Không cưới được tôi thế là muốn chú của tôi hả? Tạ Thính Vãn, em viết nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo quá rồi hả?”

Hoắc Kiêu nhìn chòng chọc vào môi tôi, lại quay sang nhìn môi Hoắc Hành Chi, tức đến phát run: “Các người… không được ở bên nhau! Tôi không đồng ý!”

19
Hoắc Hành Chi vẫn luôn chắn trước mặt tôi: “Vãn Vãn đã không còn thích cháu nữa rồi, cháu còn tiếp tục gây rối vô lý thì chú sẽ không khách khí với cháu nữa.”

Hoắc Kiêu nhất quyết muốn chất vấn tôi.

Hoắc Hành Chi sắp đánh người.

Hình như anh đã quên eo mình mới bị đâm một dao.

Tôi kéo Hoắc Hành Chi, lắc đầu với anh: “Để em tự giải quyết được không?”

Hoắc Hành Chi hơi do dự, tôi trực tiếp kiễng chân hôn lên môi anh: “Ngoan nào, ba thằng bé.”

Hoắc Hành Chi rất dễ dỗ, khóe môi lập tức cong lên, mày kiếm nhướng lên: “Hai người nói chuyện đàng hoàng, anh sẽ ở đây xem.”

Ý nói, anh sẽ không rời đi dù nửa bước.

Tôi đứng đối diện Hoắc Kiêu.

Anh ta nhếch nhác như thế, hoàn toàn khác với chàng trai đã thích nhiều năm.

Hoặc là nói, thứ tôi thực sự thích, chính là thân phận chồng chưa cưới, chứ không phải bản thân Hoắc Kiêu.

Tôi bình thản nói: “Vừa lúc hôm nay nói rõ ràng mọi thứ.”

Lồng ngực Hoắc Kiêu phập phồng: “Tạ Thính Vãn, em tâm cơ thật đó, em tiếp cận chú tôi là vì trả thù tôi đúng không? Tôi thật sự không ngờ em còn có bản lĩnh này, trước đây đã xem thường em rồi! Các người vừa rồi mới… hôn nhau? Các người còn… Tạ Thính Vãn, chú, các người đừng hành hạ tôi nữa! Rốt cuộc các người còn từng làm chuyện gì nữa?”

Tôi nhún vai: “Con cũng có rồi, rốt cuộc anh còn muốn hỏi chi tiết nào nữa?”

Mặt Hoắc Kiêu trắng bệch: “Tạ Thính Vãn! Em với chú tôi đã cùng nhau từ hai tháng trước rồi sao? Em ngoại tình!”

Tôi bật cười: “Tôi không ngoại tình, đêm tôi với chú Hoắc cùng nhau, là vì tôi bị Tống Khải bỏ thuốc, tôi gọi tới nhờ anh giúp, nhưng anh nói tôi bày trò, còn cúp điện thoại của tôi.”

“Không phải… Vãn Vãn, anh, anh… không rõ tình hình!”

Tôi thở dài: “Việc đã đến nước này, không còn gì để nói nữa rồi.”

Vẻ mặt Hoắc Kiêu nôn nóng, anh ta đột nhiên trở nên lo được lo mất, cực kỳ giống tôi của trước đây.

“Vãn Vãn! Từ nhỏ em đã đi theo bên cạnh anh, trước giờ chưa từng rời khỏi anh. Em cũng sẽ không thể nào rời khỏi anh phải không? Đứa bé… anh có thể xem như con ruột!”

Anh ta định kéo tay tôi, bị tôi tránh đi.

Hoắc Hành Chi xen vào: “Đứa bé là em họ cháu.”

Hoắc Kiêu: “…”

Tôi bình tĩnh nhìn Hoắc Kiêu: “Thời gian qua không liên lạc được với tôi, có phải sắp sụp đổ rồi không?”

Anh ta ngơ ngác.

Tôi thản nhiên nói: “Cảm nhận lần này của anh, chính là cảm nhận trong những năm qua của tôi. Lúc anh cần tôi, tôi nên xuất hiện. Nhưng lúc anh không cần là mong tôi biến đi. Mỗi lần không liên lạc được với anh, tôi lại hoài nghi bản thân vô số lần, tự mình tổn thương mình. Có một số việc, anh nói không sai. Đúng là tôi giả vờ ngoan ngoãn. Tôi cũng không muốn bị anh gọi đến thì đến, thích vứt thì vứt nữa. Anh chê tôi không thú vị, bản thân tôi cũng chán ghét điều đó từ lâu rồi! Hoắc Kiêu, chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi. Nhưng… sau này vẫn là người một nhà. Con của tôi sẽ gọi anh là anh.”

Hoắc Kiêu: “…”

Có lẽ không thích ứng được, đột nhiên thay đổi bối phận, Hoắc Kiêu thảm hại rời đi, người cao một mét tám, bóng lưng lại như hơi còng xuống.

20
Có vẻ như Hoắc Hành Chi hoàn toàn không bận tâm đến cháu mình.

“Đàn ông bình thường phải trải qua thất tình mới trưởng thành được.”

Tôi kinh ngạc: “Vậy anh thì sao? Chú Hoắc?”

Mắt Hoắc Hành Chi tối sầm: “Trước đây thấy em với Hoắc Kiêu ở bên nhau, đã đủ làm anh khó chịu.”

Được rồi…

May là anh chỉ lớn hơn tôi năm tuổi, bằng không, tôi sẽ hoài nghi anh thích loli.

Hoắc Hành Chi để tôi ngồi trên sofa, anh tựa đầu vào vai tôi.

Tôi: “Sao… sao anh phải như vậy?”

Đại boss một mét chín tựa đầu vào vai tôi, dáng vẻ khép nép đó làm tôi không thích ứng kịp.

Nếu không phải tự mình trải nghiệm, tôi sẽ hoàn toàn không tin rằng cá mập thương trường người sống chớ gần này lại có một bộ mặt như thế.

Hoắc Hành Chi có lý chẳng sợ: “Trong sách của em viết, đàn ông làm nũng đáng yêu muốn chết.”

Tôi: “…”

Anh từng đọc sách của tôi?

Xấu hổ quá đi!

Có điều, dần dần tiếp xúc với Hoắc Hành Chi, tôi càng ngày càng buông lỏng hơn.

Tôi không cần ngụy trang thành cô gái thượng lưu, còn anh thì sẽ cùng tôi đọc ngôn tình máu chó ngớ ngẩn.

Thời điểm mấu chốt, Hoắc Hành Chi chân thành đề nghị: “Cốt truyện đủ điên mới có thể hấp dẫn độc giả. Yêu đương bình thường tất nhiên quan trọng, nhưng yêu đương dị thường mới xuất sắc.”

Anh hiểu quá nhiều!

Mấy ngày sau, Hoắc Hành Chi dẫn tôi về nhà tổ ăn cơm.

Trừ Hoắc Kiêu, người nhà họ Hoắc đều có mặt, nhà chú hai ở hải ngoại cũng tới.

Nhà chú hai nghĩ rất thoáng, bày tỏ chúc phúc.

Nhưng cha mẹ Hoắc Kiêu lại không hề cho tôi sắc mặt tốt.

Mẹ Hoắc Kiêu: “Tôi thật sự không ngờ, nhà họ Tạ lại có cô con gái tâm cơ như thế! Dụ dỗ cả hai chú cháu nhà họ Hoắc!”

Cha Hoắc Kiêu cũng không hài lòng: “Hoắc Kiêu đến châu Phi rồi, cô Tạ, giờ cô hài lòng rồi chứ?”

Tôi: “…” Thật sự đến châu Phi?

Tôi nhìn về phía Hoắc Hành Chi ngồi bên cạnh.

Hoắc Hành Chi ôm vai tôi, tràn đầy sức lực của bạn trai, không chút nhượng bộ: “Vãn Vãn là vợ chưa cưới của em, xin anh cả, chị dâu tôn trọng cho, nếu không, lỗ hổng đầu tư gần đây của hai người, em sẽ không nhúng tay vào lo đâu.”

Hoắc Hành Chi, người khác gọi là tổng giám đốc Hoắc.

Anh mới thật sự là người thừa kế nhà họ Hoắc.

Con trưởng nhà họ Hoắc không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm, những năm qua chỉ chịu trách nhiệm phá của.

Ông Hoắc trầm giọng nói: “Cuộc hôn nhân này không có bất cứ vấn đề gì cả, để tôi xem ai có ý kiến? Dù có ý kiến, cũng thu hết lại cho tôi!”

Thế là cha mẹ Hoắc Kiêu không dám nói thêm gì nữa.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Lần đầu tiên tôi được kiên quyết bênh vực như thế, trong lòng trào dâng cảm giác tự tin vô hình.

Trước đây, Hoắc Kiêu luôn làm lơ tình cảm của tôi, cũng không chịu công khai thừa nhận người vợ chưa cưới là tôi.

Anh ta luôn xem thường tôi, coi tôi là vết nhơ.

Nhưng Hoắc Hành Chi lại khác, anh nắm tay tôi, long trọng giới thiệu tôi với tất cả mọi người.

Lúc anh bận rộn, vẫn không quên tán tỉnh tôi.

Cửa cầu thang lầu ba biệt thự, anh áp tôi vào tường, cúi đầu hôn xuống, giọng khàn khàn trầm thấp: “Bà Hoắc của anh, sau này xin chỉ giáo thêm.”

21 Phiên ngoại Hoắc Kiêu

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, cô gái luôn bám theo sau mông tôi lại có một ngày rời bỏ tôi.

Tôi coi những điều cô ấy làm như chuyện đương nhiên.

Tôi luôn cho là, cô ấy vốn nên nghe theo tôi, cũng nhất định phải yêu tôi. Hơn nữa, phải chấp nhận tất cả mọi điểm xấu của tôi một cách vô điều kiện.

Cho đến khi, cô ấy không nhận cuộc gọi của tôi nữa, block tất cả phương thức liên lạc.

Lúc đầu tôi cảm thấy chẳng làm sao cả.

Một ngày sau, tôi trở nên bực bội khó tả.

Một tuần sau, tôi mất đi khống chế.

Tôi điên cuồng tuyên bố chủ quyền ở trên mạng, muốn để tất cả mọi người biết, Tạ Thính Vãn vẫn là của tôi.

Lần đầu tiên tôi thực sự hiểu thế nào gọi là sợ hãi.

Tạ Thính Vãn đã trở thành người yêu của chú út tôi.

Chú là người mà cả đời tôi cũng không thể với tới.

Giống như, Tạ Thính Vãn, là người mà tôi không thể nào vãn hồi.

(Hết.)

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận