1
Ta tên là Tông Thư Dư, là đệ nhất quý nữ kinh thành được mọi người ca ngợi.
Phụ thân ta là Tông Hàn Phi, xuất thân từ trạng nguyên, sau làm quan đến chức văn điện Đại học sĩ, rồi đến Tể tướng một triều.
Mẫu thân là Vương thị, đích nữ của trấn quốc công, rất coi trọng việc giáo dục, tận tâm bồi dưỡng ta không thua kém gì huynh trưởng.
Ta bảy tuổi đã bái nữ từ nhân Đại Lương là Huyền An làm thầy, mười hai tuổi dùng một bài từ ca ngợi hoa thược dược ôn nhu thanh nhã đã nổi danh khắp Thịnh Kinh.
Năm mười lăm tuổi, Bắc Tĩnh Vương muốn cưới ta làm phi, mẫu thân đã tức giận không nhẹ.
Bà chê Bắc Tĩnh Vương phong lưu đa tình, trong nhà cơ thiếp thành bầy, thực sự không phải là mối lương duyên tốt.
Huống hồ, gả cao thì phải chịu thiệt thòi.
Phủ tể tướng đã vô cùng vinh quang, phụ mẫu không muốn ta vào phủ công hầu vương gia, lãng phí tuổi thanh xuân để đấu đá với người khác.
Phụ thân lấy lý do muốn giữ ta thêm hai năm nữa, khéo léo từ chối Bắc Tĩnh Vương.
Năm đó, Yến phụ làm quan đến chức tham chính, là cánh tay đắc lực của phụ thân ta.
Con trai duy nhất của ông là Yến Đình Chi đỗ tiến sĩ, thanh nhã tuấn lãng, làm người khiêm tốn, có phong thái của phụ thân ta năm xưa.
Yến gia tuy không phải là danh môn vọng tộc nhưng cũng được coi là dòng dõi trong sạch, gia phong nghiêm cẩn.
Mẫu thân nói, gả vào nhà như vậy tuy không phải là vinh quang nhất nhưng lại không có bà mẫu quyền quý lập quy củ, sắc mặt khó coi; không có đại tẩu trong gia tộc thế gia so bì khoe khoang, thoải mái nhất.
Yến Đình Chi hứa cả đời chỉ có một mình ta, cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp, hoặc nuôi dưỡng ngoại thất.
Cứ như vậy, năm mười sáu tuổi ta đã gả cho Yến Đình Chi.
Ta và hắn đều yêu thích kim thạch học, sở thích tương đồng.
Uống rượu ngâm thơ, chơi thuyền ngắm trăng, đánh cờ uống trà, đã trải qua ba năm ngọt ngào hơn cả mật.
Cho đến khi trong triều có phái cải cách thi hành tân chính, phụ thân ta phản đối, bị bệ hạ cách chức, lưu đày đến Quả Châu.
Công công thấy gió đổi chiều liền kịch liệt chỉ trích phụ thân ta, tuyên bố ủng hộ tân chính, nhanh chóng giành được sự tin tưởng của bệ hạ, kế nhiệm chức tể tướng.
Sau khi ông lên làm tể tướng, lập tức điều Yến Đình Chi làm Lạc Dương phủ doãn.
Ta đang buồn bã vì phụ thân bị bãi quan, Yến Đình Chi lại từ Lạc Dương mang về một nữ tử đã mang thai hơn ba tháng.
Bên ngoài, Yến phụ đoạn tuyệt quan hệ với Tông gia, tránh không kịp.
Bên trong, Yến mẫu hứa rằng nếu đích nữ Doãn gia sinh con trai thì có thể nâng lên làm bình thê.
Mặc dù trên mặt không nói ra nhưng hành động của cả nhà này đã có ý định chặt đứt gốc rễ của ta ở Yến gia.
“Chỉ có sự cường thịnh của ngoại tộc mới có thể kìm hãm sự đê tiện của nhân tính.”
Trước kia mẫu thân bảo vệ ta quá tốt, ta vẫn luôn không hiểu ý sâu xa trong lời nói này của bà.
Bây giờ thì hiểu rồi, cũng bị thương tổn thấu xương.
Bụng của đích nữ Doãn gia ngày một lớn.
Yến Đình Chi không thể không đến cầu xin ta, đợi ta đồng ý mới có thể nghênh đón nàng ta vào cửa.
“Thư Dư, trong lòng ta từ trước đến nay chỉ có mình nàng, Thanh Nguyệt dù có con cũng không thể vượt qua được nàng.”
Ta nhẹ nhàng rút ống tay áo dài khỏi tay Yến Đình Chi, không chút kiêng dè nhìn thẳng vào hắn.
“Yến Đình Chi, chúng ta hòa li đi.”
2
Yến Đình Chi trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
“Thư Dư, nàng nói gì vậy?”
“Doãn Thanh Nguyệt vốn cũng là đích nữ quan gia, xứng đáng làm chủ mẫu của phủ tể tướng này.”
“Nàng ta bây giờ đã có thai, chàng đừng làm nàng ta tủi thân, ta nhường chỗ cho nàng, chúng ta hòa li.”
Yến Đình Chi hơi cụp mắt xuống.
Trong tay siết chặt chén trà bằng hổ phách thượng hạng.
Chén trà đó vẫn là do chúng ta cùng nhau mua ở Nhữ Châu.
“Thư Dư, chúng ta thành hôn đã ba năm, ước hẹn bạc đầu, ngọt ngào hơn cả mật, ta tuyệt đối không đồng ý hòa li với nàng.”
Ước hẹn bạc đầu, ngọt ngào hơn cả mật?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong lòng ta cười lạnh.
Nhưng không muốn đôi co nhiều lời với Yến Đình Chi.
Ta bảo nha hoàn Vũ Linh lấy văn thư “Phóng thê” mà ta đã soạn sẵn.
Trải ra trước mặt Yến Đình Chi.
“Đình Chi, bây giờ phụ thân ta đã bị lưu đày, mẫu thân lại bệnh nặng, trong nhà cần ta chăm sóc. Hiện tại chàng đã có người mới, sau này còn có con, chúng ta không bằng giải oan thả kết, càng không nên oán hận nhau. Từ biệt từ đây, mỗi người đều vui vẻ.”
Yến Đình Chi kinh ngạc nhìn ta.
“Nàng đang trách Yến gia bạc tình bạc nghĩa sao? Thư Dư, tình hình triều đình hiện tại, nàng không phải không biết, nếu phụ thân ta biểu lộ một chút đồng tình với nhạc phụ đại nhân thì Yến gia sẽ bị phái cải cách cắn xé đến mức không còn sót lại chút xương nào!”
Giữ mình cho chắc và giẫm đạp lên người khác rốt cuộc vẫn là khác nhau một trời một vực, Yến gia sao lại không biết?
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói.
“Phụ thân chàng bây giờ quyền cao chức trọng, ta sao dám bàn tán?”
Yến Đình Chi tự biết mình có lỗi, không nói nên lời.
Ta cầm bút chấm mực, đưa văn thư hòa li cho hắn.
“Hòa li ta chỉ cần mang theo của hồi môn mà ta mang đến, ngoài ra không cầu xin gì khác.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không hòa li với nàng.” Yến Đình Chi hất tay áo, thái độ kiên quyết.
Ta buông bút lông, nhìn những làn khói trắng bốc lên từ lư hương, bình tĩnh lại.
“Nếu không hòa li, ta đành phải đi báo quan.”
“Nàng nói gì vậy?”
Yến Đình Chi cau mày.
“Quý thái phi trong cung đã băng hà, đây là quốc tang, con dâu của thúc bá Yến gia qua đời, đây là gia tang.”
“Chàng gánh trên vai hai tang sự của quốc gia và gia đình, lại lén lút tư thông với Doãn Thanh Nguyệt, khiến nàng ta mang thai, nếu xét theo lễ pháp thì phải chịu tội gì?”
Yến gia bây giờ quyền thế ngập trời, nếu báo quan, họ cũng không sợ.
Chỉ là danh tiếng dòng dõi trong sạch của đời này, e là xong rồi.
“Thư Dư, ta biết nàng vẫn luôn ôn nhu nhu mì, không ngờ rằng, nàng lại…lạnh lùng như vậy.”
Nữ nhân chỉ cần làm những việc phù hợp với lợi ích của nam nhân thì sẽ được họ tặng cho đủ loại mỹ danh.
Hiền lương thục đức, ôn nhu đoan trang, nhẫn nhịn nhu mì.
Một khi không phù hợp với lợi ích của họ thì sẽ trở thành người đàn bà độc ác, sắt đá, rắn rết.
Yến Đình Chi cau mày nhìn ta, có vẻ quan tâm.
“Thư Dư, nàng có từng nghĩ đến, nếu hòa li với ta thì người trong kinh thành sẽ nói về nàng như thế nào không?”
Ta cười cười.
“Thì cũng chỉ nói là thê tử bị bỏ của Yến Đình Chi mà thôi.”
“Ta lại không cần phải ở Yến gia để xin một chén canh thừa cơm nguội, cần gì cái danh hão huyền đó?”
Ngày ta cầm văn thư hòa li bước ra khỏi Yến gia.
Đã làm chấn động cả kinh thành.
Có người cười ta ngốc.
Yến gia bây giờ đang vô cùng hiển hách, ta cứ thế này mà chịu đựng mãi, dù có thật sự không thể sinh con cũng không sao, nuôi mấy đứa con của thiếp thất bên mình, rồi cũng sẽ có ngày ngóc đầu lên được.
Có người thở dài than ta ngốc.
Trên đời này nào có chuyện nhất sinh nhất thế nhất song nhân? Phu thê như cha mẹ ta, đàn sắt hòa ca, chỉ ao ước uyên ương không ao ước tiên thì được mấy người.
Nhưng đoàn người trùng trùng điệp điệp đưa ta rời khỏi Yến gia vẫn khiến họ một lần nữa kinh ngạc.
Kinh doanh Tiết Độ Sứ Tông Cách Phi chính là huynh trưởng của ta, huynh ấy đích thân đến Yến gia đón ta về Tông phủ.
Mười ma ma, hai mươi nha hoàn, bốn mươi gã sai vặt, đoàn người kéo dài mười dặm không dứt, cảnh tượng huy hoàng như năm xưa.
Cũng có người sau khi biết mới vỗ tay khen ngợi.
Đại tiểu thư Tông gia hòa li.
Không phải vừa vặn mang tiền cứu mạng về để vực dậy Tông gia hay sao?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.