01.
Sau khi cả nhà bị tàn sát, ta mai danh ẩn tích, đến kinh thành.
Nhìn thấy khắp phố phường đều treo đèn lồng đỏ thắm.
Những người xung quanh thấy ta nghi hoặc, liền cười giải thích cho ta:
“Tiểu ăn mày, đây là Thẩm tiểu tướng quân sắp đại hôn đấy.”
“Hắn đã giết chết Tuy thị nhất tộc làm loạn ở biên quan, hoàng đế rất vui mừng, liền ban hôn cho hắn và Hạ tiểu thư, chi nữ của thủ phụ.”
“Đại hôn ba ngày, Thẩm tướng quân liền sai người treo lụa đỏ, rải vàng bạc trên phố, muốn để bách tính cùng vui với hắn.”
Lúc này, một thiếu niên cưỡi ngựa phi qua, tóc đen áo giáp bạc, ngông cuồng tùy ý như ánh mặt trời rực rỡ.
Bách tính thấy vậy, đều reo hò: “Thẩm tiểu tướng quân, chúc ngài đại hôn cát tường như ý.”
Thiếu niên quay đầu lại, khẽ nhếch khóe miệng:
“Nhất định sẽ cát tường.”
Hắn chuyển tầm mắt, nhìn ta, vẻ mặt chán ghét: “Thật xui xẻo, kinh thành thế mà còn có ăn mày.”
Nói xong, hắn cưỡi ngựa rời đi.
Để lại đầy đất vàng bạc.
Nhìn bóng người nam nhân đi xa, ta nhặt một đồng tiền vàng, rồi quay người, bước vào thanh lâu số một kinh đô – Nghi Xuân lâu.
02.
Quản sự của Nghi Xuân lâu là Hoa ma ma.
Bà đã giữ ta lại.
Lại bởi vì ta dung mạo tốt, dù tuổi còn nhỏ, bà cũng phái người đến cẩn thận dạy dỗ.
Bàdạy ta lễ nghi, lời ăn tiếng nói, dạy ta đàn, dạy ta vẽ, dạy ta quan sát sắc mặt, dạy ta mềm mại đáng yêu.
So với việc dạy kỹ nữ thì giống như đang bồi dưỡng một tiểu thư khuê các hơn.
Có người trong lâu thấy đỏ mắt, liền muốn hủy dung mạo của ta.
Hoa ma ma đánh người đó đến gần chết.
Người đó không cam lòng nói Hoa ma ma không công bằng.
Hoa ma ma cười khẩy, túm lấy tóc người đó, lôi đến trước chân ta, giọng nói lạnh như băng:
“Ngươi tự mở mắt ra mà xem, ngươi có được một nửa nhan sắc của nàng không!
“Đệ nhất mỹ nhân kinh thành kia, được Thẩm tướng quân sủng lên tận trời, Hạ Trích Nguyệt, chỉ sợ cũng không bằng nàng được bảy phần, mà đã mê hoặc Thẩm tướng quân đến mức không biết đông tây nam bắc, ngươi lại là cái thá gì, cũng xứng nói công bằng với ta!”
Nói xong, liền sai người ném nàng ta vào hậu viện.
Ta lạnh lùng nhìn mọi chuyện, không nói một lời.
Hoa ma ma thấy ta xử sự không kinh sợ, càng thêm hài lòng, cười nói với ta:
“Hoa Dung, đừng sợ, ta sẽ không để bất kỳ ai làm hại con.”
Ta đương nhiên hiểu lời chưa nói hết của bà.
Sau đó, ta lại gặp người đó lần nữa, nàng ta đã bị thối rữa khắp người, không ra hình người.
Thấy ta, nàng dùng hết sức gào thét: “Hoa Dung, ngươi chờ đấy, đừng thấy bà ta đối xử với ngươi như trân bảo, đợi đến khi ngươi tuổi già sắc suy, ngươi chỉ có thể thảm hơn ta!”
Đạo lý này, ta hiểu.
Phụ hoàng từng nói với ta, trên đời này ngoài cha mẹ ruột thịt, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta.
Hoặc là có chỗ cầu, hoặc là có mưu đồ.
Còn Hoa ma ma, là mong ngóng bán được ta với giá cao.
Chuyện này, mọi người đều biết.
Nhưng không ai biết, ta muốn chính là tâm tư này của bà ta.
Nếu bà ta không giúp ta tạo thế, ta làm sao có thể gặp lại kẻ thù giết cả nhà ta được.
03.
Năm mười lăm tuổi, ta lần đầu lên đài biểu diễn.
Trên sân khấu lớn, kéo một lớp vải mỏng, ta nhẹ nhàng gảy đàn, tay áo tung bay như múa, in vào tấm vải xanh, tựa như cánh bướm rung động, tiếng đàn như tiếng phượng hoàng nhẹ nhàng, du dương êm tai.
Một khúc nhạc khiến cả kinh thành kinh ngạc.
Từ ngày đó, cái tên Hoa Dung của ta truyền khắp kinh thành.
Mà điều này, cũng khiến ta gặp lại Thẩm Từ Dung.
Hắn được Bùi tiểu hầu gia dẫn đến.
Hai người này đều là những nhân vật cao quý bậc nhất kinh thành.
Đứng ngoài cửa, ta nghe thấy Bùi Minh Du đang cười trêu chọc Thẩm Từ Dung: “Từ Dung, ngươi cãi nhau với phu nhân, thay vì ở nhà phiền lòng, không bằng đến đây tiêu dao khoái hoạt. mỹ nữ như ngọc, cho dù ngươi vì Hạ tiểu thư thủ thân như ngọc, giải sầu một chút cũng tốt. Thẩm Từ Dung im lặng.
Bùi Minh Du lại nói: “Nói thật, ngươi thành hôn năm năm không có lấy một hài tử, Thẩm lão phu nhân nạp thiếp cho ngươi vốn là nên. Hạ Trích Nguyệt rốt cuộc phát điên cái gì, còn cào mặt ngươi thành thế này. Ngày mai vào triều, ngươi lại bị chế giễu rồi.”
Đẩy cửa bước vào, ta liếc mắt đã thấy vết cào trên mặt và cổ Thẩm Từ Dung.
Từng vết đều rỉ máu.
Trên làn da trắng của hắn càng thêm đáng sợ.
Nhưng ta chỉ giả vờ không thấy, ôm đàn tỳ bà, thân hình nhẹ nhàng đi đến trước mặt hai người, cúi đầu, liền lộ ra phần gáy trắng nõn như ngọc:
“Nô gia Hoa Dung, đặc biệt đến hầu hạ hai vị gia.”
04.
Trong phòng riêng.
Bùi Minh Du đánh giá ta một lượt, cười nói với Thẩm Từ Dung: “Ta không ngờ kinh thành này còn giấu được mỹ nhân như thế này.”
“Chỉ sợ còn đẹp hơn Hạ Trích Nguyệt vài phần.”
Lời nói đùa cợt.
Nhưng không ngờ lại chọc giận Thẩm Từ Dung, hắn tiến lên bóp cằm ta, ánh mắt lạnh băng:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Một kẻ ti tiện cũng xứng so sánh với phu nhân của ta sao?”
Hắn dùng sức rất lớn, như thể giây tiếp theo sẽ bóp nát hàm ta.
Ta đau đến tái mặt, vẻ mặt sợ hãi và hoảng loạn:
“Xin Bùi tiểu hầu gia đừng trêu đùa nô gia, nô gia thân thể ti tiện, chỉ biết lấy sắc hầu người, sao có thể so sánh với tướng quân phu nhân.”
Giọng nói theo nước mắt rơi xuống, yếu ớt như hoa mẫu đơn, động lòng người, khiến người ta thương xót.
Mà ta càng biết, góc độ này ta có vài phần giống Hạ Trích Nguyệt.
Quả nhiên, đôi mắt đen láy của Thẩm Từ Dung đờ đẫn, tuy không buông tay, nhưng đã nới lỏng sức lực.
Cho đến khi Bùi Minh Du nói:
“Hoa nương tử, nghe nói đàn nghệ của ngươi rất cao siêu, liền mời ngươi đàn vài bản, giúp bằng hữu chí cốt của ta giải tỏa phiền muộn trong lòng.”
“Vâng.”
Thẩm Từ Dung mới buông ta ra. Ta ngồi xuống, theo đôi tay ngọc ngà nhanh chóng gảy đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng như suối chảy tuôn ra. Tiếng đàn du dương êm tai, như tiếng oanh hót, lại như suối nước trong vắt trên núi tuyết, trong trẻo và vang xa.
Bùi Minh Du nghe đến như si như say.
Ngay cả Thẩm Từ Dung cũng buông chén rượu, ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người ta.
Chính hắn cũng không để ý.
Từ khi vào cửa, đôi mày nhíu chặt của hắn, giờ phút này đã giãn ra.
Ta thu hết mọi thứ vào đáy mắt.
Khóe miệng thoáng nở một nụ cười không dễ nhận ra.
Lúc này, cửa đột nhiên bị gõ, quản gia phủ tướng quân đi vào, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Tướng quân, phu nhân nghe nói người đến Nghi Xuân lâu, ở phủ lại làm loạn đòi tự vẫn.”
Nghe vậy.
Thẩm Từ Dung đột nhiên đứng dậy, không ngoảnh lại mà sải bước ra ngoài.
Nhưng đến trước cửa, người nam nhân đột nhiên quay đầu nhìn ta, giọng trầm thấp: “Ngươi tên gì?”
Ta cụp mắt che đi ý cười trong mắt, nhưng khi mở miệng lại yếu đuối như cánh hoa:
“Nô gia, Hoa Dung.”
05.
Người dân kinh thành đều biết, Thẩm Từ Dung thành hôn năm năm, nhưng chưa có con.
Hắn giữ lời hẹn một đời một kiếp một đôi người với Hạ Trích Nguyệt nên tuyệt đối không nạp thiếp, thậm chí không bao giờ bước chân vào chốn phong nguyệt.
Cách đây không lâu, Thẩm lão phu nhân bất mãn, quyết định sắp xếp nạp thiếp, nhưng lại chọc giận Hạ Trích Nguyệt, nàng ta làm loạn hầu phủ, mặc dù khiến chuyện nạp thiếp tan thành mây khói, nhưng cũng chọc tức Thẩm lão phu nhân đến phát bệnh.
Thẩm Từ Dung dù yêu nàng ta như mạng, nhưng có thể dung túng nàng ta ngang ngược bất hiếu với mẹ mình như vậy sao?
Nếu như có thể?
Sao lại đến Nghi Xuân lâu được?
Đây là giận dỗi, hay là thị uy?
Ai mà biết được.
Tiễn Thẩm Từ Dung và Bùi tiểu hầu gia đi, Hoa ma ma vội vàng đi vào.
Thấy cằm ta đã bầm tím, vội vàng bảo người bôi thuốc cho ta.
Trong chốc lát, cảm giác mát lạnh đã át đi cơn đau rát bỏng.
Hoa ma ma thở dài nói:
“Không nương tay như vậy, xem ra, Thẩm tướng quân thật sự yêu phu nhân lắm, khối sắt này của hắn đúng là không lay chuyển được.”
Ta nhướng mày cười như không cười nhìn bà ta, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, vừa vặn chạm phải ánh mắt sắc bén của người nam nhân. Ta gật đầu cười nhẹ, vẻ mặt nhu thuận nhưng khi mở miệng, giọng điệu lại lạnh lùng châm chọc:
“Ma ma, người sợ nhất là phá giới, bởi vì một khi đã phá giới, dục vọng sẽ như nước vỡ bờ, không thể ngăn lại.”
06.
Gặp lại Thẩm Từ Dung lần nữa.
Là ba ngày sau.
Hắn mặc một bộ đồ đen, đôi mắt u ám: “Ngươi biết Phượng cầu hoàng không?”
“Biết.”
Ta cúi đầu nhẹ nhàng gảy đàn.
Tiếng đàn du dương, kể lể nỗi lòng của người có tình, da diết triền miên.
Nhưng không giống với sự nhu mì cố ý của các ca kỹ khác.
Thẩm Từ Dung dựa vào giường, nghiêng mắt nhìn ta, lặng lẽ lắng nghe.
Không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Một khúc nhạc kết thúc.
Ta nhìn người nam nhân vô tri vô giác từ xa, như thể bây giờ ta tự tay giết hắn, hắn sẽ vui vẻ chịu chết trong giấc ngủ.
Ta nắm chặt tay, đứng dậy, cầm lấy hộp ngọc bên cạnh, đi đến trước mặt hắn.
Nhưng vừa mới giơ tay lên.
Đã bị người nam nhân nắm chặt.
Ta ngẩng đầu nhìn, nhưng phát hiện đôi mắt người nam nhân sáng ngời, không hề có chút mơ màng nào sau khi ngủ thiếp đi.
Hắn căn bản không ngủ.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn dùng sức rất lớn, ta nín thở chịu đau, đưa hộp ngọc đến trước mặt hắn: “Nô gia chỉ muốn bôi thuốc cho tướng quân.”
Hắn hất tay ta ra: “Đừng làm chuyện dư thừa.”
“Ngọc Dung cao.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.