17.
Nghĩ lại năm mười lăm tuổi ấy, không lâu sau khi mẫu thân đi giao hương cho một nhà quyền quý trở về, thì bà đã nhận được thư mời từ Đông Cung.
Nhà ấy, chính là họ Kiều.
Sau khi từ đó trở về, mẫu thân bỗng dưng không nhắc đến a tỷ đã thất lạc nữa, cũng không còn thường xuyên đến quan phủ hỏi thăm tin tức hay biếu quà.
Mẫu thân có hai ngày cứ ngẩn ngơ, nhưng lại rất vui vẻ.
Khi ấy ta chỉ nghĩ, mẫu thân vui vì được Thái tử mời.
Nào ngờ, mẫu thân vui vì đã gặp lại a tỷ.
Mẫu thân tưởng rằng nhi nữ thất lạc đã trở về, sống sung sướng giàu sang, nên dập tắt ý định nhận lại con, chỉ muốn đến nhìn thêm một lần.
Ai ngờ ả ác nữ đã cướp thân xác atỷ lại đang chuẩn bị một màn kịch diệt khẩu.
Thảo nào, lời mẫu thân nhờ nhũ mẫu nhắn lại cho ta chỉ có một chữ “đi”.
Cho đến khi chết, mẫu thân cũng không biết, kẻ đã ra lệnh giết bà, kẻ ân ái khi bà đang trên con đường chờ chết, không phải là nữ nhi chân chính của bà.
18.
Ta tiếp tục quay về Đông Cung .
Thái tử phi không định để ta tiếp tục tiếp xúc với đứa con ngốc của nàng ta nữa.
Nàng ta muốn Thái tử xử lý ta như cách hắn ta loại bỏ các phụ nhân khác.
Trong cung điện nguy nga, vị Thái tử phi vận y phục mỏng manh, thân hình sưng phù nhưng vẫn cố làm nũng, giậm chân thình thịch.
Bát ăn nhỏ của nàng ta bị hất đổ xuống đất.
Nàng ta nào có bị tắc sữa, nàng ta chỉ là ăn đồ lạnh nên bị tiêu chảy thôi, chẳng khác gì người thường.
Dùng nhan sắc để hầu hạ người khác, nhan sắc phai tàn thì tình yêu cũng nhạt phai.
Ta cố ý quay lại đại điện để thỉnh an.
Thái tử phi lập tức nổi giận, sấn tới đẩy ta ngã nhào.
Ta ngã xuống dưới chân Thái tử, hắn ta vội vàng đưa tay ra đỡ ta dậy.
Mắt ta đỏ hoe, người khẽ run rẩy, tựa người vào Thái tử. Những thủ đoạn mà nàng ta từng dùng, ta dùng lại thì Thái tử đều vui vẻ đón nhận.
Thái tử phi gào lên: “Chàng đã hứa với thiếp, chàng chỉ có mình thiếp, chàng đã thề trước thần linh rồi. Vậy mà giờ chàng lại chạm vào tay, vào cánh tay của ả. Thiếp muốn chàng cắt bỏ chúng đi…”
“Nàng ta là nhũ mẫu của Hoàng tôn.”
“Cho con bú đâu cần dùng đến tay với cánh tay!”
Thái tử nhìn Thái tử phi bằng ánh mắt xa lạ và kinh ngạc.
“Ta không ngờ, nàng lại là kẻ độc ác đến vậy. Thân thể tóc da, nhận từ phụ mẫu, sao có thể hủy hoại.”
Ta được hắn ta lặng lẽ đỡ dậy, run rẩy theo hắn ta đi ra ngoài.
— Thì ra, hắn ta đều biết cả. Hắn ta cũng biết không thể làm tổn hại thân thể người khác.
Nỗi căm hận khiến thân thể ta khẽ run lên.
Thái tử lại hiểu lầm, hắn ta đưa tay ôm lấy cánh tay ta: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
19.
Ở góc rẽ, chân ta khựng lại, hắn ta vội vàng ôm ta vào lòng.
“Mùi hương trên người nàng… rất thơm. Luôn khiến ta thấy an lòng. Giống như mùi hương thuở bé.”
“Là mùi sữa.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta, hắn ta cũng nhìn ta.
Dưới ánh tà dương, vành tai hắn ta ửng đỏ.
Ta nhón chân vụng về hôn lên khóe miệng hắn ta, rồi vội vàng rời đi: “Thiếp không biết hôn người khác.”
Thái tử khẽ run lên, hắn ta nhìn ta, giọng nói rất dịu dàng.
“Ta sẽ.”
Hắn ta nhắm mắt lại, ta mở mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn ta, cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Không biết Thái tử phi đang đứng sau nhìn có thấy ghê tởm như ta không.
20.
Mọi người trong cung đều biết rằng Thái tử và Thái tử phi cãi nhau vì ta.
Thái tử phi kiên quyết không muốn ta làm nhũ mẫu, bởi vì Thái tử thích mùi sữa.
Nàng ta đuổi hết tất cả các nhũ mẫu, nói rằng theo phong tục quê nhà, để nuôi dưỡng tình cảm giữa mẫu thân và hài tử thì phải tự mình cho con bú.
Chỉ có những người mẫu thân vô trách nhiệm mới giao việc này cho người khác.
Hoàng hậu nghe xong, khóe mắt giật giật.
Sau đó, bà ấy sắp xếp cho ta ở lại trong cung.
Ta trở thành một nữ quan nhỏ phụ trách việc bưng bê và quản lý món ăn trong Ngự thiện phòng.
Ta làm việc rất chăm chỉ và tận tâm.
Đồ ăn của Thái tử phi đều phải kiểm tra một cách cẩn thận từng món một.
Từ khi quyết định tự mình cho con bú, nàng ta đã liên tục yêu cầu các y sĩ và nhũ mẫu đến để kích thích sữa, mặc dù đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn, nhưng do vội vàng, nàng ta đã làm tắc nghẽn ngực khiến nó trở nên như một tảng đá.
Ta đặc biệt mang đồ ăn đến gặp Thái tử, nói rằng ta sẵn lòng giúp Thái tử phi thông hơi.
Thái tử rất cảm động: “Phán Nhi, nàng thật sự là một người tốt.”
Thái tử phi vừa tức giận vừa đau đớn, mắng ta độc ác, tin chắc rằng ta không có ý định tốt và quyết định không muốn cho ta can thiệp.
Sau ba lần tự mình yêu cầu, mỗi lần chỉ cần ta nói, nàng ta lại ném bát rồi sau đó đuổi ta đi.
Ngày thứ mười, nàng ta không chịu nổi nữa. Dược thạch không có tác dụng, cho nên nàng ta đã đặc biệt phái người đến tìm ta.
Ta nhìn nàng ta từ xa rồi quay đi.
Đôi nhũ này đã bị nàng ta làm hỏng từ lâu, nếu muốn sống sót, chỉ có thể cắt bỏ.
Thái tử phi kinh ngạc và Thái tử cũng không biết phải làm gì.
Thái tử phi đã khóc suốt hai ngày, mắt như quả óc chó.
Thái tử lại nảy sinh tình cảm thương yêu và trong một thời gian dài, không đến gặp ta.
Sau đó, Thái tử phi nói rằng nàng ta có thể tự cắt và tất cả các cung nữ trong Đông Cung cũng phải tự cắt.
Trong một khoảnh khắc, Đông Cung bị xáo trộn.
Mọi người đều bàng hoàng.
Và thái tử… đã đồng ý.
21.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa cố tình gặp Thái tử để xin hai cung nữ ở Đông cung sang Ngự thiện phòng.
Hai cung nữ này đã ở Đông cung khá lâu, chuyện biết hay không biết thì cũng nắm được đôi chút.
Họ không giấu được sự oán hận dành cho Thái tử phi.
Họ kể cho ta nghe rất nhiều chuyện bí mật của Thái tử phi.
Thái tử phi mới đến còn giả vờ nói mọi người bình đẳng, không cần phải hành lễ với nàng ta.
Nhưng rồi nàng ta lại hại chết mấy cung nữ với lý do “xúc phạm” hay “bất kính” với bậc hậu phi.
Nàng ta tự xưng là người uyên bác, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ ngâm nga được một hai bài thơ.
Thậm chí những bài thơ ấy còn chẳng ăn nhập gì với cảnh vật xung quanh, chắc là chép ở đâu đó.
Nàng ta nói mình tinh thông âm luật, nhưng cung, thương, giốc, chủy cũng chẳng phân biệt được.
Hơn nữa, Thái tử phi chẳng bao giờ rửa mặt, trang điểm qua loa. Mỗi ngày, nàng ta chỉ dặm thêm son phấn lên lớp trang điểm cũ từ hôm trước.
Thái tử phi gọi đây là lối sống mới, là “trang điểm nhiều lớp”.
Ngay cả khi mang thai cũng vậy.
Giờ thì ta đã hiểu vì sao Hoàng thái tôn lại ngốc nghếch đến thế.
Thái tử vì kẻ ngốc này mà hại chết mẫu thân ta, đúng là ngu xuẩn.
Kẻ ngu xuẩn thế này, sao có thể làm Thái tử, cai quản cả giang sơn?
22.
Chờ đến khi cuối cùng Thái tử cũng rời khỏi chỗ Thái tử phi thì Hoàng thượng cũng đã nam tuần trở về.
Người vừa về, ta liền bắt đầu bận rộn.
Một lần ở Ngự thư phòng, ta đích thân dâng trà, Hoàng thượng mỉm cười ra hiệu ta lui xuống. Lúc này, Thái tử mới nhận ra có điều bất thường.
Ta cung kính lui ra, liếc nhìn Thái tử, quả nhiên hắn ta viện cớ đi theo.
Đến chỗ ngoặt, hắn ta kéo ta vào một cung điện vắng vẻ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cả tháng nay Thái tử không đến Ngự thiện phòng, quản sự gây khó dễ, có hôm ta bị mắng té tát trở về Hoa viên, tình cờ gặp Hoàng thượng…” Ta cố tỏ vẻ ngây thơ, mỉm cười: “Người hỏi vết thương trên người ta là do đâu mà có…rồi nhắc lại chuyện hôm trước ta dâng hoa ở Đông cung, hóa ra Người vẫn còn nhớ ta…”
Thái tử lập tức nói: “Phụ hoàng xưa nay luôn quan tâm kẻ dưới, nàng đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng Hoàng thượng còn khen ta biết chữ, thông minh nữa. Người còn nói nếu có cơ hội, sẽ điều chỉnh chức vụ cho ta.”
“Nàng gọi ta ra chỉ để nói những chuyện này?” Thái tử gắt gỏng.
Ta kéo nhẹ tay áo hắn ta: “Điện hạ, ta chỉ muốn hỏi ngài, những phụ nhân đã có phu quân như ta liệu có cơ hội vào cung làm nữ quan, hầu hạ Hoàng thượng không?”
Triều trước từng có tiền lệ, nhưng những nữ quan đó thực chất là phi tần của Hoàng thượng.
Thái tử lạnh lùng: “Không biết.”
“Không biết?” Ta ngẩng đầu cố ý chọc tức hắn ta: “Điện hạ chẳng phải đã hứa với ta, nếu ta giúp ngài chăm sóc Thái tử phi thật tốt, sau này sẽ tìm cách đưa ta đến bên cạnh Hoàng thượng sao? Chẳng lẽ Điện hạ muốn nuốt lời?”
Giọng Thái tử đã có chút tức giận, cười lạnh: “Ta thật không ngờ ngươi lại si tình đến vậy. Ngươi nghĩ cứ ở bên cạnh phụ hoàng là có thể ở lại mãi sao? Thủ đoạn của mẫu hậu ta, há phải một mình Kiều Vọng Thư có thể so sánh? Ngươi còn không đối phó nổi nàng ta, làm sao đối phó được mẫu hậu ta?”
Ta cúi đầu e thẹn, tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Nhưng Hoàng thượng sẽ bảo vệ ta. Người là Thiên tử.”
“Ngươi chỉ là một dân nữ không có thân phận, phụ hoàng chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, vài ba hôm sẽ chán, đến lúc đó xem ngươi làm sao?”
“Thủ đoạn của nô tỳ, Điện hạ chưa từng thử qua…” Ta tiến thêm một bước, nắm lấy vạt áo hắn ta.
Thái tử cúi đầu nhìn ta.
Ánh mắt phức tạp.
Ngay khi sắp hôn hắn ta, ta buông tay ra, vỗ vỗ vạt áo và vuốt phẳng: “…Sao biết Hoàng thượng sẽ không thích.”
Lời còn chưa dứt, Thái tử đã cúi đầu ngậm lấy môi ta.
Sau lưng trống rỗng, hắn ta xoay người một cái, ép ta vào cánh cửa.
Nụ hôn hung hãn như trút hết mọi cảm xúc.
Cơ thể kề sát, bị giam cầm, vào khoảnh khắc cuối cùng, ta thở dốc đẩy hắn ta ra.
“Đừng.”
“Sau này ta cũng là Thiên tử. Tam cung lục viện, phụ hoàng có biết bao phi tần. Bên cạnh ta chỉ có một Hoàng hậu…”
Ta nhìn hắn ta với đôi môi sưng đỏ, hắn ta nói xong thì im lặng một lúc.
Có lẽ hắn ta đã nghĩ đến vị chính phi mà hắn ta yêu thương.
23.
Ngoài cửa vang lên tiếng hỏi của nhũ mẫu: “Điện hạ? Điện hạ có ở đây không? Thái tử phi cho gọi người, Tiểu hoàng tôn bệnh rồi.”
Hắn ta vùi mặt vào cổ ta.
Nói rằng hắn ta thật lòng.
Thậm chí hắn ta muốn cưới ta, chỉ cần ta cho hắn ta chút thời gian.
Vài ngày sau, hắn ta lại tranh thủ đến thăm ta.
Thái tử phi sau khi chút áy náy mong manh kia đã cạn kiệt.
Nàng ta phải nghĩ cách khác.
Ví như để Hoàng thái tôn đổ bệnh.
Nhưng dù vậy, Thái tử cũng chỉ đến rồi đi.
Lần đầu tiên Thái tử phi đến chỗ Hoàng hậu cáo trạng.
Nàng ta nói Thái tử bị một con hồ ly tinh đã qua một đời phu quân mê hoặc.
Hoàng hậu hỏi: “Phán Nhi, ngươi nói xem ngươi đây là sao?”
Ta quỳ bên cạnh Hoàng hậu: “Nô tỳ không dám.”
Thái tử phi lúc này mới nhìn thấy ta đang ở bên cạnh, lại thấy ta khẽ kéo vạt áo lên, lập tức nổi trận lôi đình, hét lên một tiếng rồi nhào tới.
Ta đợi đến khi ta bị nàng ta cào một vết máu trên mặt mới bắt đầu né tránh.
Đêm đó, Thái tử đến và tự mình đặt thuốc cho ta.
Ta vừa chạm vào khuôn mặt, cảm xúc nổi lên, nhưng rồi “người trong cuộc” là Thái tử phi đã biết tin và đến với một nhóm người, họ đến và đạp cửa sẵn sàng bắt tội phạm.
Nàng ôm chặt Hoàng thái tôn, khóc lóc ầm ĩ.
Hoàng thái tôn trong lòng nàng ta thì lại cười khanh khách.
Lần đầu tiên Thái tử tỏ vẻ chán ghét nàng ta: “Cút đi.”
Thái tử phi không chịu, Thái tử liền đích thân đẩy nàng ta ra.
Nàng ta ở ngoài của khóc lóc, cả Đông cung đều biết chuyện.
Thái tử phi thất sủng rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.