Ta nhìn hắn với ánh mắt phức tạp hồi lâu, thấy hắn lúng túng sờ mũi, ta mới thở dài: “Đầu óc ngươi sắc bén như vậy, chỉ làm tiểu đồng trông coi tiệm thuốc thì thật lãng phí tài năng.”
A Mặc: “…”
Hắn gõ nhẹ đầu ta một cái, tức giận nói: “Ngươi còn có sức trêu chọc ta, xem ra vẫn chưa đủ sợ hãi.”
“Được rồi, ngươi ngủ gần nửa ngày trời rồi, dậy ăn chút gì đi.”
Nói xong hắn quay người đi ra ngoài, cho ta thời gian sửa sang lại quần áo, ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng hắn.
Trước đây ta chưa bao giờ để ý dáng người của hắn thon dài như vậy, bộ trường sam mộc mạc khoác trên người hắn, bỏ qua khuôn mặt bình thường kia, thực ra lại có mấy phần lỗi lạc.
7.
Ta an ổn sống ở nhà A Mặc.
Mặc dù A Mặc chỉ là tiểu đồng trong tiệm thuốc, nhưng nhà của hắn lại khá rộng rãi.
Tiểu đồng của tiệm thuốc kiếm được nhiều tiền vậy sao?
Chi bằng tương lai ta cũng tìm một công việc kiểu này…
Có điều trình độ trống trải trong nhà hắn ngược lại khá phù hợp với tình hình tài chính của hắn.
Trống rỗng, ngay cả hoa cũng không có, đồ đạc bày biện vô cùng đơn sơ.
Nghĩ đến hắn không phải người giàu có bao nhiêu, mà lại sẵn sàng đệm tiền để giúp ta, nghĩ đến đây, ta càng thêm cảm động.
Quyết định không thể ở nhàn rỗi, phải làm một số việc để báo đáp hắn.
Tin tức Hầu phủ gặp thích khách lan truyền nhanh chóng, tuy nhiên trong Hầu phủ không có thương vong hay tổn thất, chỉ có một nha hoàn bị bắt cóc.
Thoạt nghe xong sẽ cảm thấy may mắn, nhưng với tính tình của Mạnh Tri Vũ, khi tỉnh táo lại, chắc chắn nàng sẽ hoài nghi điểm kỳ lạ trong đó.
Khoảng thời gian này ta phải ẩn nấp kỹ mới được.
Chỉ cần không có ai tìm tới cửa, ta vẫn sẽ an toàn.
A Mặc tìm một cô nương ở cùng ta ban ngày, nếu ta cần gì cứ nhờ nàng ấy mua giúp.
Trải qua một đoạn thời gian như vậy, ta dần dần thích ứng, không còn sợ hãi như lúc đầu nữa.
Thầm nghĩ chỉ cần mình cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Tuy nhiên áp lực trong lòng quá lớn, mỗi ngày ta đều không thể ngủ ngon.
Luôn mơ về nỗi đau khi sinh con ở kiếp trước, mơ về việc Mạnh Tri Vũ lạnh lùng ra lệnh cho người khác dìm ta xuống ao, mỗi lần bừng tỉnh, trong đầu không thể thoát khỏi cái ao đầy máu kia.
Đêm đó, ta vừa hoảng sợ tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh ngồi dậy, há miệng thở dốc.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, A Mặc cầm đèn bước vào, cau mày hỏi ta: “Lại gặp ác mộng à?”
“Ngươi không uống thuốc an thần ta đưa sao?”
Ánh mắt ta đảo quanh, chưa kịp bình tĩnh lại, lúng túng nói: “Uống rồi, nhưng hình như không có tác dụng gì nhiều.”
Hắn thở dài, đến bên giường ta ngồi xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi trên gương mặt ướt đẫm của ta, nhẹ giọng hỏi: “Đáng sợ vậy sao?”
“Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra mà, có ta ở đây, không ai có thể động vào ngươi.”
Ta vô thức lắc đầu.
Đã từng xảy ra…
Chính vì nó đã từng xảy ra, những nỗi đau kia đều rất chân thật nên ta mới sợ hãi đến thế.
A Mặc đỡ ta nằm xuống, ấm áp nói: “Ngủ đi, ta ở đây trông chừng ngươi.”
Ta co rúm người, nỗi sợ hãi vẫn còn vương vấn, ta đành buộc mình phải nhắm mắt lại.
A Mặc nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “Thật đáng thương, may mà gặp được ta.”
Sau đó, hắn hững hờ đọc gì đó giống như kinh thư, ta nghe một hồi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Khi âm thanh dừng lại, ta vô thức níu lấy tay người bên cạnh, không muốn hắn rời đi.
Cảm giác người kia hơi khựng một lúc, sau đó cũng nắm chặt tay ta, một mực ở bên cạnh giường của ta.
Mặc dù hôm sau thức giấc xung quanh đã không còn ai, nhưng ta biết A Mặc đã ở bên ta cả đêm.
Nhiều ngày sau đó, A Mặc đều ở lại với ta, đọc kinh thư cho ta nghe cho đến khi ta ngủ say.
Trái tim bất an và nỗi lo sợ được người khác kiên nhẫn trấn an, dần dần có được sức mạnh ấm áp.
Ta cũng dần vui lên, tinh thần không còn căng thẳng như trước.
Ta càng ngại ngùng hơn khi nhìn thấy A Mặc rõ ràng vì ngủ không ngon giấc mà hai mắt thâm đen.
Ta quyết định báo đáp ân nhân của mình thật tốt.
8.
Ta bắt đầu giúp A Mặc dọn dẹp nhà cửa cẩn thận, trồng hoa tươi trong sân, ban đêm sẽ nấu bữa tối cho hắn.
A Mặc ăn xong rất kinh ngạc: “Tay nghề không tệ, ngon hơn nhiều so với đồ ăn ở tiệm thuốc.”
“Đồ ăn ở tiệm thuốc không ngon sao? Hay về sau ta mang đồ ăn trưa cho ngươi nhé.”
Hắn nhíu mày nhìn ta: “Ngươi dám ra ngoài à?”
“Ta che kín mặt, hẳn sẽ không sao.”
“Hơn nữa, cô nương ngươi thuê giúp ta mua đồ hẳn cũng tốn bạc. Sau này bảo nàng ấy đừng tới nữa, ta cần gì sẽ tự đi mua.”
Ta nghĩ A Mặc không phải người giàu có, mua một căn nhà đoán chừng không mấy dễ dàng, trong nhà lại nghèo và đơn sơ như vậy, còn vô duyên vô cớ tốn không ít tiền vì ta.
Dù ta đưa tất cả tiền tiết kiệm của mình cho hắn cũng không đủ để báo đáp.
A Mặc nghĩ ngợi một lát, vỗ tay đồng ý: “Được thôi, nếu ngươi đã có lòng như vậy, ta sẽ không từ chối.”
“Ta sẽ không để ngươi làm không công đâu, ngươi giúp quán xuyến nhà cửa, còn nấu cơm cho ta, ta sẽ tính tiền công cho ngươi.”
“Không cần, không cần, ngươi đã giúp ta nhiều như vậy, làm sao ta có thể đòi tiền công được?”
“Cho ngươi mua đồ mình muốn, tiền tiết kiệm ngươi đưa cho ta thừa dùng rồi, tiền dư ta sẽ nhận coi phần thưởng thêm. Phần còn lại, đương nhiên phải tính toán rõ ràng mới có thể ở chung với nhau được chứ.”
“Nếu không truyền ra ngoài, chẳng phải là ta chiếm hời từ một cô nương như ngươi sao? Huống hồ ngươi nhận tiền công, cho dù sống ở đây có bị người khác nhìn thấy, ngươi cũng có thể giải thích rằng mình là nha hoàn do ta thuê tới.”
Ta thấy lời hắn nói rất có lý nên ta không nài nỉ nữa.
Chỉ quyết định làm thêm nhiều món ngon, bồi bổ cho hắn.
Ta thử cải trang và đi ra ngoài vài ngày, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgay cả chưởng quỹ tiệm thuốc cũng không nhận ra ta, thậm chí còn trêu chọc A Mặc rằng hắn cất giấu tiểu nương tử hiền lành ở nhà khi nào.
A Mặc chỉ cười chứ không giải thích, ta cực kỳ xấu hổ nên không dám hó hé.
Mỗi lần giao đồ ăn xong sẽ rời đi ngay.
Hôm nọ, chưởng quỹ tiệm thuốc không có ở đó, nên ta nán lại lâu hơn thường ngày.
Ta định đợi A Mặc ăn xong, thuận tiện đem hộp cơm về rửa.
Trước đây hộp cơm A Mặc mang về buổi tối đều đã được rửa sạch sẽ. Càng ở chung lâu, ta càng cảm thấy hắn là người không tồi.
Ngoài việc trả ơn, ta cũng tự nguyện đối xử tốt với hắn hơn mấy phần.
“A Mặc, ta cảm thấy ta khá thích những ngày như thế này.”
Nếu ta có thể thoát khỏi Mạnh Tri Vũ và Hầu phủ thành công, ta sẽ muốn sống một cuộc sống như bây giờ.
Tháng ngày bình đạm, có một phu quân bình thường và thiết thực, ta nấu cơm và lo việc nhà vì hắn.
Có điều không biết liệu mình có thể tìm được một phu quân như vậy không…
Nếu người phu quân này là A Mặc…
Nghĩ tới đây, mặt ta nóng bừng, ngượng ngùng gục đầu xuống.
A Mặc khó hiểu nhìn ta: “Ngươi nóng à? Sao mặt lại đỏ như thế?”
Ta càng xấu hổ hơn, vội vàng lắc đầu, ra hiệu hắn tiếp tục ăn.
Tuy nhiên khung cảnh yên tĩnh như vậy không tồn tại được bao lâu thì bị phá vỡ.
Người của Hầu phủ tìm tới.
A Mặc ấn ta đang run rẩy xuống, ra hiệu ta đừng cử động.
Hắn ung dung bước tới, mất kiên nhẫn hỏi: “Sao lại tới đây nữa vậy?”
Nghe giọng điệu này, có vẻ không chỉ tới đây một lần.
“Phu nhân nhà ta nói, người duy nhất Khương Đào nói chuyện ở bên ngoài chính là ngươi. Thích khách sẽ không vô duyên vô cớ bắt cóc một nha hoàn, nhất định có liên quan đến ngươi!”
“Ta đã nói nhiều lần rồi, ta không biết gì cả. Các người đến quấy rầy người ta làm ăn như vậy, ta sẽ đi báo quan.”
“Đợi đã, nữ tử kia là ai?”
Bả vai ta run lên, vô thức vén khăn che mặt của mình.
Thực ra, khuôn mặt của ta cũng được cố tình cải trang, bôi đen, thậm chí vẽ cả sẹo, nhưng ta không dám để lộ vì không nắm chắc họ sẽ hoàn toàn không nhận ra.
“Đó là thê tử của ta, sao thế, bây giờ còn muốn cướp thê tử của ta giữa ban ngày ban mặt sao?”
A Mặc chỉ là một tiểu đồng, nhưng lời nói lại mang theo vài phần ngạo mạn không ai bì nổi và sự bức bách khó hiểu.
Khiến những người kia nghe xong không khỏi tuột khí thế.
Chỉ là, thê tử ư?
Chẳng phải hắn bảo nói với bên ngoài rằng ta là nha hoàn của hắn sao?
“Ngươi, ngươi bảo nàng ta cởi khăn che mặt ra, để bọn ta nhận dạng một chút!”
“Nếu không phải người bọn ta muốn tìm, bọn ta tự nhiên sẽ rời đi.”
“Sao dung mạo của thê tử ta lại là thứ mà người đàn ông khác muốn nhìn là có thể nhìn được?”
Ta đứng dậy, cố ý vén mạng che mặt, để lộ vết sẹo bên má, rụt rè nói: “Phu quân, gặp phải rắc rối à?”
“Ta thấy da mặt của nữ tử này hơi đen, trên mặt còn có một vết sẹo lớn, hẳn không phải nha đầu Khương Đào kia.”
“Cút.” – A Mặc mất kiên nhẫn trách mắng: “Thê tử của ta vốn tự ti vì dung mạo, các ngươi còn vạch trần vết sẹo của nàng ấy, về nhà ta sẽ phải dỗ dành rất lâu, sau này nàng không đi đưa cơm cho ta nữa, ta đến Hầu phủ để xin cơm nhé.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta trở về bẩm báo phu nhân trước đi.”
Sau khi đám người kia rời đi, ta vẫn còn bần thần, hồn vía lên mây.
A Mặc đi tới xoa nhẹ đầu ta: “Sợ cái gì? Có ta ở đây, ai dám đưa ngươi đi?”
Ta không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến hắn.
Ta cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ oán trách hỏi: “Sao lại nói ta là thê tử của ngươi? Chẳng phải ngươi bảo nói với bên ngoài rằng ta là nha hoàn sao?”
“Ngốc quá, ta chỉ là tiểu đồng trong tiệm thuốc, làm gì đủ tiền thuê nha hoàn? Vừa hay Hầu phủ cũng mất đi một nha hoàn, đây chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?”
Được lắm…
A Mặc luôn thông minh hơn ta.
Sau ngày hôm đó, ta không dám ra ngoài nữa.
Ta không ngờ Mạnh Tri Vũ lại kiên trì tìm kiếm ta như vậy.
Ta không hiểu, ta chỉ là một nha hoàn thôi.
Chỉ cần họ muốn, họ có thể mua nhiều nha hoàn hơn mà.
Đối với vấn đề này, A Mặc cười nhạo nói: “Nha hoàn có rất nhiều, nhưng có thể được thầy bói chọn trúng để sinh con thì không nhiều.”
“Thiên hạ nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ có mình bát tự của ta hợp sao?”
“Dĩ nhiên không phải, chỉ là thiên hạ nhiều người như vậy, tiểu thư nhà ngươi cũng không dám đi tìm.”
“Nếu nàng ta với tay ra người bên ngoài, chẳng phải tuyên bố khắp nơi rằng nàng ta bị vô sinh sao? Tin Hầu phủ phu nhân bị vô sinh bị truyền ra ngoài, đối với nàng ta không phải chuyện gì tốt.”
Đúng vậy.
Cũng bởi vì điều này mà Mạnh Tri Vũ mới không chịu buông tha cho ta.
May thay, dù không thể ra ngoài nhưng cuộc sống của ta ở nhà A Mặc không hề nhàm chán.
Chăm sóc một khoảng sân rộng như vậy khá tốn thời gian, nghiên cứu thêm một số thực đơn, đọc truyện và đợi A Mặc quay về tâm sự cùng hắn, cuộc sống coi như thoải mái.
Chiều hôm đó bỗng có tiếng gõ cửa, ta tưởng A Mặc quên mang chìa khóa.
Vừa mở cửa, nụ cười chưa kịp nở hết đã đông cứng tại đó.
Người đứng trước cổng chính là Mạnh Tri Vũ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.