“Đã là bạn bè, bạn bè gặp nạn, tất nhiên phải giúp đỡ.”
Thương Chước hơi nghiêng đầu.
“Bạn bè? Bạn bè gì chứ?”
Ta bối rối.
“Chẳng phải cô nương đã nói rằng, đây là nhà của một người bạn sao?”
Thương Chước lấy từ đâu ra một chiếc khăn, lau khô mái tóc còn ướt của mình, giải thích: “Căn viện này là của ta.”
Mặt ta lại đỏ bừng lên.
Đây là lần thứ hai trong đời yêu ta biết đến cảm giác mất mặt.
Thật là mất mặt đến tận hang yêu rồi.
“Cô nương cứ yên tâm dưỡng thương, sẽ không ai làm phiền đâu. Ta đi đây.”
Thương Chước chỉnh lại lò hương, rồi xoay người rời đi.
“Khoan đã!”
Không hiểu sao, ta buột miệng gọi hắn lại.
“Ta… ta tên là Phỉ Sắc.”
Ánh tuyết hòa lẫn ánh trăng, phủ một lớp sáng lên mặt đất.
Thương Chước bước chân khựng lại, sau đó quay lưng bước đi.
8
Nhân gian này, nghìn vàng dễ trả, nhưng ân tình lại khó dứt.
Trong số những thứ khó dứt nhất, chẳng gì khó hơn ân tình với kẻ đối đầu.
Chẳng hạn như đạo sĩ và yêu quái.
Dù cho cùng môn của hắn đã làm ta bị thương, nhưng hắn lại cứu ta một lần nữa.
Như vậy, cũng coi như đã sòng phẳng.
Thế nhưng ta lại mượn viện và hồ nước lạnh của hắn, món ân tình này, lại phải tính thêm một lượt khác.
Còn con hắc xà yêu kia nữa.
Chẳng lẽ cũng là do Thương Chước giải quyết giúp ta?
Ta thở dài.
Người phàm à, quả thực là phức tạp.
Thế nhưng vì có Thương Chước ở đây, lòng ta lại trở nên bình yên một cách lạ lùng.
Thậm chí trong hồ nước lạnh, ta còn thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Trong cơn mơ hồ, dường như có ai đó đã ôm ta lên khỏi hồ.
Vòng tay ấy nóng hổi, phảng phất mùi hương nhè nhẹ.
Làm cho đóa hải đường trên vai ta nóng rực lên.
Thương Chước không đuổi ta đi, nên ta mặt dày ở lại dưỡng thương thêm vài ngày.
Ban ngày thì không thấy bóng dáng hắn đâu.
Nhưng mỗi đêm, ta đều thấy trên bàn đá cạnh hồ nước một cái lò hương nho nhỏ.
Mấy hôm sau, ta bắt đầu cảm thấy thèm rượu.
Người phàm dù có ngu muội, nhưng lại có câu nói rất đúng.
Muốn giải sầu, chỉ có Đỗ Khang (rượu ngon).
Ta, một tiểu yêu hoa nhỏ bé, chẳng muốn gì cao xa, chỉ có mỗi Đỗ Khang là yêu thích mãi không thôi.
Ta xuống núi, xách về hai bình rượu ngon, vừa vào cửa đã thấy Thương Chước ngồi cạnh hồ nước đun trà.
Phong thái lúc này khác hẳn dáng vẻ đạo sĩ bình thường.
Y phục xanh sẫm, tóc đen buộc hờ bằng một dải lụa, khuyên tai bạc rủ xuống trước ngực, ôm theo một lọn tóc xanh.
Hơi nước mịt mờ, làm mờ đôi mày mắt hắn.
Nói là La Sát mặt ngọc, mà trông còn giống một vị tiên quân mặt ngọc hơn.
Thấy ta, hắn gật đầu từ xa.
“Thương đạo trưởng, chẳng lẽ ngươi đang đợi ta?”
Ta bước tới, đặt mạnh hai bình rượu xuống, ngồi sát vào hắn.
“Ừm.”
Bất ngờ thay, Thương Chước trầm giọng đáp.
9
Ngoan ngoãn đến thế.
Ta hừ nhẹ một tiếng.
Chán thật.
Ánh mắt ta rơi vào hai bình rượu, liền cười khẽ.
Nghe đồn đạo sĩ không thể đụng tới rượu.
Rượu này mạnh như thế, hắn chắc chắn không chịu nổi một chén.
Uống say sẽ nói thật.
Nếu Thương Chước say, biết đâu ta còn có thể dò hỏi thêm vài chuyện từ hắn.
Ta cầm một cái chén, múc một ít nước hồ.
Rồi lại rót một chén rượu, đưa đến trước mặt Thương Chước: “Nhạt nhẽo vô cùng, đạo trưởng có muốn chơi một trò chơi cùng ta không?”
Thương Chước ngước mắt: “Vinh hạnh cho ta.”
Ta cười đáp: “Vậy xin đạo trưởng, nhắm mắt lại trước đi.”
Hắn không nói gì thêm, nhẹ nhàng khép mắt lại.
Lại ngoan như vậy.
Ta mím môi.
Yêu quái thì chẳng biết mềm lòng đâu.
Ta nhân lúc đổ đi nước, lại rót đầy một chén rượu khác.
“Đạo trưởng có thể mở mắt ra rồi.”
Ta chỉ vào hai chén trên bàn: “Hai chén này, một chén là rượu, một chén là nước. Đạo trưởng chọn trước, chọn trúng nước thì thắng.”
Thương Chước liếc nhìn ta, ngón tay dài mảnh cầm lấy một chén.
Đưa lên môi, mắt thấy sắp uống xuống.
Nhưng bỗng nhiên hắn dừng lại.
“Nếu thắng, thì thế nào?”
Môi mỏng khẽ mở, môi đỏ như son, chạm vào chén màu xanh, giọng hắn thoáng chút men say.
“Ta sẽ cho ngươi một nguyện vọng, được không?”
Ta thuận miệng đáp.
Dù gì ta cũng chẳng định thực hiện cho ngươi.
Thương Chước khẽ cong môi, ánh mắt hiện lên ý cười rõ rệt.
Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Rượu mạnh vào cổ, sắc đỏ lan dần lên hai má như ngọc của hắn.
Ánh cười trong mắt hắn dần phủ đầy sương mù.
Ta bật cười.
Quả nhiên không chịu nổi một chén.
Chống cằm lên bàn, ta dùng ngón tay khẽ nâng cằm hắn lên, buông lời trêu chọc: “Tiểu đạo trưởng, ngoan ngoãn nói thật đi, tại sao ngươi lại giúp ta? Chẳng lẽ vì, ta trông rất giống người trong lòng ngươi?”
Gương mặt đạo trưởng áo xanh đỏ bừng, chân mày nhíu chặt, hơi thở ngày càng nặng nề.
Dưới chân ta bỗng có cảm giác nhồn nhột.
Hình như có thứ gì đó lông xù lướt qua.
Ta nhìn kỹ, giật mình kinh ngạc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrên đầu Thương Chước, lòi ra hai cái tai nhọn nhọn, lông trắng xóa.
Còn sau lưng hắn, mọc ra chín cái đuôi cáo trắng như tuyết.
Đạo trưởng… hóa thành hồ yêu?
Không đúng rồi.
Trên người hắn rõ ràng chẳng có chút yêu khí nào.
Nhận ra tình hình bất ổn, ta quay người toan chạy.
Chỉ trong chớp mắt, chín cái đuôi cáo ấy như phát điên quấn lấy ta, giữ chặt ta dưới thân Thương Chước.
Tiểu đạo trưởng đôi mắt mị hoặc, hơi thở đượm mùi rượu phả lên môi ta.
“Tiểu yêu hoa, ngươi còn muốn chạy đi đâu?”
10
Ta và Thương Chước ngã nhào xuống nền tuyết.
Những chiếc đuôi bạc mềm mại quấn lấy ta, vừa ấm vừa dịu như ánh trăng.
Hắn chống khuỷu tay xuống, cúi mắt nhìn ta chăm chú.
Đôi mắt hồ ly dài sắc sảo, khóe mắt cong cong, lông mi dày rủ xuống tạo một vệt tối.
Đôi đồng tử đen giờ hóa thành màu đỏ sẫm.
Dục tình dâng trào.
Thực sự trông hắn giống một hồ yêu.
Ta chưa kịp hoàn hồn, lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi định làm gì?”
Nghe thấy giọng ta, ánh mắt hắn dần di chuyển xuống, dường như rơi trên đôi môi đang run rẩy của ta.
Không nói gì, hắn nghiêng đầu, ghé lại gần.
Càng lúc càng gần.
Ta theo bản năng nhắm mắt lại.
Khi đôi môi chỉ còn cách một gang, chàng trai dừng lại, khẽ thở dài, úp đầu vào hõm cổ ta.
“Muốn.”
Lời hắn thốt ra như lửa, phả vào cổ nóng hổi, khiến vai ta khẽ run lên.
“Muốn gì chứ? Ta hỏi là ngươi muốn…”
Chợt nhận ra điều gì, ta im bặt.
Tuyết mỏng lạnh lẽo mà như thiêu đốt, làm trái tim ta nóng rực.
Ta đường đường là một yêu hoa, lại bị một tên đạo sĩ trêu ghẹo như vậy.
Dù bây giờ trông hắn có vẻ giống yêu hơn.
Ta tức tối đẩy hắn ra: “Này! Tên đạo sĩ chết tiệt, ngươi đứng lên ngay, nghe rõ chưa!”
Thương Chước lắc đầu.
“Không dậy.”
Đôi tai lông xù trên đầu hắn cũng rung rinh theo, làm ta thấy ngưa ngứa nơi má.
Mấy cái đuôi tinh nghịch kia cũng đung đưa không ngừng.
Cọ cọ vào chân ta.
Lại cọ lên eo ta.
Ngay sau đó, vai ta chợt nhói đau.
…
Kẻ có đuôi lại càng không ngoan.
Y phục bị Thương Chước kéo sang một bên, đóa hải đường diễm lệ phơi giữa nền tuyết, càng đỏ thắm rực rỡ.
“Tại sao lại không gọi ta là tiểu hồ ly nữa?”
“Ngày trước ngươi đâu có đuổi ta đi.”
“Ta tìm ngươi lâu lắm rồi…”
…
Giọng hắn uể oải, nghe chừng tủi thân vô cùng.
Thương Chước lẩm bẩm nhiều câu, cuối cùng thì yên lặng.
Có lẽ là đã ngủ.
Tiểu hồ ly.
Ngày trước.
Những lời này, chắc chắn không phải dành cho ta.
Lời ta từng trêu chọc hắn, bây giờ lại thành sự thật.
Bộ dạng này của ta, có lẽ giống người đã từng gọi hắn là tiểu hồ ly kia lắm.
Thảo nào hắn lại giúp ta.
Nghĩ đến đây, lòng ta bỗng dưng xót xa lạ thường.
Tên đạo sĩ chết tiệt, hồ ly chết tiệt.
Lại dám coi ta là kẻ thay thế.
Ta cắn môi, thi triển pháp thuật hóa thành một làn khói, rời khỏi vòng tay hắn.
11
Thương Chước mất đi điểm tựa, ngã phịch xuống đất.
Đôi tai hồ ly cụp xuống.
Chín chiếc đuôi hồ ly mọc ra mạnh mẽ, xé toạc y phục hắn.
Trên những chiếc đuôi đó, vương vãi vài mảnh vải màu xanh, rủ xuống nền tuyết, thỉnh thoảng khẽ động đậy.
Nếu giờ mà ta tùy tiện bắt một yêu quái đến, nói với nó rằng đây là La Sát mặt ngọc máu lạnh tàn nhẫn, nhất định nó sẽ sờ lên trán ta.
Rồi hỏi lại một câu: “Ngươi có sao không?”
Ta nhớ ngày xưa từng nghe lão thụ yêu kể rằng, cửu vĩ bạch hồ là loài hiếm thấy trong lục giới.
Tương truyền phải mất hàng nghìn năm mới có một con, hơn nữa đều sống ở tiên sơn bảo địa.
Một đạo sĩ chốn nhân gian lại có thể hóa hình thành cửu vĩ bạch hồ.
Chẳng lẽ là một vị tiên quân nào đó hạ phàm?
Tuyết rơi càng lúc càng dày.
Ta thi triển pháp thuật đưa Thương Chước vào phòng của hắn.
Thiếu niên đạo trưởng mắt nhắm chặt, hai má đỏ rực chưa tan, đôi mày hơi nhíu lại.
Đôi tai hồ ly trắng muốt trên đầu hắn khẽ động đậy.
Lỗ tai hồng nhạt, lông mềm mịn như mây, trắng muốt không tì vết.
Thật muốn chạm vào.
Không kìm lòng được, ta đưa tay ra.
Có lẽ do ngón tay ta quá lạnh, vừa chạm vào làn lông mềm mại, đôi tai nhỏ run lên, làm tay ta hơi nhột nhạt.
Cảm giác này…
Từ trên giường truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ: “Lạnh.”
Giật mình như bị bắt quả tang, tim ta đập loạn, lập tức rụt tay lại.
Rồi kéo mấy cái đuôi của hắn đắp lên người hắn, còn cẩn thận xếp gọn vào mép.
Chắc là sẽ ấm hơn rồi.
Khi định rời đi, ánh mắt ta bất giác bị thu hút bởi một sắc đỏ.
Phòng của Thương Chước bài trí rõ ràng.
Đập vào mắt là một vùng xanh xám, chỉ có trên vách trước án thư, một nét đỏ nồng đậm hiện lên.
Trên tường treo một bức tranh.
Trong tranh là một cành hải đường đỏ thắm.
Những đóa hải đường hoặc nở rộ kiêu sa, hoặc chúm chím e ấp, kiều diễm tươi tắn, sống động như thật.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.