5.
Sau khi x.ă.m hình thì trong mười ngày không thể tắm rửa nên mười ngày này đều là Đinh Lai giúp tôi lau người, nhưng tôi cảm thấy rất q.u.ỷ dị, ông ta đặc biệt cẩn thận lau người cho tôi, giống như sợ làm hỏng một tác phẩm nghệ thuật trân quý, mỗi lần lau xong còn thoa sữa dưỡng thể cho tôi, rồi im lặng thưởng thức nó vài phút.
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Dù là vợ chồng nhưng cũng phải cho nhau một chút riêng tư chứ, tôi cũng đâu có thích lúc bản thân trần như nhộng lại bị ông ta nhìn chằm chằm như đồ vật.
Tân hôn chưa được nửa tháng, tôi gần như phát điên bởi những hành vi b.i.ế.n t.h.á.i của ông ta.
Cũng may là mười ngày sau, ông ta nói với tôi rằng ông ta có việc phải ra ngoài mấy ngày, sau đó vội vàng dẫn theo Lê quản gia rời đi.
6.
Nhà cũ Đinh gia trang nhã cổ điển, cảm giác giống như lâm viên Tô Châu. Tôi học chuyên ngành thiết kế kiến trúc ở đại học, đối với kiến trúc cổ điển này cực kỳ có hứng thú, nên cầm một tập tranh đi tìm nơi vẽ để giải sầu.
Từ sau hôn lễ của tôi, mảnh giấy làm đèn lồng kỳ lạ cũng không xuất hiện nữa, tôi tự hoài nghi có phải do mình chuyển tới một hoàn cảnh mới nên đã lo lắng thái quá, dẫn đến xuất hiện ảo giác rồi không.
Khi xung quanh bốn bề vắng lặng, tôi lấy hai mảnh giấy đèn lồng đó ra, đặt dưới ánh mặt trời nhìn kỹ, ngoại trừ cảm thấy hoa văn bên trên có hơi quỷ dị thì cũng không nhìn ra được gì khác nữa.
Cứ đi miết thì đến nhà thờ tổ của Đinh gia, hồi trước tôi chỉ nhìn thấy những ngôi nhà thờ tổ thế này thông qua TV, nên lúc thấy nó ngoài đời thực thì tôi lập tức hưng phấn, mở cửa đi vào không đắn đo, trước mắt xuất hiện một hàng bài vị tưởng niệm.
Ban ngày ban mặt nhưng nến hương cũng không tắt, sương khói lượn lờ, nhìn có vẻ hơi thần bí.
Tôi mới giơ điện thoại lên chụp hai tấm thì một bóng đen chợt lóe qua, trong nhà thờ tổ bỗng trở nên lạnh lẽo, đúng lúc này, vợ của Lê quản gia là thím Trương thở hồng hộc chạy đến, một lời cũng không nói, đã kéo tôi đi ra ngoài.
“Phu nhân, ông chủ chưa nói với cô sao? Phụ nữ không thể bước vào nhà thờ tổ, nếu không tổ tiên sẽ không vui, tai nạn sẽ giáng xuống đầu.”
Giọng điệu của thím Trương bức bối, bàn tay thô ráp nắm chặt cổ tay tôi, làm cho cổ tay tôi đau đớn.
Tôi giật phăng tay bà ta ra, hơi tức giận nói: “Đã là thời đại nào rồi? Còn mê tín dị đoan nữa? Hơn nữa, ông chủ của các người từ trước đến giờ chưa từng nói với tôi là không thể bước chân vào nhà thờ tổ, tôi với Đinh Lai đã là vợ chồng, của anh ấy cũng là của tôi, bà chỉ là một người ngoài mà lại dám nói với chủ của bà như thế? Đây là năng lực công tác của bà sao?”
Thím Trương sửng sốt, sau đó cười mỉa nói: “Xem ra là phu nhân mới bước vào nhà thờ tổ nên chưa nhìn kỹ đúng không? Còn dám xem mình là chủ nhân nơi này? Tôi khuyên cô nên ngoan một chút, nếu không tới c.h*t cũng không biết mình c.h*t thế nào!”
“Ý bà là gì?” Tôi tức tới run người.
Thím Trương phớt lờ dáng vẻ phẫn nộ của tôi, xoay người khoá cửa nhà thờ tổ lại, làm như nói cho tôi nghe, cũng làm như đang tự nhủ:
“Người đến đây lau dọn xong cũng không biết khoá cửa lại, nhất định phải trừ tiền lương của ông ta!”
Bà ta đang nói cho tôi biết, bà ta là người rất có tiếng nói ở cái nhà này.
Tôi tức giận tới nước mắt lưng tròng, hận đến mức muốn bảo Đinh Lai sa thải thím Trương ngay lập tức.
Kết quả là gọi hai cuộc đều chẳng có ai nhấc máy, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng hống hách của thím Trương biến mất sau cánh cửa.
7
Lúc tôi nổi giận, người nóng phừng phừng, hình x.ă.m trên lưng cực kỳ ngứa, thật sự rất muốn gãi cho đã, nhưng ở bên ngoài thì không có đồ cào, còn cái nữa là tự tôi cũng gãi không tới, đành phải chạy về phòng ngủ, cởi quần áo xong định chà chà ở mép giường.
Xong lại lo là miệng vết thương còn chưa bong vảy, nếu gãi làm nó bong ra thì rất dễ để lại sẹo, để lại sẹo thì cái hình x.ă.m đó sẽ không còn xinh đẹp nữa, thế thì sợ lúc đó Đinh Lai lại không vui.
Tôi định dùng gương xem thử chỗ đó đã bong hết chưa, nhưng mới thấy thôi thì tôi đã sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Những khóm hoa mẫu đơn hồng nhạt trên lưng tôi đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một cung nữ thời nhà Đường, tay cầm quạt tinh xảo, nở nụ cười e lệ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi bỗng dưng nghĩ đến đêm tân hôn, Đinh Lai nói cho tôi nghe sự huyền diệu của đèn lồng nhà họ Đinh, trước khi được thắp lên thì hoa văn trên lồng đèn đều là hoa cỏ, còn sau khi thắp đèn thì hoa văn trên đèn lồng sẽ thay đổi, còn thay đổi thành gì thì ông ta chỉ nở nụ cười thần bí rồi chỉ mấy cái lồng đèn đang được đặt trên mặt đất.
Lúc đó tôi nhìn thoáng qua, đều là những cô gái xinh đẹp, cao thấp mập ốm muôn hình vạn trạng, là cười cũng có thể là nhảy, đẹp không sao tả xiết.
Nên là, cái hình x.ă.m trên lưng tôi giống hệt hoa văn trên đèn lồng à?
Ngoài ra, lúc ấy Đinh Lai cũng từng nói, ông ta đã vẽ đèn lồng từ nhỏ, nên thứ ông ta x.ă.m lên người tôi chính là hình trên đèn lồng.
Nghĩ đến đây, tôi không chỉ thấy nhẹ nhõm, mà còn hưng phấn do có được một hình xăm huyền diệu như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi bật dàn âm thanh nổi, chọn khúc nhạc mình thích nhất, ngâm nga một lúc rồi thả mình trong làn nước ấm.
Lúc ngâm mình, cơn ngứa ngáy sau lưng liền biến mất, xem ra chỉ cần không nóng thì hình x.ă.m của tôi sẽ không ngứa.
Tôi thở phào một hơi, đắm mình trong bồn tắm thoải mái.
8.
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc mơ màng, tôi đột nhiên nhớ tới nét mặt của thím Trương, cơn tức lại dâng lên.
Bà ta không coi trọng tôi chút nào.
Dẫu gì tôi cũng là bà chủ của cái nhà này, bà ta là người hầu nhưng lại dám đối xử với tôi như vậy, rốt cuộc là ai cho bà ta cái gan đó?
Còn nói gì mà tôi thật sự xem mình là bà chủ nơi này sao? Bóng đen trong nhà thờ tổ là người hay ma? Tại sao lại nói đừng để chính mình c.h.ế.t mà cũng không biết tại sao lại c.h.ế.t?
Tôi tựa như đang lạc trong sương mờ, dù căng mắt nhìn cũng chẳng thể thấy rõ cái gì.
Tôi mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, dùng ngón tay xoa huyệt thái dương đau nhức, bỗng dưng nhớ đến bản thân đã chụp được hai tấm ảnh trong nhà thờ tổ, tôi không thèm lau khô người mà dùng khăn quấn quanh cơ thể, cầm điện thoại mở tấm ảnh ra xem.
Phải nói là gia tộc nhà họ Đinh thật sự rất lớn, bàn thờ để bài vị chiếm cả một góc tường, trên đó là cả tá bài vị, nhiều đến mức làm người ta tê dại da đầu, người mắc hội chứng sợ mật độ cao chắc sẽ khóc thét.
Tôi phóng to bức ảnh chụp, cẩn thận nhìn ngó, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên những bài vị đó.
Ngoại trừ hai trưởng bối đầu tiên của nhà họ Đinh thì mỗi người đàn ông trong Đinh gia đều có mấy chục người vợ.
Ở thời xưa, một vợ nhiều chồng thì cũng không có gì hiếm lạ.
Đang muốn xem tiếp thì Đinh Lai đột ngột gọi tới, tôi giật bắn người, di động suýt chút nữa thì rơi xuống sàn.
Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại tâm trạng, rồi giả bộ làm nũng tố cáo thím Trương với Đinh Lai.
“Cục cưng, sao em lại không phải bà chủ nhà họ Đinh chứ? Em yên tâm đi, chuyện này để anh giải quyết.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút của Đinh Lai truyền đến, xoa dịu tâm trạng đang bất an của tôi.
“Thế em có bước chân vào nhà thờ tổ không?” Đinh Lai đột nhiên hỏi tôi câu này.
Lúc tôi nói có, rõ ràng ông ta hơi khựng lại, cách một cái điện thoại nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được áp suất lạnh lẽo của ông ta.
Nhưng nghe là tôi mới bước vào đã bị thím Trương kéo ra ngoài thì dường như ông ta lại thở phào một hơi.
“Anh sao thế?”
“Không có gì đâu. Sau này em đừng vào nhà thờ tổ nữa, bên trong bụi bặm lắm. Đêm nay anh về với em.”
“Chẳng phải hai ngày nữa anh mới về sao? Sao lại sớm hơn dự định thế?”
Thật ra tôi cũng không muốn Đinh Lai về lắm.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ở bên cạnh Đinh Lai lại làm tôi cảm thấy quá ngột ngạt, lúc ông ta đi ra ngoài, ngoại trừ chuyện của thím Trương mới nãy thì tôi rất hài lòng với những thứ hiện tại.
“Mọi việc rất thuận lợi, đều xong xuôi cả rồi. Đêm nay anh sẽ trở về, hơn nữa chúng ta còn đang trong tuần trăng mật, xa nhau lâu cũng không thích hợp.”
Ông ta cười ám muội.
Tôi “ây nha” một tiếng, giả bộ thẹn thùng, nhanh chóng ngắt điện thoại.
Cái này là do dì Mễ dạy cho tôi, làm nũng trước mặt đàn ông là vũ khí vạn năng của phụ nữ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.