12
Ngày hôm đó, căn phòng của Tống Điềm Nguyễn dường như đều rung động.
Từ trong phòng vọng ra những tiếng gầm thấp, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Tống Điềm Nguyễn, ta ngồi bên ngoài, vỏ hạt dưa rơi đầy đất.
Nguyên văn: [Nam Cung Tư Dạ hành hạ Tống Điềm Nguyễn suốt sáu mươi phút! Tống Điềm Nguyễn khóc đến khàn cả giọng.]
Tôi tấm tắc khen ngợi, không hổ danh là nam chính bệnh kiều trong tiểu thuyết.
Nhưng Nguyễn Nguyễn nhà tôi yếu ớt như vậy, làm sao chịu nổi sự hành hạ như thế.
Vì lo cho thân thể của Nguyễn Nguyễn, tôi liền vung bút múa, đổi [sáu mươi phút] thành [sáu mươi giây].
Nguyễn Nguyễn, không cần cảm ơn, đây là điều tỷ tỷ nên làm.
Một phút sau, từ trong phòng vọng ra tiếng gầm giận dữ của Nam Cung Tư Dạ.
“Chuyện gì thế này! Rốt cuộc là chuyện gì thế này!
“Bản hoàng tử sao lại… sao lại thế này!”
Hắn gầm thét trong phòng một hồi lâu, còn kèm theo tiếng đập phá đồ đạc và tiếng khóc nức nở của Tống Điềm Nguyễn.
Có lẽ qua vài phút, Nam Cung Tư Dạ đi ra, khi hắn thấy tôi đang ngồi trong sân ăn hạt dưa, sự phẫn nộ và sát khí trên mặt như muốn trào ra.
“Tống Thiên Ý, ngươi còn ở đây làm gì! Cút ra ngoài!”
Tôi ngây thơ ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nguyễn Nguyễn đâu? Sao chỉ có một mình ngươi ra ngoài vậy, Nhị hoàng tử?”
Giờ đây Nam Cung Tư Dạ đã mất đi niềm kiêu hãnh của đấng nam nhi, tức giận đến mất hết lý trí, sát khí tràn ngập.
Hắn lật đổ bàn đá trong sân, gầm lên giận dữ: “Cút! Cút cho ta!”
Tôi xoa xoa cánh tay, chỉ thấy Nam Cung Tư Dạ quả thực có bệnh.
Em zai của hắn bất lực, hắn mắng tôi thì có tác dụng gì chứ?
Nhưng tôi rất sợ Nam Cung Tư Dạ – gã nam chính bệnh kiều này sẽ đột nhiên nổi điên giết tôi mất, nên tôi quyết định nhận thua.
Vì vậy tôi đành ngoan ngoãn lăn về viện của mình.
13.
Sau đó, tôi nghe nói Nam Cung Tư Dạ tìm rất nhiều đại phu, thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn để mời thần y, nhưng vẫn không thể chữa khỏi được căn bệnh “sáu mươi giây” của mình.
Nam Cung Tư Dạ tức đến phát điên, lập tức hạ lệnh đồ sát toàn bộ Thái y viện.
Vào thời khắc then chốt, Tống Điềm Nguyễn nắm lấy tay hắn, nước mắt lưng tròng: “Tư Dạ ca ca, dù chàng có nhanh thế nào đi nữa, ta vẫn sẽ yêu chàng, ta chỉ quan tâm đến mình chàng mà thôi.”
Khóe mắt của Nam Cung Tư Dạ đột nhiên đỏ bừng, hắn bóp chặt cằm của Tống Điềm Nguyễn, trong mắt tràn đầy tình yêu cùng dục vọng chiếm hữu: “Điềm Nguyễn, đây là nàng tự nói đấy, ta sẽ giam nàng bên cạnh mãi mãi, khiến nàng cho dù có mọc cánh cũng khó thoát!”
Hai người bọn họ không còn nhắc đến chuyện rơi xuống hố phân trước đó nữa, nếu không phải có mấy người vẫn còn bàn tán, tôi tí nữa thì đã quên mất việc Tống Điềm Nguyễn suýt trở thành yêu quái phân rồi.
14
Hôm nay vừa đúng dịp cung yến Trung thu, quan lại ngũ phẩm trở lên cùng gia quyến đều phải vào cung dự.
Tôi và Tống Điềm Nguyễn là nữ nhi của Hộ Bộ Thượng Thư, đương nhiên cũng phải tiến cung.
“A, Tống Điềm Nguyễn đến rồi. Chậc chậc, nàng ta còn mặt mũi mà vào cung à?”
“Cười chết, thứ nàng ta thích ăn không giống với chúng ta. Chúng ta ăn đồ ăn, lẽ nào còn phải bày một đĩa phân lên bàn cho nàng ta à?”
“Ha ha ha ha, nhìn vẻ mặt tủi thân của nàng ta đi, cười chết mất.”
Dường như tất cả các cao môn quý nữ đều tụ tập lại một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ Tống Điềm Nguyễn, ngay cả đám tỷ muội thân thiết của nàng ta cũng không thèm đến gần, không muốn dây với nàng ta.
Nhưng nữ chính truyện ngọt không não đâu cần tình bạn, nàng ta chỉ cần có tình yêu là đủ rồi.
Lúc này, Tống Điềm Nguyên ngồi cạnh tôi đang ngọt ngào đối mắt với Nam Cung Tư Dạ phía xa xa.
Nam Cung Tư Dạ tà mị cười một tiếng, dùng khẩu hình nói một câu: “Nữ nhân, ta muốn nàng!”
Rất hiển nhiên, Tống Điềm Nguyễn lập tức e lệ cúi đầu.
Bên cạnh nàng đặt một chậu hoa nhỏ, được che phủ bởi một tấm vải đỏ.
Đây là hoa Lưu Ly mà nàng ta cùng Nam Cung Tư Dạ cùng nhau vun trồng, định hôm nay sẽ dâng lên hoàng thượng làm lễ vật Trung Thu.
Nhìn chậu hoa đó, tôi đột nhiên có một suy nghĩ to gan.
“Hoàng thượng, thần nữ muốn dâng cho người một lễ vật.”
Tống Điềm Nguyễn ôm chậu hoa, dũng cảm đứng dậy, đôi mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn về phía hoàng thượng, thập phần quật cường đáng yêu.
Thấy một thiếu nữ đáng yêu đến vậy, hoàng thượng đã năm mươi tuổi rồi cũng không khỏi mềm lòng, không khỏi dịu giọng: “Ồ? Ngươi muốn dâng thứ gì?”
Tống Điềm Nguyễn nói: “Là chậu hoa này.”
Khi Tống Điềm Nguyên sắp sửa kéo tấm vải đỏ che trên chậu hoa ra, tôi lập tức kích hoạt hệ thống sửa đổi cốt truyện.
Nguyên văn: 【Tống Điềm Nguyễn dâng lên cho hoàng thượng một chậu hoa.】
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐã bị tôi sửa 【một chậu hoa】 thành 【một chậu giòi】.
15.
Tống Điềm Nguyễn thầm nghĩ, đó là hoa lưu ly thập phần trân quý, ngàn vàng khó cầu, hoàng thượng chắc hẳn sẽ rất vui.
Nếu hoàng thượng vui vẻ, nói không chừng sẽ trọng thưởng cho nàng ta, như vậy danh tiếng của nàng ta cũng sẽ tốt trở lại.
Nghĩ vậy, Tống Điềm Nguyễn mím môi, nở một nụ cười e lệ, kéo tấm vải đỏ đang che phủ chậu hoa ra.
Nàng ta chớp chớp mắt, ngọt ngào hỏi: “Hoàng thượng, người thấy thế nào?”
Thế nhưng, hoàng thượng vừa nhìn thấy “hoa lưu ly” đã đại kinh thất sắc, bị dọa đến nỗi nhảy khỏi ngai vàng, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Ông ta run rẩy chỉ vào chậu hoa trong tay Tống Điềm Nguyễn, đột nhiên lên cơn đau tim, ôm ngực trợn trắng mắt: “Ngươi, ngươi ngươi…”
Ngự lâm quân đứng quanh nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp bao vây Tống Điềm Nguyễn.
Lúc này Tống Điềm Nguyên mới nhận ra có điều không ổn.
Chỉ thấy bông hoa thủy tinh đỏ rực trong chậu hoa ban đầu đã biến mất.
Thay vào đó là những con giòi trắng nhợt đang bò lúc nhúc!
Tống Điềm Nguyễn sợ đến phát điên, lập tức buông lỏng tay, chậu hoa rơi xuống đất vỡ tan tành, hàng trăm con giòi được tự do, bò lổm ngổm khắp đại điện.
Thậm chí còn có vài con bò lên trên người Tống Điềm Nguyễn.
Tống Điềm Nguyễn kinh sợ hét thất thanh: “A a a!!”
Nam Cung Tư Dạ thấy người trong lòng bị giòi bao vây, lập tức gầm lên một tiếng, xông lên giải cứu!
Nhưng hắn ta không để ý, tôi đã âm thầm thò chân ra.
Nam Cung Tư Dạ bị tôi chắn chân, thân thể không thể kiểm soát được nghiêng về phía trước ngã xuống đất.
Trùng hợp thay, miệng hắn đập lên mặt đất, ăn phải một miệng giòi.
15.
Cuối cùng,Tống Điềm Nguyễn sợ đến mức ngất lịm đi, còn Nam Cung Tư Dạ thì như phát điên lao ra khỏi đại điện đi súc miệng.
May mà thái y đến kịp thời, hoàng thượng không có vấn đề gì, chỉ vài phút sau đã tỉnh lại.
Việc đầu tiên hoàng thượng làm khi tỉnh dậy là muốn xử tội Tống Điềm Nguyễn.
Vào thời khắc then chốt, tôi đứng ra cầu tình cho Tống Điềm Nguyễn.
“Hoàng thượng tha mạng! Nguyễn Nguyễn không phải cố ý! Bệ hạ, người cũng biết đấy, Nguyễn Nguyễn có sở thích đặc biệt, vì vậy nàng ấy mới nuôi giòi.”
Nói đến đây, tôi lại bổ sung thêm một câu, “Nguyễn Nguyễn nàng ấy dịu dàng đáng yêu, giòi cũng trắng trẻo mập mạp, lại sống trong phân. Có lẽ chỉ là do nàng ấy cảm thấy thân thiết với giòi nên mới muốn dâng tặng cho bệ hạ mà thôi…”
Hoàng thượng tức điên người, nhưng lại không thể xử tội Tống Điềm Nguyễn đầu óc không bình thường.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể lệnh người đuổi Tống Điềm Nguyên ra khỏi cung.
“Trẫm từng nghe nói Tống Điềm Nguyễn ăn phân, trẫm còn tưởng là có người cố ý tung tin đồn thất thiệt, không ngờ… thôi được rồi! Truyền ý chỉ của trẫm, cấm Tống Điềm Nguyễn tiến cung!”
Tôi bật cười.
Xử lý Tống Điềm Nguyễn như vậy còn chưa đủ, vẫn phải từ từ tiến hành tiếp.
17.
Như mọi người đều biết, nhị hoàng tử đương triều Nam Cung Tư Dạ bá đạo ngang ngược nhưng lại sở hữu dung mạo tuấn mỹ vô song, các cô nương thầm thương hắn đủ để xếp hàng dài đến tận cổng thành.
Trong số đó không thiếu những quý nữ thế gia.
Vì vậy, đêm hôm đó, những lời đồn đại về Tống Điềm Nguyễn lại lần nữa lan khắp kinh thành.
“Ngươi đã nghe chưa, Tống gia nhị tiểu thư mềm mại đáng yêu vậy mà lại giữa mặt mọi người dâng một chậu giòi cho hoàng thượng.”
“Ha ha ha? Tống gia nhị tiểu thư không những thích ăn phân, lại còn thích nuôi giòi nữa à?”
“Ngươi nói gì vậy! Tống gia nhị tiểu thư phơi giòi giòn rụm, coi như đồ ăn vặt?”
Mặc dù Tống Điềm Nguyễn chỉ là kế nữ, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của cao môn đại thần.
Bị đuổi ra khỏi cung giữa đêm, cha tức giận đập vỡ không ít ly trà ngọc, cho gọi tất cả các trưởng bối trong Thẩm gia đến từ đường, muốn phạt Tống Điềm Nguyễn ngay trước mặt mọi người.
Tống Điềm Nguyễn quỳ trong từ đường, khóc lóc thảm thiết, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Hu hu hu, cha, Nguyễn Nguyễn thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, Nguyễn Nguyễn thực sự đã mang hoa lưu ly tiến cung, không phải giòi đâu…”
Cho dù Tống Điềm Nguyễn có khóc lóc giải thích thế nào, việc nàng ta lấy ra một chậu giòi ra trước bao nhiêu con mắt vẫn là sự thật.
“Nguyễn Nguyễn à, chỉ là phải chịu vài roi thôi mà, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.”
Tôi cười híp mắt ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tống Điềm Nguyễn.
Nàng ta chẳng qua chỉ phải chịu vài roi, mà tôi trong nguyên tác còn bị Nam Cung Tư Dạ chém đầu cơ đấy.
Vậy nên, dù nàng ta có khóc lóc đến đâu, cũng đâu đáng để thương hại cơ chứ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.