22.
Mọi người đều khăng khăng nghĩ rằng tôi đang giả bệnh, cố ý gây chuyện với Lục Hoài Nguyệt.
Ban đầu, Lục Hoài Nguyệt bị ép phải đến xin lỗi tôi.
Giọng điệu của cô ta rất cứng nhắc.
“Xin lỗi Như Như, chị không nên vu oan cho em.”
Nhưng sau lưng, cô ta lại cười đắc ý.
“Chẳng ai tin cô đâu. Dù sao, cô với ba mẹ chỉ có quan hệ máu mủ, chứ không có tình cảm.”
Tôi biết.
Tình cảm được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ.
Lục Hoài Nguyệt là người ba mẹ đã chứng kiến lớn lên.
Vì thế, tôi không còn hy vọng nữa.
Về sau.
Ba cũng mất kiên nhẫn.
“Đủ rồi đấy.”
“Con thật sự muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà cắt đứt quan hệ với chị con sao?”
Mẹ luôn khuyên nhủ tôi.
“Đừng làm loạn nữa, tính ra, chị con ở nhà này lâu hơn con mà…”
Tôi chỉ thấy họ thật ồn ào.
Hệ thống vì thế đã tạo ra một chức năng “chặn mọi âm thanh” cho tôi.
Ở nhà, tôi xem như mình bị điếc.
Không để ý đến bất kỳ ai.
Thỉnh thoảng, Lục Hoài Nguyệt nổi điên, túm lấy tôi bắt tôi phải nghe cô ta nói.
Tôi vừa mở miệng.
“Ọc.”
Một ngụm máu lớn phun ra.
Đồng tử của Lục Hoài Nguyệt giãn to.
Mắt cô ta tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Cô ta vội vàng túm lấy vài tờ giấy, nhét vào tay tôi.
Tôi định lau máu.
Nhưng càng lau càng nhiều.
Cuối cùng, trước mắt tôi tối sầm, ngã ngửa ra phía sau.
23.
Lần nữa tỉnh lại, tôi đang ở bệnh viện.
Bác sĩ nói, bệnh của tôi rất phức tạp.
Nhiều cơ quan đang suy yếu.
Nhưng nguyên nhân thì không rõ.
Vừa nghĩ đến việc họ sẽ dùng tên của tôi đặt tên cho căn bệnh này.
Tôi liền bật cười.
Hệ thống lải nhải bên tai: “Cô còn cười được à? Lạc quan ghê ha. Giờ sức khỏe của cô chỉ còn 20 điểm thôi đấy…”
Vì gia đình không tin tưởng tôi.
Điểm sức khỏe của tôi rơi tự do.
Rơi xuống còn 20.
Tôi gần như chỉ còn là một cái xác không hồn.
Mẹ gục đầu bên giường tôi, lần đầu tiên khóc không thành tiếng vì tôi.
Ba ngồi trên ban công, mặt đầy vẻ u sầu, hút từng điếu xì gà.
Lục Hoài Nguyệt đứng đờ đẫn bên cạnh, cố gắng biểu hiện ra vẻ hoang mang không biết làm sao.
“Con… con không ngờ em gái lại bệnh nặng đến thế.”
Tôi chống tay ngồi dậy.
Chậm rãi ngước nhìn cô ta.
“Giờ tôi thành thế này, chẳng phải đúng ý chị rồi sao?”
Mặt cô ta tái mét.
Mím môi, không nói lời nào.
Mẹ trách cô ta: “Trước đây sao con cứ thích chọc em gái không vui?”
Tôi nhếch mắt, giọng mỉa mai: “Không phải do mẹ nuông chiều chị ta sao.”
Người sắp chết.
Muốn nói gì thì nói.
Môi mẹ mấp máy vài lần, cuối cùng chỉ cúi đầu, không nói thêm lời nào.
24.
Nửa đêm.
Tôi chủ động gọi hệ thống, thấp giọng hỏi:
“Còn 20 điểm sức khỏe, có thể đổi được gì?”
Hệ thống giật mình: “Cô thật sự không cần mạng nữa sao?
“Để tôi kể cô nghe một chuyện cười nhé.”
Nó còn chưa nói gì, tôi đã cười trước: “Không cần.”
“Dù sao cũng sắp chết, chẳng bằng tiêu hết điểm sức khỏe trước khi chết.”
Hệ thống ngoan ngoãn mở cửa hàng.
Một loạt những thứ kỳ lạ hiện ra trên kệ hàng.
【Kỹ thuật chuyển tài sản: Không đau chuyển toàn bộ tiền trong nhà cho bản thân. Giá: 10 điểm sức khỏe.】
Nếu điểm sức khỏe dư dả, tôi sẽ ấn nổ nút này.
【Tan học đừng đi: Chọn một người may mắn, trùm bao tải đánh một trận. Giá: 2 điểm sức khỏe.】
Tôi điên cuồng nhấn nút này.
Trước khi chết phải đánh người mình ghét một trận.
Cuối cùng.
Tôi chỉ còn 5 điểm sức khỏe.
Dùng chút hơi tàn này, tôi muốn xem kết cục của bọn họ.
25.
Một tuần trước sinh nhật mười tám tuổi của tôi, đã xảy ra một số chuyện lớn.
Đầu tiên là nhà phá sản.
Visa du học của Lục Hoài Nguyệt còn chưa kịp làm xong, chi phí đã bị cắt.
Tài sản trong nhà đều bị bán đi.
Nếu không tìm được một căn nhà rẻ để thuê, họ sẽ phải lang thang ngoài đường.
Thứ hai là cả nhà, trừ tôi đang nằm trong bệnh viện, đều bị ai đó đánh một trận tơi bời.
Camera trên đoạn đường đó vừa hay bị hỏng.
Không tìm ra được thủ phạm.
Chuyện này đành phải bỏ qua.
Cuối cùng, với thân thể đầy thương tích, cả nhà họ lê lết vào bệnh viện thăm tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLục Hoài Nguyệt đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt tiều tụy.
Không còn vẻ nhí nhảnh, kiêu ngạo như trước.
Mắt mẹ thâm quầng nặng nề.
Bà ngập ngừng mãi, cuối cùng mới mở lời, giọng nhẹ như không thể nghe thấy:
“Như Như, nhà mình phá sản rồi, không còn tiền chữa trị cho con nữa…”
Chưa nói hết câu.
Nước mắt bà đã rơi không ngừng.
Làm ướt góc chăn của tôi.
“Là ba mẹ có lỗi với con.”
Ba không có mặt ở đây.
Chắc ông đang ký giấy từ chối điều trị.
Khi ống dẫn bị rút ra.
Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Những người đã cô phụ tôi, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi.
Tôi cảm nhận hơi thở của mình trở nên khó khăn.
Dòng máu trong cơ thể dường như từng chút một nguội lạnh.
Ý thức của tôi dần chìm vào hỗn loạn.
Hệ thống lại lay tôi tỉnh: “Còn 4 điểm sức khỏe, cô muốn dùng thế nào đây?”
“Ba điểm, dùng để khiến Lục Hoài Nguyệt lỡ kỳ thi đại học.
Một điểm còn lại, mua một nén hương, cầu nguyện kiếp sau tôi sẽ có một cuộc sống bình thường.”
…
Khi linh hồn rời khỏi cơ thể.
Tôi thấy mẹ ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở.
Người ba luôn nghiêm khắc với tôi mắt đã đỏ hoe, quay đi không dám nhìn di thể của tôi.
Lục Hoài Nguyệt ngây ngẩn.
Cũng rơi hai giọt nước mắt.
Chắc là khóc vì không nhìn thấy tương lai của mình nữa.
26.
Tôi mãi rất lâu sau mới tỉnh lại.
Thật kỳ lạ, Địa Phủ sao giống hệt nhân gian thế này.
Tôi nhìn thấy chiếc giường quen thuộc.
Căn phòng quen thuộc.
Mọi thứ bài trí y hệt như lúc tôi còn sống.
Tôi đã trùng sinh, trùng sinh ở thời điểm chưa rời khỏi nhà?
Theo bản năng, tôi mở điện thoại tìm hệ thống.
Hệ thống đã biến mất.
Trong ghi chú còn lại một đoạn nhắn cuối cùng:
【Như Như, tôi vốn dĩ tồn tại vì cô.
Nhưng thật tiếc, tôi không thể giúp cô giành lại vận khí của mình.
Thế nên tôi đã dùng chính mình để đổi lấy một lần tái sinh cho cô.
Hiện giờ, thân phận của cô là con gái duy nhất của một gia đình giàu có. Đôi vợ chồng này định sẵn là không có con cái, nhưng giữa các người là mối duyên hai chiều trọn vẹn. Tất cả mọi người đều yêu thương cô.
Ngôi nhà này là do cô tình cờ mua được vì thích nó, cha mẹ cô đồng hành cùng cô sống ở đây.
Nói đến đây thôi, hãy bắt đầu cuộc sống mới của cô nhé.】
Ngày xuân dịu dàng, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, chim én líu lo.
Tôi ôm chặt điện thoại.
Khóc không thành tiếng.
27.
Sau này, thỉnh thoảng tôi nghe được câu chuyện về gia đình chủ cũ của căn nhà này.
Bọn họ hiện giờ nợ nần chồng chất.
Cô con gái duy nhất của họ, Lục Hoài Nguyệt, vì một sự cố mà lỡ kỳ thi đại học.
Nhưng gia đình không còn tiền để cho cô ta học lại.
Thế là, cô ta bỏ rơi ba mẹ nuôi đã nuôi dưỡng mình suốt mười tám năm.
Quay về tìm ba mẹ ruột.
Nhưng cuộc sống mãi mãi chẳng thể nào như trước.
Cô ta không còn được tài xế đưa đón đến trường.
Chỉ có thể lặn lội mưa gió bắt xe buýt.
Vì thời gian đi lại quá lâu.
Cô ta buộc phải ở ký túc xá, chen chúc trong phòng tám người nhỏ hẹp.
Và mẹ nuôi của cô ta thỉnh thoảng lại đến trường tìm cô.
Khóc lóc thảm thiết: “Lục Hoài Nguyệt, con còn lương tâm không? Mẹ đối xử với con còn tốt hơn cả con gái ruột đấy!”
Lục Hoài Nguyệt chỉ lạnh lùng đáp: “Các người đã hại chết cô ấy, còn muốn làm lỡ dở tôi sao?”
Cô ta là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Và cô ta rất biết cách đâm trúng tim người khác.
Về sau, dù mẹ nuôi có đến, cô ta cũng từ chối gặp mặt.
Tâm lý không tốt, năm sau cô ta cũng chẳng thi được kết quả tốt gì.
…
Tôi, dưới sự hỗ trợ của cha mẹ mới, đã xin đi du học nước ngoài.
Họ không tiếc tiền đầu tư cho tôi, luôn động viên, khen ngợi tôi.
Mỗi lần họ đều mỉm cười nói: “Chỉ cần nghĩ đến việc phấn đấu là để Như Như có một tương lai tốt đẹp, chúng ta cảm thấy rất hạnh phúc.”
Tôi dễ xúc động.
Mỗi lần như vậy, đều gục đầu vào lòng mẹ khóc.
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Không sao đâu, ba mẹ mãi mãi đứng sau lưng con.”
28.
Không lâu sau, tôi ra nước ngoài.
Một mình bước trên con đường nơi đất khách.
Bỗng có tiếng “ting” vang lên bên tai.
“Xin chào ký chủ, tôi là phiên bản 3.0, hệ thống sinh tồn dành cho du học sinh.”
Tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Ôm điện thoại lắc mạnh vài cái.
Nó cười khúc khích.
“Tôi chỉ là một tập hợp dữ liệu, dữ liệu thì sẽ không bao giờ rời xa.
“Được rồi, nhiệm vụ hôm nay là dùng khoai tây nấu một bữa ăn có thể ăn được!”
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.