01
“Tuế Tuế, đây là mẫu thân mới mà phụ thân tìm cho con, mau chào Vinh di đi.”
Người phụ nhân được gọi là Vinh Nguyệt từ bên cạnh phụ thân đi đến trước mặt ta, đưa bàn tay trắng nõn nà véo má, đánh giá đôi mày đôi mắt ta:
“Con chính là Tuế Tuế à, đáng thương quá, nghe nói mẫu thân con là một phụ nhân xấu xa, bà ta không cần con nữa, vậy thì để Vinh di làm mẫu thân mới của con được không?”
Nói rồi, bà ta đưa miếng bánh ngọt đến bên miệng ta.
Bánh điểm tâm được nặn thành hình con thỏ, rất tinh xảo, mùi thơm hấp dẫn, dưỡng mẫu cũng cười rất dịu dàng hòa nhã.
Miệng bà ta không hề mấp máy nhưng ta lại nghe rõ mồn một những âm thanh:
[Ký chủ, miếng bánh điểm tâm này mang từ trong cung ra đã nửa tháng rồi, nhân bên trong đều thiu hết rồi.]
[Thiu thì sao chứ? Loại dưỡng nữ này chẳng phải đều là loại có nương sinh nhưng không có nương dưỡng, là loại dã chủng ở núi rừng sao? Lợn rừng ăn không quen cám mịn, cho nó ăn bánh điểm tâm cung đình thiu, nó cũng chẳng biết được!]
Bà ta dường như đang nói chuyện với một thứ gì đó gọi là “Hệ thống.”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt Tần Vinh Nguyệt, trên mặt Tần Vinh Nguyệt vẫn tươi cười như cũ.
“Tuế Ninh, mau ăn đi.”
Bà ta tưởng ta là tiểu hài, chẳng hiểu gì cả.
Ta đưa tay nhận lấy bánh điểm tâm của bà ta, đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ ở lớp vỏ.
Trời đang đổ tuyết lớn, đồ ăn thiu quả thực không nếm ra được mùi vị tốt xấu rõ ràng.
“Ăn ngon chứ?”
Ta giả vờ ngây thơ gật đầu.
Tần Vinh Nguyệt cười, tiếng lòng của bà ta lại truyền đến:
[Xem đi, đứa con hoang quả nhiên không nếm ra được đồ ăn ngon dở! Hệ thống, chỉ cần nó chịu gọi ta một tiếng nương, cặp phụ tử khốn nạn kia trong cung sẽ đến cầu xin ta quay về chứ?]
[Đúng vậy ký chủ, công cụ là Sở Nghiêm đã nhất kiến chung tình với người, hiện tại người chỉ cần được dưỡng nữ Sở Tuế Ninh này công nhận là có thể kích hoạt sự hối hận của cặp phụ tử khốn nạn kia.
[Hoàng đế sẽ vì người mà hạ mình, cầu xin người về cung làm hoàng hậu của ông ta. Công chúa sẽ quỳ xuống ôm chặt lấy chân người, khóc lóc ăn năn chỉ cần một mình người làm nương.
[Sau đó ký chủ có thể oanh oanh liệt liệt trở về cung, tấn phong làm hoàng hậu, hưởng vinh hoa cả đời.
[Hiện tại, mục tiêu của ký chủ là thu phục công cụ là dưỡng nữ Sở Tuế Ninh này.]
[Loại nữ nhi nhà nghèo lại không có nương dưỡng như thế này dễ lừa lắm, nhân đậu đỏ trong bánh điểm tâm đã sớm thiu rồi, đợi đến đêm nay nó đau bụng, ta sẽ thức trắng đêm chăm sóc nó, sáng mai, nó sẽ gọi ta là nương!]
“Tuế Ninh, ăn ngon thì ăn nhiều vài miếng đi.”
Tần Vinh Nguyệt cười đẩy miếng bánh điểm tâm thiu này vào miệng ta.
02
Ta đột nhiên lấy bánh điểm tâm xuống, bẻ nhân đậu đỏ bên trong ra, cố ý đưa nhân đến bên miệng bà ta:
“Phụ thân nói, nhân bánh điểm tâm là ngọt nhất, Tuế Ninh thích a di, muốn đưa thứ ngọt nhất cho a di ăn.”
Nụ cười trên mặt Tần Vinh Nguyệt cứng đờ: “Đây là quà gặp mặt a di tặng Tuế Ninh, sao a di có thể ăn được chứ?”
Ta bĩu môi, nước mắt nói đến là đến: “A di có phải chê đây là bánh điểm tâm Tuế Ninh đã cắn qua không? A di không phải muốn làm nương của Tuế Ninh sao? A di có ghét Tuế Ninh không?”
“Đương nhiên là không…” Tần Vinh Nguyệt bị mấy câu nói của ta đánh cho trở tay không kịp.
Phụ thân vừa thấy ta khóc, lập tức tiến lên lau nước mắt cho ta:
“Vinh Nguyệt, Tuế Ninh từ nhỏ không có nương bên cạnh, tâm tư nhạy cảm, xin nàng hãy thông cảm, nhân đậu đỏ này là tấm lòng của tiểu hài, nàng hãy ăn đi!”
Bây giờ là mùa đông, bánh điểm tâm của ngự thiện phòng làm rất tinh xảo, nhìn bằng mắt thường vẫn rất tươi.
Tần Vinh Nguyệt cắn răng cắn một miếng nhỏ nhân đậu đỏ: “Xem đi, a di ăn rồi, thật sự rất ngon, con cũng nếm thử xem?”
Ta chớp chớp mắt: “Ngon, vậy a di ăn hết đi.”
Ánh mắt Tần Vinh Nguyệt trở nên thâm độc trong chớp mắt, rất nhanh ta lại nghe thấy những âm thanh kia:
[Ký chủ, người mau ăn đi, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng! Nếu để dưỡng nữ này nhìn ra người chê nó, khả năng cao là người sẽ thất bại trong việc thu phục nó!]
Tần Vinh Nguyệt hít sâu một hơi, cắn răng ăn hết phần nhân đậu đỏ thiu đó.
Ta lại đi đến bên bàn rót một cốc trà thiu qua đêm đưa cho Tần Vinh Nguyệt: “A di uống trà, đừng để nghẹn.”
Nhân đậu đỏ đương nhiên là nghẹn, Tần Vinh Nguyệt nhận lấy trà liền uống, vừa vào miệng đã phát hiện nước trà có vị chua.
Bà ta không nghĩ nhiều, dù sao ta chỉ là một tiểu hài tám tuổi, có thể có tâm địa xấu xa gì chứ?
Cũng giống như bà ta đoán chắc ta không nếm ra được mùi vị của bánh điểm tâm cung đình, ta đoán bà ta cũng không thể biết được trà thô của nhà quê sẽ có vị gì.
Mập đại phu ở đầu làng nói, trà thiu với nhân thiu, thượng nôn hạ tả nhanh nhất!
Còn về việc tại sao ta biết bà ta là từ trong cung ra.
Vì ký ức thảm khốc kiếp trước vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí tám tuổi của ta.
03
Kiếp trước.
Tần Vinh Nguyệt cũng được phụ thân dẫn vào cửa như vậy.
Vừa gặp mặt, bà ta đã đưa ta bánh điểm tâm, thấy ta nghẹn, còn rót cho ta một cốc trà.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTối hôm đó, ta thượng nôn hạ tả, sốt cao suốt đêm không lui.
Mập đại phu đến xem, nói ta ăn phải đồ không sạch nên đau bụng.
Tần Vinh Nguyệt chỉ vào cốc trà trên bàn, nói chắc chắn là do nước trà có vấn đề.
Nhưng trong mơ, cốc trà đó là do ta tự tay pha trà tươi để đón phụ thân đi săn về.
Phụ thân không nghi ngờ gì, còn ân hận nói: “Đều tại ta, để một tiểu hài ở nhà một mình quả thực không tự chăm sóc tốt được.”
Sau đó, Tần Vinh Nguyệt tận tụy chăm sóc ta hai ngày hai đêm.
Ta cảm động không thôi, sau khi khỏi bệnh liền gọi bà ta là nương.
Khi ta gọi bà ta là nương, bà ta vui mừng đến nỗi không khép miệng lại được.
Sau này bà ta trở thành dưỡng mẫu của ta, chuyển đến sống trong nhà ta.
Ban ngày bà ta nũng nịu, thân mật với phụ thân nhưng ban đêm lại nhất quyết đòi ngủ riêng phòng với ông.
Phụ thân tuy là một người thô lỗ nhưng đối với người mình yêu lại vô cùng tinh tế.
Ông muốn đủ tam thư lục lễ, thú Tần Vinh Nguyệt về nhà.
Nhưng Tần Vinh Nguyệt lại úp mở về thân thế của mình.
Lúc đầu bà ta bị ngất trên núi, được phụ thân cứu, lúc đó tuyết rơi nhiều, bà ta và phụ thân giữ gìn phép tắc, cùng ăn cùng ở trên núi nửa tháng.
Phụ thân chỉ biết, trước đây bà ta là phu nhân của một gia đình quyền quý, bị phu quân bạc tình ruồng bỏ, bị đứa nữ nhi vong ơn phụ nghĩa ghét bỏ nên mới lưu lạc đến chốn núi rừng.
Phụ thân cho rằng bà ta bị tổn thương quá sâu nên không muốn thành hôn.
Kiếp trước, sau khi ta gọi Tần Vinh Nguyệt là nương, bà ta lập tức nói muốn vào thành giải sầu.
Lần vào thành đó, vừa khéo gặp hoàng đế và công chúa vi hành trong dân gian.
04
Tần Vinh Nguyệt trong đám đông đã nhận ra hai người này.
Bà ta đột nhiên bế ta lên cao, còn hôn lên trán ta:
“Tuế Ninh, con là áo bông nhỏ của nương, là đứa nữ nhi ngoan mà nương yêu nhất!”
Ta đắm chìm trong hạnh phúc được nương yêu thương, không hề hay biết tai họa sắp ập đến.
Bà ta hôn ta xong, còn quay đầu nhìn phụ thân ta cười vô cùng tươi tắn dịu dàng, đột nhiên nói lớn:
“A Nghiêm, lời chàng cầu hôn ta lúc trước còn tính không? Nếu bây giờ ta mới đồng ý gả cho chàng, có phải là muộn rồi không?”
Phụ thân ta mừng rỡ, trực tiếp ôm cả Tần Vinh Nguyệt và ta vào lòng.
Lúc đó, ta mơ hồ cho rằng mình là cô bé hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Nhưng biến cố đột ngột xảy ra.
Phụ thân ta đột nhiên bị hai tráng hán mang đao đá xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Ta kinh hãi kêu lên, nhảy xuống đất vội vàng đỡ phụ thân thì công chúa nhỏ hơn ta nửa cái đầu kia đột nhiên nhặt một hòn đá trên đất đập vỡ trán ta, nơi vừa được dưỡng mẫu hôn.
“Đó là mẫu phi của ta! Ngươi là cái thá gì! Dám giành nương với ta!!”
Nam nhân cao quý bên cạnh công chúa đã rơi nước mắt:
“Vinh Nguyệt, ái phi, đến bên trẫm!”
Ta mới biết, thân phận trước đây của dưỡng mẫu là Vinh phi trong cung.
Nàng từng là sủng phi của hoàng đế, còn sinh hạ công chúa Minh Ngọc mười tuổi.
Cho đến khi Thục phi xuất hiện, hoàng đế chỉ sủng ái một mình Thục phi, công chúa cũng thích ăn cơm ở cung của Thục phi.
Dưỡng mẫu tức giận bỏ phu quân bỏ nữ nhi, rời cung mà đi.
Gặp lại, bên cạnh dưỡng mẫu đã có nam nhân mới và nữ nhi mới.
Mà nam nhân này chỉ là một thợ săn, nữ nhi càng là dưỡng nữ thân phận thấp hèn.
Bọn họ là những người cao quý, chỉ cần động ngón tay là có thể khiến ta và phụ thân chết không toàn thây.
Ta còn nhỏ tuổi đã ý thức được nguy cơ, theo bản năng dùng thân thể che chở cho phụ thân bị thương, muốn tránh xa dưỡng mẫu một chút.
Nhưng dưỡng mẫu lại cố ý nhào đến bên ta và phụ thân ta trong ánh mắt ghen tị và tức giận của hoàng đế và công chúa.
“Tuế Ninh, con không sao chứ? Nữ nhi ngoan của ta, nương thổi thổi vết thương cho con là hết đau ngay!”
Bà cưỡng ép ấn chặt vai ta đang né tránh, vuốt ve trán ta, công chúa ở không xa quả nhiên khóc nức nở:
“Mẫu phi, người không cần nhi thần nữa sao?! Con mới là thân sinh nữ nhi của người!”
Ta rõ ràng nhìn thấy khóe miệng dưỡng mẫu nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Bà ta thổi xong vết thương của ta, lại quay sang đỡ phụ thân ta dậy dưới ánh mắt tức giận của hoàng đế.
Người đá phụ thân ta là cao thủ ngự tiền thị vệ của hoàng đế, phụ thân ta nôn hết máu đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Dưỡng mẫu cố ý đỡ phần thân trên của phụ thân ta, để ông dựa vào lòng mình, sau đó trước mặt hoàng đế, bà ta rơi lệ nói:
“A Nghiêm, ta đồng ý gả cho chàng! Ta không cần gì cả! Ta chỉ muốn làm thê tử của một mình chàng!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.