01
Tôi mất trí nhớ sau khi gặp tai nạn xe.
Bác sĩ vỗ vai tôi: “May là chị kịp thời nhảy lên che chắn cho con, nên bé không bị thương.”
Tôi mù mờ: “Con ai cơ?”
Bác sĩ: “… Con của chị.”
Tôi sốc nặng.
02
Trí nhớ của tôi vẫn dừng lại ở 4 năm trước, khi tôi còn là một nữ diễn viên hạng ba theo hình tượng trong sáng ngây thơ.
Không biết là tôi đã khử quản lý hay quản lý đã khử tôi mà sự việc lại phát triển đến mức này.
Lúc này nhìn cô bé đáng yêu mềm mại trước mặt.
Tôi thở dài.
Hỏng rồi, tất cả đều hỏng hết rồi.
03
Tôi hỏi cô bé: “Bố con là ai?”
Cô bé chớp chớp mắt: “Không biết.”
“Mẹ nói bố con đã chếc rồi mà.”
…
Haha.
04
Trong khi tôi đang suy sụp vì không biết bố của cô bé là ai.
Một bước ngoặt xảy ra.
Đó là tôi phát hiện ra một chuyện còn đáng suy sụp hơn.
Tôi quên mất mã PIN thẻ ngân hàng của mình là gì.
Tôi nhìn gợi ý mật khẩu trên đó: Ngày sinh của con gái.
Có khi nào cô bé này là thiên tài, nhớ được ngày sinh của mình không?
Tôi ôm hy vọng cuối cùng hỏi cô bé 3 tuổi đang cắn bàn trước mặt: “Sinh nhật con là ngày tháng năm nào?”
Con bé nghiêm túc: “Ngày 41 tháng 15 năm 2038.”
Được rồi, khẳng định luôn.
Cũng đần độn như tôi.
05
Tôi cố gắng tìm giấy khai sinh hay gì đó của con bé.
Rồi tìm thấy một két sắt.
Mã két sắt thế nào cũng không nhập đúng được.
Cuối cùng hiện ra một gợi ý mật khẩu: Ngày sinh của con gái.
Móa!
Đủ rồi!
06
Thấy số dư trên Taobao ngày càng ít đi.
Tôi dần mất lý trí đi đến chỗ điên rồ, lúc 3 giờ sáng lục ra tất cả thông tin liên lạc của các người yêu cũ và nhắn tin đồng loạt: “Tôi có vẻ như đột nhiên có một đứa con, anh nghĩ có khả năng là của anh không?”
Kèm theo một tấm ảnh cô bé làm dấu trái tim.
Có lẽ do buồn ngủ quá nên trí thông minh đã rời bỏ tôi.
Tôi chọn cách phát điên quấy rầy tất cả mọi người.
07
Gửi xong tin nhắn tôi thấy an lòng, nhắm mắt lại ngủ một giấc ngon lành.
Hoàn toàn không ngờ đêm đó lại náo nhiệt đến vậy.
Thái tử kiêu ngạo khó bảo của giới thượng lưu Bắc Kinh Giang Dụ đăng ảnh thông báo tin vui lúc 3 giờ sáng: “Vui mừng có con gái yêu.”
Nam diễn viên nổi tiếng chưa từng có tin đồn tình ái Phó Tranh cũng đồng thời đăng bài: “Từ nay là gia đình 3 người rồi.”
Nghệ sĩ piano lạnh lùng chưa bao giờ dùng mạng xã hội Chu Quyện cũng vội vã đăng ký tài khoản để khoe ảnh con: “Bé con nhà tôi.”
Netizen: “Sao tôi thấy con gái của họ trông hơi giống nhau nhỉ?”
“Có vẻ là cùng một bé hay sao á.”
“Không chắc, để xem thêm.”
“Cảm giác các anh đang chơi một trò chơi gia đình rất bệnh hoạn.”
“Bạn có một đứa trẻ tốc độ cao như vậy vào Trung Quốc, hãy nhớ nguyên tắc tôi đưa ra…”
“Có khi nào là mẹ của 3 đứa trẻ, tình cờ chúng là sinh ba, tình cờ cả 3 đều giống mẹ, tình cờ người mẹ chụp cho cả 3 đứa một kiểu ảnh giống hệt nhau?”
“Các bạn tin 3 ông này cùng lúc yêu một người hay tin tôi là Ngọc Hoàng Đại Đế?”
Đêm đó, trên Weibo xuất hiện một Ngọc Hoàng Đại Đế được công nhận.
08
Khi tôi tỉnh dậy có hơn 100 tin nhắn chưa đọc và 98 cuộc gọi nhỡ.
Trong đó 83 tin nhắn là của thái tử nhà họ Giang.
“?”
“?”
“?”
“Cười chết, Lê Vãn Chu, em tưởng tùy tiện kiếm đứa trẻ nào đó là có thể nói là con tôi à?”
“Lê Vãn Chu, em muốn quay đầu thì cứ nói thẳng, em cầu xin tôi có khi tôi sẽ tha thứ cho em đấy.”
“Không cầu xin à? Em nhất định phải cứng đầu thế sao?”
“Đừng giả vờ nữa.”
“Ở đâu, tôi đến tìm em.”
“Không nói? Em nghĩ kỹ đi, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn nữa đâu.”
“Haha, được rồi, tôi thừa nhận đứa bé này có đôi mắt rất giống tôi.”
“Cái mũi cũng có vài phần bóng dáng của tôi.”
“Được rồi, tôi biết mấy năm nay em đã chịu khổ, vừa chuyển vào thẻ của em 20 triệu, bây giờ có thể nói cho tôi biết em ở đâu chưa.”
“Vẫn không nói? Em đang giở trò dục cầm cố túng à?”
“Haha, dừng thử thách của em đi, tôi thẳng thắn thừa nhận trong lòng vẫn còn em thì em sẽ đối phó thế nào?”
…Tôi cảm thấy con gái có thể thật sự là của Giang Dụ.
Cảm giác ngốc nghếch này.
Nhưng 20 triệu, anh ngốc nghếch thì có sao đâu.
Khoan đã, mã PIN của thẻ này.
Gợi ý: Ngày sinh của con gái.
Thật sự đủ rồi.
Tôi rốt cuộc yêu con gái tôi đến mức nào vậy.
Trời ơi, xin hãy đối xử tốt với mỗi người mẹ hiền!
Tin nhắn của hai người còn lại ít hơn nhiều.
Nam diễn viên Phó Tranh trả lời rất đơn giản: “Tôi hy vọng là vậy.”
“Không phải cũng không sao.”
“Lê Vãn Chu, đừng bỏ rơi tôi nữa.”
Người còn lại trả lời còn đơn giản hơn.
“Có thể.”
?
Hả?
Câu trả lời thật trừu tượng.
Phục các anh làm nghệ thuật rồi.
Rốt cuộc có phải hay không vậy?!
Từng người một như là đang nói câu đố!
Đúng lúc đang khó chịu, Weibo đột nhiên bật lên thông báo: Chấn động! Nam diễn viên hạng A, công tử nhà giàu Bắc Kinh và nghệ sĩ piano mới nổi lại đụng con!
Đụng con?
Bây giờ giới giải trí kích thích đến thế sao?
Tôi hăm hở xoa tay vào xem tin tức.
Rồi nụ cười trên khóe miệng lập tức đông cứng lại.
Trời ơi, sao lại đụng phải con bé Tử Hàm nhà tôi vậy?!
09
Mấy người treo trên hot search cả đêm mà độ hot vẫn đang tăng lên.
Ban đầu mọi người còn đang xem cho vui, cho đến khi có người bắt đầu hỏi: “Vậy ai là bố ngoài giá thú, ai là bố ruột?”
Cuộc chiến bùng nổ ngay lập tức.
“Đôi mắt lông mày của bé rõ ràng như đúc từ một khuôn với anh của chúng tôi, fan của mấy ông bố khác tự trọng đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Chỉ cần có mắt đều thấy được Chu Quyện và bé có cùng khí chất, giới nghệ thuật chúng tôi ít lên mạng thôi chứ không phải đã chết.”
“Cái mũi cái miệng này giống cậu ấm nhà họ Giang đến mức phẫu thuật thẩm mỹ cũng không làm được, rốt cuộc ai đang giả mù vậy?!”
Ba phe cãi nhau không thể hòa giải, một cuộc hỗn chiến.
Cho đến khi người hỏi ai là bố ngoài ai là bố ruột lại lên tiếng: “Hỏi mẹ đứa bé không phải sẽ biết sao?”
“Vậy mẹ đứa bé là ai?”
“Sao mẹ đứa bé lại im lặng thế?”
?
Được rồi, bây giờ ba phe không cãi nhau nữa.
Tất cả đều thống nhất tấn công tôi – phe thứ tư.
Thứ nhất, tôi không chọc ai cả.
Thứ hai, tôi không chọc ai cả.
Cậu này sao vô tình thế, bây giờ cậu hài lòng chưa!
10
Không sao cả, tôi sẽ giả chết.
Miễn là không phản ứng gì, chuyện này sẽ nhanh chóng qua đi thôi.
Nhưng nửa giờ sau.
Độ hot tăng vọt và còn thêm chữ “bùng nổ”.
Tôi hoang mang nhấp vào.
Bất ngờ thấy Giang Dụ đã like bình luận “Cái mũi cái miệng này giống y hệt nhà họ Giang, ai đang giả vờ mù vậy?”.
Anh à…
Anh không nghĩ cuộc sống riêng tư của tôi tẻ nhạt chỉ có mình anh chứ.
Tôi chỉ có hình tượng là đóa hoa trắng thuần khiết thôi.
Chứ đâu phải thực sự trong trắng như vậy đâu.
11
Cuối cùng tôi nhớ ra đã tắt thông báo tin nhắn của Giang Dụ.
Click vào xem.
“Lê Vãn Chu, em lừa anh à?”
“Haha, em đâu có lừa anh xoay vòng, xoay vòng là sở thích của anh mà, em có kế hoạch riêng.”
“Nghĩa là con bé giống hệt anh, em lừa hai người họ phải không?”
Tin nhắn dày đặc toàn là về lòng tự trọng của anh ấy.
Cho đến nửa giờ trước anh ấy mới chịu dừng lại.
Tôi chỉ biết ngẩn người nhìn màn hình.
Cho đến khi bên kia đột nhiên gửi tin nhắn.
“Lê Vãn Chu, mấy năm nay, em sống có tốt không?”
“Hãy quay về đi.”
“Bé sẽ nhớ ba nó, còn anh nhớ mẹ của con bé lắm.”
Khoan đã, anh chờ chút.
Chuyện còn chưa rõ ràng sao anh đã diễn rồi.
12
Tôi cũng hiểu ra rồi.
Họ hoàn toàn không biết chuyện có con.
Được rồi, giờ mẹ của đứa bé không biết mình có con.
Bố của đứa bé cũng không biết mình có con hay không.
Có cảm giác CP ngốc nghếch với tôi.
Cũng coi như là Ngọa Long Phượng Hoàng theo một nghĩa nào đó.
Tôi thở dài, từ bỏ ý định hỏi họ ngày sinh của con gái, chuẩn bị đi làm lại giấy tờ liên quan.
Làm lại thủ tục ở nước ngoài quá phiền phức, ít nhất cũng mất nửa tháng, tôi nhìn đứa bé mắt to đang lảm nhảm bên cạnh, cười lạnh: “Con à, con may mắn đấy, sau này theo mẹ, có đầy khổ cho con ăn.”
Đứa bé mắt to không hiểu, thậm chí còn tưởng khổ là thứ gì đó ngon, ôm chân tôi nói giọng trẻ con: “Không ăn khổ cũng không sao, chỉ cần ở bên mẹ là tốt rồi!”
Chết tiệt, thật ấm lòng quá đi huhu.
14
Có lẽ trời không tuyệt đường sống, tối hôm đó tôi bất ngờ tìm thấy nhật ký của mình.
Nhật ký ghi chép chi tiết mọi việc hàng ngày.
Trang đầu tiên ngắn nhất, chỉ viết một câu:
Hôm nay Hạt Dẻ gọi tôi là mẹ.
Chỉ một câu ngắn ngủi tôi đã biết tên của con.
Đọc hết cuốn nhật ký dày này tôi sẽ biết hết mọi thứ phải không?
Trang thứ hai:
Hôm nay Hạt Dẻ mặc áo len màu vàng, trời ơi dễ thương quá! Mẹ muốn cắn Hạt Dẻ một cái!
Cắn thêm cái nữa! Lại cắn thêm cái nữa!
Cả trang toàn “cắn thêm cái nữa”.
Haha, tôi đúng là đồ khốn nạn, ngay cả viết nhật ký cũng phải câu chữ.
Không biết từ đâu mà có thói quen xấu này.
Lúc này trong lòng tôi đã có linh cảm không hay.
Cho đến khi đọc trang thứ ba:
Tóc Hạt Dẻ vẫn còn rất ít.
Trời quả nhiên không tha cho tôi, báo ứng của việc đuổi theo chó vàng và nhổ lông ngỗng bên đường năm xưa cuối cùng cũng đến.
Trang thứ tư:
Hàng xóm bên cạnh là người Trung Quốc, khi đến chơi thấy tôi làm đồ ăn dặm cho Hạt Dẻ.
Cô ấy hỏi tôi: “Nhà chị nuôi chó à?”
“Làm có chút vậy đủ cho chó ăn không?”
Haha, cô nói vậy không sợ tôi tự tử sao?
Trang thứ năm:
Hôm nay Hạt Dẻ ngủ cả ngày.
Sao lại có đứa bé ngoan như vậy.
Mẹ yêu Hạt Dẻ!
Kết quả sau đó phát hiện là sốt.
Hạt Dẻ xin lỗi.
……
Tôi nhíu mày lật từng trang.
Giống như luận văn đại học của tôi.
Nhiều chữ.
Nhưng không có ý nghĩa gì!
Cho đến trang 134 đột ngột thay đổi phong cách:
Hôm nay bị cướp vào nhà, sợ quá tôi vừa hét vừa nổ súng.
May quá, suýt bắn chết người.
Tôi quyết định ngày mai sẽ làm cái két sắt và cửa chống trộm.
Mật khẩu sẽ đặt là—
Đọc đến đây tôi lập tức hồi hộp.
—sinh nhật của Hạt Dẻ!
Không, sinh nhật là bao nhiêu?
Nói đi!
Nói đi!
Haha, không nói.
Tôi tự tìm!
Tôi không tin ngày sinh nhật lại không viết nhật ký.
Ơ kìa, thật sự không viết.
Tôi lật hết cả cuốn nhật ký mà vẫn không thấy nhật ký ngày sinh nhật của Hạt Dẻ.
Chết tiệt, trời không tuyệt đường sống, nên cho tôi một con đường chết đây mà.
15
Hôm sau khi ra ngoài làm thủ tục giấy tờ, tôi cố ý đeo khẩu trang và kính râm.
Tuy ở nước ngoài nhưng cũng không thể lơ là.
Đây là tu dưỡng của một nữ minh tinh đang nổi tiếng.
Nhưng không biết lộ chỗ nào, người theo sau chụp lén càng lúc càng đông.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.