01
Trước khi vào lớp 12, mẹ đưa tôi về nhà họ Lý.
Cách cánh cửa, tôi nghe rõ tiếng của Lý Kiến Quốc với Trương Phân trong phòng khách.
“Hồi đó đã nói rồi, đưa con bé cho các người thì nó sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Lý chúng tôi nữa, bây giờ đưa nó về là có ý gì?”
“Chúng tôi còn quản không xuể Thành Đống, lấy đâu ra sức mà chăm sóc nó?”
Mẹ tôi nghẹn ngào: “Nó ngoan lắm, dù sao cũng là con ruột của các người, nên chỉ có thể đưa về cho các người thôi, nếu không phải vì tôi bị bệnh…”
Tôi không nghe rõ phần sau.
Một lúc lâu sau, mẹ tôi gõ cửa: “Phán Phán, mẹ đi đây.”
Tôi nắm chặt tay, không nói gì.
“Phán Phán…”
Bên ngoài cửa gọi mấy tiếng, tôi vẫn không trả lời.
Mẹ tôi thở dài nặng nề, tiếng bước chân xa dần, rồi cánh cửa lớn đóng lại.
Tôi bật dậy như cá chép, chạy vội ra ngoài, vừa lúc mẹ bước vào thang máy.
Tôi kéo lấy tay áo sờn cũ của bà: “Mẹ, con không học nữa, con đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ…”
Chát!
Tôi chưa kịp nói hết câu, mẹ đã tát tôi một cái.
Cả người bà run rẩy, hốc mắt đỏ hoe: “Nếu con còn dám nói không học nữa, mẹ sẽ đánh chết con!”
“Con muốn cả đời giống mẹ với bố con, kiếm tiền cực khổ như vậy sao?”
“Mẹ…”
Mẹ tôi bấm tầng một, đẩy tôi ra khỏi thang máy, hung dữ nói: “Đi, nếu không thi đỗ đại học tốt, đừng đến gặp mẹ, cũng đừng gọi mẹ là mẹ.”
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi thấy mẹ giơ tay lên, lau vội đôi mắt.
Tôi lê bước nặng nề trở về, phát hiện cửa lớn đã đóng, vali của tôi nằm cô đơn trước cửa.
Tôi liên tục gõ cửa nửa phút, cửa mới được mở ra.
Trương Phân trợn mắt: “Gõ cái gì mà gõ, Thành Đống còn đang học trong phòng sách.”
“Gọi mẹ ngọt xớt, còn tưởng là mày theo bà ta về rồi chứ.”
Tôi kéo vali theo bà ta vào nhà, bà ta mở cửa phòng chứa đồ: “Sau này mày ngủ ở đây, tự dọn dẹp đi.”
Lúc tôi đang dọn dẹp phòng, Lý Kiến Quốc đi tới.
Ông ta trông nghiêm nghị nhưng lại có vẻ ôn hòa, trong lòng tôi dâng lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Nhưng ông ta nói: “Sau này gọi bọn tao là chú, dì, mày là con gái của anh họ xa của tao biết chưa?”
Tôi giũ mạnh tấm vải phủ đầy bụi trong tay, bụi bay mù mịt khiến ông ta ho sặc sụa.
Tôi lạnh lùng đáp: “Biết rồi.”
Dọn dẹp xong, tôi đổ mồ hôi đầm đìa.
Tắm xong, tôi định bỏ quần áo vào máy giặt, Trương Phân ngăn tôi lại: “Bẩn chết đi được, sau này quần áo của mày, tự đi giặt tay.”
“Còn nữa, đừng có tắm lâu như vậy, lãng phí nước.”
Tôi tắm chưa đầy mười phút, trước đó Lý Thành Đống đã tắm mất nửa tiếng.
Đêm đó, ánh trăng lúc ba giờ đêm chiếu vào chiếc giường chật chội nhỏ bé của tôi.
Tôi trằn trọc, không ngừng tự nhủ:
Lý Phán Phán, kỳ vọng ít đi, sẽ không đau lòng.
Họ không yêu mày, vậy thì mày hãy tự yêu lấy mình.
Tôi nhập học muộn một năm, hiện học cùng khóa với Lý Thành Đống.
Lý Thành Đống học lớp chọn, còn tôi thì học lớp thường.
Tôi không hòa nhập được với lớp.
Các bạn đều bàn tán về việc kỳ nghỉ hè đã đi chơi ở đâu, xem phim gì, học thêm ở đâu.
Còn kỳ nghỉ hè của tôi, tôi làm việc nhà, làm đồng áng, cùng mẹ đi bệnh viện hết lần này đến lần khác.
Khi giới thiệu tôi với các bạn trong lớp, thầy Vương chủ nhiệm lớp đặc biệt nhấn mạnh một câu: nói rằng trước đây tôi học rất khá, bảo mọi người đối xử tốt với tôi.
Kết quả là nhận lại một tràng ánh mắt không mấy quan tâm.
Cậu con trai ngồi cuối lớp nhuộm tóc màu xanh xám còn khinh khỉnh nói: “Thưa thầy, gà đầu đàn đến lớp chúng em, có khi còn chẳng bằng đuôi phượng ấy chứ.”
02
Trường phổ thông Chu Phổ tuy không phải trường trọng điểm của thành phố nhưng cũng nằm trong top đầu.
Còn trường tôi học trước đây chỉ là một trường phổ thông ở một huyện nhỏ.
Thầy Vương trừng mắt nhìn cậu ta: “Em xếp chót mà còn tự hào lắm à?”
Cậu thiếu niên tóc xanh xám lại cười, vẫy tay với tôi: “Lại đây, ngồi chót với tôi này.”
Thầy Vương liếc nhìn, vẻ mặt do dự.
Tôi đến muộn, mọi người đã chọn bạn cùng bàn hết rồi.
Hiện tại chỉ còn chỗ bên cạnh cậu ta là trống.
“Vậy thì em ngồi tạm đi, đợi mấy ngày nữa thi xếp lớp xong rồi sẽ đổi chỗ sau.”
“Cố Yến, không được bắt nạt bạn mới.”
Vừa khi chủ nhiệm lớp đi khỏi, Cố Yến đã đá vào bàn tôi một cái: “Đi nhuộm da ở đâu đấy, trông tự nhiên ghê…”
“Tôi vẫn luôn muốn làm da đen hơn một chút nhưng không được.”
Da cậu ta rất trắng, không nhìn thấy một chút tạp chất nào.
Nhìn là biết ngay là đứa trẻ được nuôi trong nhung lụa.
Tôi thản nhiên nói: “Đi gặt lúa cấy lúa nên đen thế này, nếu cậu thích thì một trăm tệ một ngày, hè năm sau tôi có thể dẫn cậu đi trải nghiệm.”
“Một trăm tệ một ngày, rẻ nhỉ!” Cậu ta vừa xoay bút vừa tùy tiện đáp lại.
Mãi một lúc sau cậu ta mới phản ứng lại: “Không đúng, tôi giúp cậu gặt lúa, tôi còn phải trả tiền cho cậu, cậu không phải đang lừa tôi đấy chứ?”
Người ngốc tiền nhiều, không lừa cậu thì lừa ai.
Cố Yến nheo mắt, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm: “Bạn mới, gan cậu lớn nhỉ, dám trêu chọc cả tôi, cậu có biết…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, tôi đã lấy một lọ thủy tinh trong cặp ra, vặn nắp, đưa cho cậu ta: “Uống không?”
Cậu ta rất ghét bỏ: “Đây là cái gì thế, mùi kỳ quá!”
“Thuốc trà do chính tay tôi ngâm từ rắn hổ mang, uống vào cường thân kiện thể.”
Cố Yến nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn: “Cậu… tự tay bắt rắn hổ mang?”
Tôi phấn khích nói: “Đúng vậy, cậu biết rắn hổ mang trông như thế nào không, dài dài, lạnh lạnh nhớt nhớt, lúc cắn người thì thân trên dựng đứng lên, rồi đột nhiên…”
Tôi chọc ngón tay vào cánh tay Cố Yến, dọa cậu ta giật mình.
Cậu ta đẩy tay tôi ra: “Cút cút cút, anh đây là người mà cậu có thể tùy tiện đụng vào sao?”
Tôi mím môi nhịn cười.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThực ra đây chỉ là một cốc trà mát bình thường.
Quả nhiên là con nhà thành phố, có thể không sợ hổ báo sài lang.
Nhưng côn trùng rắn chuột có thể dọa bọn họ sợ chết khiếp.
Giờ nghỉ trưa, tôi đi ăn cơm.
Lúc quay lại, tôi nghe lớp trưởng Trịnh Dĩnh với mấy bạn nữ đang bàn tán về tôi.
“Bạn mới kia vừa đen vừa quê!”
“Nhà quê mà, thế thôi.”
“Các cậu nói xem, thành tích của cậu ta có thực sự tốt không?”
“Chất lượng giáo dục của một huyện nhỏ có thể so sánh với trường chúng ta sao? Bên lớp một trước đây không phải còn có một thủ khoa huyện, bây giờ thậm chí còn không vào được top một trăm của khối.”
“Chỉ là một đứa con nhà quê, còn dây dưa với Cố Yến nữa.”
…
03
Hôm nay tôi mặc chiếc áo phông màu hồng mà mẹ tôi mới mua cho.
Da đen mặc màu hồng, quả thực là muốn mạng.
Nhưng đây là do mẹ tôi chọn cho tôi, bà không biết phối đồ, chỉ thấy con gái phải mặc màu hồng phấn.
Tôi hít một hơi thật sâu: Không cần để ý, cứ là chính mình thôi.
Ngày mai sẽ thi xếp lớp, tối nay Trương Phân đã làm mấy món ăn ngon.
Tôi thích ăn tôm, sau khi kẹp ba con, Trương Phân đã đổi đĩa tôm sang trước mặt Lý Thành Đống, trước mặt tôi chỉ còn một đĩa rau muống luộc.
“Thành Đống, ăn nhiều vào, mai thi phải phát huy tốt.”
Nói rồi, bà ta liếc nhìn tôi: “Nghe nói trước đây thành tích của mày cũng được nhưng ở đây không giống như ở huyện. Thành tích của Thành Đống rất tốt, nếu mày có gì không hiểu…”
Lý Thành Đống ngắt lời bà ta: “Đừng đến hỏi con, con không rảnh.”
Trương Phân cười nịnh: “Mẹ cũng có ý đó, sao có thể để nó làm phiền con. Ăn xong thì con mau đi học đi, Lý Phán Phán, lát nữa mày rửa bát.”
Tôi vội vàng ăn hết thức ăn, rồi vào phòng kho.
Trương Phân vừa đập cửa vừa mắng tôi.
Tôi không chịu ra: “Ngày mai con cũng thi.”
“Với cái đầu óc của mày, ôn hay không ôn có gì khác nhau, dù sao cũng là hạng bét…”
Mãi đến khi Lý Thành Đống mất kiên nhẫn mắng: “Ồn quá, có để người ta ôn bài không?”
Bà ta mới chịu im.
Ban đầu tôi cũng khá tự tin về bản thân.
Nhưng khi thực sự cầm đề thi trên tay, tôi lại trở nên căng thẳng.
Đề thi ở đây linh hoạt cũng như đa dạng hơn, trọng tâm cũng có phần khác so với các kỳ thi trước đây của tôi.
Còn có một số câu hỏi rõ ràng là vượt quá chương trình.
Lý Thành Đống thì khá tự tin, vì trong kỳ nghỉ hè, Trương Phân đã thuê gia sư riêng cho nó, nó đã học trước được khá nhiều.
Theo quy định, thứ hai sẽ có kết quả.
Sáng sớm, Lý Kiến Quốc đưa Lý Thành Đống đến trường, tiện thể chở luôn tôi.
Nhưng Lý Thành Đống lại trực tiếp khóa cửa xe: “Quê mùa chết đi được, con không muốn bị bạn cùng lớp nghĩ rằng con có quan hệ gì với chị ta.”
Cuối cùng tôi phải đi xe buýt đến trường.
Đến cửa lớp, tôi gặp Trịnh Dĩnh.
Nụ cười của cô ta mang theo sự mỉa mai nhàn nhạt: “Một lát nữa sẽ có kết quả, bạn học Lý Phán Phán, chắc cậu thi tốt lắm nhỉ!”
“Cũng tạm.”
Hai ngày nay tôi cũng đã quan sát.
Cô ta có ác cảm với tôi như vậy, phần lớn chắc hẳn là vì thích Cố Yến.
Cô ta nhướng mày, cười khinh thường: “Vậy thì tôi chờ xem.”
Vừa vào tiết tự học buổi sáng, thầy Vương đã cầm bảng điểm với bảng xếp hạng vào lớp.
04
Có người trong lớp đang thì thầm.
Thầy Vương đập mạnh tập bài kiểm tra xuống bàn, giận dữ nói: “Các em đều nghĩ mình thi tốt lắm phải không?
“Kỳ thi này, lớp chúng ta chỉ có năm bạn đạt trên 550. Điểm trung bình là thấp nhất trong bảy lớp thường.”
Cả lớp im lặng ngay lập tức.
Từng người cúi đầu, tránh ánh mắt của thầy.
Ngay cả Cố Yến đang mơ màng cũng ngồi thẳng người dậy.
Thầy Vương nhìn khắp lớp một lượt, ánh mắt dừng lại ở Trịnh Dĩnh mới dịu giọng: “Bạn học Trịnh Dĩnh lần này rất tốt, đạt 590 điểm.”
Trịnh Dĩnh nhếch miệng, liếc nhìn tôi đầy khiêu khích.
Tôi hiểu ánh mắt của cô ta: đồ rác rưởi, nhìn đi thế này mới gọi là thi tốt.
Nhưng câu nói tiếp theo của thầy Vương khiến nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ: “Bạn đạt điểm cao nhất lớp chúng ta là Lý Phán Phán, 605 điểm.”
“Vừa chuyển đến đã đạt được thành tích như vậy, rất tốt, hy vọng sau này em có thể duy trì.”
Mọi người đều nhìn về phía tôi, trong lớp vang lên tiếng bàn tán.
“Không thể nào, cậu ta lại đạt điểm cao nhất sao?”
“Chất lượng giáo dục của huyện nhỏ cũng được đấy!”
Cố Yến bất ngờ nhướng mày: “Lý Phán Phán, người đẹp vì lụa mà!”
Tôi không hài lòng với số điểm này nên cũng chẳng vui vẻ gì.
Vừa hết tiết tự học buổi sáng, đã có bạn học đến hỏi bài Trịnh Dĩnh.
Cô ta âm dương quái khí nói: “Sau này đừng đến hỏi tôi nữa, đến hỏi bạn đạt điểm cao nhất lớp chúng ta đi, cậu ta lợi hại hơn tôi nhiều.”
“Không nghe thấy thầy Vương khen cậu ta không ngớt sao?”
Vài bạn nữ lại gần, an ủi cô ta rằng lần sau chắc chắn cô ta vẫn là người đứng đầu.
Giọng họ không nhỏ, Cố Yến đột nhiên đá mạnh vào bàn: “Ồn quá, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi rồi.”
Cả lớp im lặng ngay lập tức.
Cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi, rồi gục đầu xuống, lim dim mắt ngủ.
Vừa rồi, cậu ta không phải đang giải vây cho tôi chứ.
Hôm đó tan học về nhà, Trương Phân đã nấu một bàn đồ ăn.
Bà ta gắp cả ba con bào ngư với hai cái đùi gà trong món gà hầm bào ngư vào bát của Lý Thành Đống, rồi cẩn thận hỏi: “Kết quả đã có chưa, thi thế nào?”
“Cũng được, 603 điểm.”
Trương Phân mừng rỡ: “Trên 600 điểm rồi sao? Tốt quá! Xem ra tiền thuê gia sư hè không uổng phí.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.