8
Trần Kinh Liêm không nói gì, chỉ là ánh mắt dần dần lạnh đến khiếp người.
Thẩm Ngạn cũng hoàn toàn mơ hồ gấp rút nói: “Không phải, Ninh Tuế, con mẹ nó cô chơi trò gì vậy?”
“Thẩm Ngạn, thiếu gia trẻ tuổi vừa anh tuấn lại đẹp trai, không chỉ có miệng lưỡi ngọt ngào mà còn biết cách dỗ em vui vẻ, em cảm thấy anh thật sự rất tốt…”
“Ninh Tuế cô đùa đủ rồi đấy! Cô đừng nổi điên, tôi dỗ cô vui vẻ lúc nào?” Thẩm Ngạn không hiểu vội vàng nói.
“Anh quên à, vậy em giúp anh nhớ lại một chút ký ức.”
“Nói cho rõ ràng, Ninh Tuế, tôi nói cho cô biết, cô đừng hắt nước bẩn lên người tôi…”
Thẩm Ngạn sắp điên rồi.
Trần Kinh Liêm không nói một câu, nhưng chó cũng có thể nhìn ra được hắn tức giận đến mức nào.
Thẩm Ngạn thật sự sợ Trần Kinh Liêm, từ nhỏ đã sợ.
“Mùa hè năm nay, có một lần chúng ta đi câu lạc bộ Vân Đỉnh, em mặc một chiếc váy thắt lưng màu đỏ.”
Sắc mặt Thẩm Ngạn đột nhiên biến đổi:
“Ninh Tuế cô câm miệng…”
“Nói tiếp đi.” Trần Kinh Liêm lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạn.
“Tam ca…” Sắc mặt Thẩm Ngạn trắng bệch, cả người run rẩy, cũng không dám ngăn cản tôi nữa.
“Lúc anh đi ra ngoài hút thuốc, anh Thẩm Ngạn nói em có làn da trắng, eo nhỏ, chân thẳng, mặc màu đỏ trông rất đẹp, nếu không phải em với anh đang yêu nhau, anh ấy nhất định sẽ ngủ với em…”
Trần Kinh Liêm bỗng nhiên liền cười một tiếng: “Thẩm Ngạn, cô ấy nói đều là sự thật?”
“Tam ca…… Lúc ấy em uống quá nhiều, nên nhất thời đầu óc không rõ ràng lắm……”
“Xem ra, cô ấy nói đều là sự thật.”
Trần Kinh Liêm rũ mắt, chậm rãi chỉnh lại ống tay áo:
Lúc mở miệng, giọng nói lại càng thêm bình thản: “Thẩm Ngạn, lá gan của cậu thật lớn.”
9
“Không phải, Tam ca, em thật sự uống say…”
Thẩm Ngạn gấp đến độ muốn khóc.
Tôi cười cười, lại thêm một mồi lửa: “Thẩm Ngạn, nếu anh rất thích em, vậy em theo đuổi anh, anh có chấp nhận không?”
“Tôi tiếp nhận cái rắm á mà tiếp nhận!”
Thẩm Ngạn hoàn toàn điên rồi: “Tôi nói này bà cô, bà cô đừng đùa tôi nữa được không?”
“Thật sự chỉ là say rượu nói bậy bạ…”
“Cô còn như vậy, tam ca nhất định giết chết tôi đó!”
Tôi lẳng lặng nhìn hắn, nhìn một hồi lâu.
Khóe môi nhếch lên nụ cười càng ngày càng đậm, cho đến cuối cùng, tràn đầy châm chọc.
“Thẩm Ngạn, anh cứ sợ đi.”
“Đồ hèn nhát.”
Thẩm Ngạn gần như tức giận muốn bùng nổ: “Ninh Tuế, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì, cũng chả cần làm gì.”
Tôi không nhìn hắn, cũng không nhìn Trần Kinh Liêm một cái.
Đàn ông như bọn họ, lấy tình yêu của người khác tùy ý mà giẫm đạp.
Đều là cá mè một lứa, đều là cặn bã, đồi bại.
Cho nên, không có gì để lưu luyến, không có gì mà phải thương tâm.
Nhưng tôi muốn thay Từ Giai Nam trút giận.
Chỉ là người bình thường như tôi đối mặt với những công tử thiếu gia như này, cũng không làm được gì cả.
Nhiều lắm cũng chỉ ghê tởm Thẩm Ngạn một chút.
Tôi quay lại và đi về phía thang máy.
Đi càng lúc càng nhanh, cũng không thèm quay lại nhìn một cái.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Nước mắt tôi mới chậm rãi rơi xuống.
10
Trần Kinh Liêm ngồi trong xe, trên mặt không có cảm xúc gì.
Dường như cũng không tức giận.
Hắn chỉ bật máy lửa hết lần này tới lần khác.
Thẩm Ngạn đứng ngoài xe không ngừng nói.
Hắn cũng không nghe lọt tai, chỉ cảm thấy có chút ồn ào.
“Tam ca, em hiểu rồi.”
“Ninh Tuế cô ta vừa rồi chính là cố ý, cô ta cố ý muốn gây chia rẽ, phá hoại tình cảm của anh em chúng ta!”
“Em thừa nhận em uống say nói mấy lời vớ vẩn, nhưng Tam ca anh cũng biết, em luôn nói không biết nghĩ mà.”
Thẩm Ngạn như con mèo bị giẫm đuôi, lo lắng không ngừng.
Lần đầu tiên gặp, hắn đã biết Ninh Tuế không phải là người tốt.
Thoạt nhìn là thấy dáng người nho nhỏ, nhưng căn bản sắc nhọn như một cái gai.
Hắn cũng không nên thấy sắc nảy lòng tham, bị cô bắt được nhược điểm này.
Nếu Trần Kinh Liêm thật sự vì vậy mà chán ghét hắn, Thẩm Ngạn nghĩ lại cũng nghẹn ngào.
“Tam ca, anh nói một câu đi…”
Trần Kinh Liêm từ đầu đến cuối không nói một lời, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Thà bị mắng một trận, nếu không đánh hắn hai cái, ngược lại hắn còn yên tâm.
“Tam ca……”
Bỗng nhiên Trần Kinh Liêm ném bật lửa vào ngăn chứa đồ.
Hắn ngước mắt nhìn Thẩm Ngạn, vẫn là đôi mắt không có cảm xúc gì.
Nhưng lại khiến Thẩm Ngạn rùng mình một cái.
“Thẩm Ngạn, cậu nói cậu chọc cô ấy làm gì?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần Kinh Liêm lại cười cười: “Cậu có gan làm, vậy thì tự mình chịu đi.”
Hắn nói xong, bảo tài xế lái xe.
Thẩm Ngạn quả thực cả kinh hồn phách tán:
“Tam ca, Tam ca anh là có ý gì, chỉ vì chút chuyện này, mà anh liền coi em như người xa lạ sao…”
Thẩm Ngạn đuổi theo xe chạy một đoạn, rất chật vật.
Trần Kinh Liêm không để ý đến hắn.
Hắn tự nhiên cũng sẽ không vì chuyện này mà trở mặt thành thù với Thẩm Ngạn.
Thật là nực cười.
Hắn chỉ là không muốn gặp Thẩm Ngạn trong thời gian sắp tới.
Xe tăng tốc đi về phía trước, chạy ra khỏi hầm, lái vào trong bóng đêm phồn hoa của Bắc Kinh.
Trần Kinh Liêm chẳng biết tại sao lại nghĩ đến bộ dáng của Ninh Tuế vừa rồi.
Một cô gái nhỏ bé như vậy, không biết lấy đâu ra tính khí lớn đến vậy.
Hắn tựa vào ghế xe, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô ấy so với hắn nghĩ còn bướng bỉnh hơn, cứng rắn hơn.
Từ đầu đến cuối một giọt nước mắt của cô cũng không rơi.
Bóng lưng cuối cùng xoay người rời đi cũng thật dứt khoát.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Như vậy mới có thể cắt đứt sạch sẽ.
Trần Kinh Liêm thờ phụng đạo lý đau dài không bằng đau ngắn.
Dù sao lại dây dưa với Ninh Tuế.
Hắn sợ mình sẽ thật sự luyến tiếc.
Đến lúc đó sợ là sẽ náo loạn cả Bắc Kinh.
Cục diện như vậy hắn cùng Trần gia không muốn nhìn thấy.
11
Tôi xóa sạch mọi thứ liên quan đến Trần Kinh Liêm.
Sau đó trợ lý của Trần Kinh Liêm gọi điện thoại liên lạc với tôi vài lần.
Tôi một cuộc cũng không nghe, đều trực tiếp cúp máy kéo vào danh sách đen.
Sau vài lần, bên kia cũng yên tĩnh.
Tô Dĩnh tức giận đến không chịu được, hận không thể tát tôi một cái.
“Sao cậu lại ngốc như vậy? Thật sự cũng không cần gì sao?”
“Anh ta giàu như vậy, phất tay đền bù tổn thất cho cậu, đã đủ để ăn ba đời đó Ninh Tuế!”
Tôi vừa sửa sang lại hành lý, vừa bình tĩnh nói: “Mình cũng không thích làm đại phú đại quý.”
“Hơn nữa, muốn ở lại Bắc Kinh, tự mình cũng có thể nghĩ được cách.”
“Chẳng qua mình không thích Bắc Kinh, không muốn ở lại đây mà thôi.”
“Ba mẹ mình cũng không thiếu tiền, nhà mình ở huyện cũng có ba căn nhà.”
“Mình cũng không phải nghèo chết, tại sao muốn đồ của anh ta chứ?”
“Vậy cậu cứ để anh ta ngủ chùa một năm? Một chút bồi thường cũng không cần?”
Tôi đặt hành lý xuống, giữ tâm trạng bình tĩnh nhìn Tô Dĩnh.
“Tô Dĩnh, ở cùng với anh ta, mình là nghiêm túc yêu đương.”
“Chúng mình không thích hợp, chia tay, rất bình thường, mình không cần bồi thường gì.”
Tô Dĩnh không thuyết phục được, đề tài này chỉ có thể gạt sang một bên.
“Ninh Tuế, cậu thật sự muốn về quê à?”
Tô Dĩnh có chút không nỡ: “Cậu không thể ở lại Bắc Kinh sao? Dù sao ở lại Bắc Kinh cũng có tiền đồ phát triển.”
“Không ở lại, thân thể ba mình không tốt lắm, nhà mình chỉ có mình là con gái một, mình muốn về trước báo hiếu.”
Thành phố lớn như Bắc Kinh, xa hoa tráng lệ.
Thật sự quá dễ dàng làm cho người ta đánh mất chính mình.
Kỳ thật tôi cũng không nắm chắc, ý nghĩ của mình có thể thay đổi hay không.
Ở lại Bắc Kinh, lỡ đâu ngày nào đó gặp phải thất bại gì.
Tôi có hối hận lúc trước chia tay không lấy một số tiền lớn của hắn hay không.
Không bằng đi thật xa nhắm mắt làm ngơ.
12
Ngày tôi rời Bắc Kinh, chính là thời điểm mùa hè nóng nhất.
Lúc Tô Dĩnh tiễn tôi, khóc bù lu bù loa.
“Không có lương tâm, đi xa như vậy, gặp mặt một lần cũng khó chết đi được!”
“Đừng khóc, cậu và học trưởng Tống ở Bắc Kinh cố gắng lên.”
“Mình trở về ăn bám ba mẹ, không muốn chen chúc nữa.”
Tô Dĩnh đỏ mắt nhìn tôi, nhìn một hồi lâu.
Bỗng nhiên cô ấy nói một câu: “Tuế tuế, cậu muốn khóc thì khóc đi.”
“Mình sẽ không cười cậu.”
Nụ cười trên mặt tôi, từng chút từng chút tan vỡ.
Đến cuối cùng vẫn không thể giữ được cảm xúc.
Tôi dùng sức bĩu môi, cố nén nhưng nước mắt vẫn rơi lộp bộp.
Tô Dĩnh không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy tôi.
“Phải sống tốt, nghe không?”
“Nhất định phải sáng mắt ra, tìm một người đàn ông đặc biệt, thật lòng yêu cậu.”
Tôi không ngừng gật đầu “Được, mình nhất định sẽ sáng mắt ra, lần sau còn nhìn nhầm nữa, mình sẽ để cho cậu đánh.”
Tô Dĩnh vừa khóc vừa cười: “Cậu đợi đó.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.