17
Sáng hôm sau, Dư Trĩ một mình ăn hết bốn cái bánh bao lớn, thêm một bát đậu phụ.
Mọi người trên bàn đều nhìn cô ta chằm chằm.
Sau khi ăn xong, cô ta thản nhiên lau miệng.
“Thói quen ăn uống của tôi là ăn nhiều vào buổi sáng, buổi tối không ăn.”
Thẩm Yến nhíu mày.
“Lần sau cô có thể nói trước được không? Cô vừa mới ăn hết phần của Đỗ Thanh và Đỗ Nguyệt rồi.”
Mặt Dư Trĩ đỏ bừng, vội vàng muốn giải thích, kết quả vừa mở miệng thì ợ một tiếng.
Trùng hợp làm sao, ngay lúc đó Đỗ Thanh và Đỗ Nguyệt bước vào.
Hai người họ ngồi xuống rồi hỏi:
“Ơ? Bữa sáng của chúng tôi đâu?”
Dư Trĩ không còn ngồi yên được nữa, đỏ mặt, lập tức đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi đi làm chút cho hai người.”
Nửa tiếng sau, cô ta bưng hai bát đen đen ra ngoài.
Đỗ Nguyệt hoảng hốt.
“Đây là cao quy linh hả?”
“…Đây là mì trứng cà chua.”
Đỗ Nguyệt đưa một ngón tay đẩy bát ra xa, nuốt nước bọt.
“Tôi hình như cũng không đói lắm.”
Đỗ Thanh vội vàng phụ họa:
“Tôi cũng không đói.”
Dư Trĩ không nói gì, bưng hai bát lên rồi mạnh tay đặt vào khay, khóc ròng bước đi.
Buổi tối khi ăn cơm, Dư Trĩ đã ngồi chờ sẵn bên bàn.
Cô ta lớn tiếng tuyên bố:
“Chuyên gia dinh dưỡng của tôi bảo tôi phải thay đổi thói quen ăn uống, từ giờ tôi sẽ bắt đầu ăn tối.”
Sau khi quay xong buổi tối, Đỗ Nguyệt đề nghị mọi người cùng đi dạo trên bãi biển.
Thẩm Yến nắm tay tôi bước xuống phía sau.
Đi được vài phút, Dư Trĩ đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Thẩm Yến nói:
“Anh Yến, anh còn nhớ cảnh quay bên bờ biển của chúng ta không?”
Tôi sững lại một chút.
Mọi người đều dừng lại nhìn về phía tôi.
Thẩm Yến vẫn nắm tay tôi, nghe vậy thì thản nhiên trả lời:
“Không nhớ nữa.”
“Sao có thể không nhớ được? Cảnh đó chúng ta ôm nhau quay rất lâu mà!”
“Em còn nhớ có một cảnh anh bế em lên xoay vòng.”
“Đúng rồi, cuối cùng anh còn hôn lên má em nữa.”
Tôi muốn buông tay Thẩm Yến, nhưng giật hai lần không thoát nên đành dùng móng tay mạnh tay cấu vào lòng bàn tay Thẩm Yến.
Thẩm Yến dừng lại đối diện với Dư Trĩ, sau đó thở dài nặng nề.
“Cảnh đó tôi khó lắm mới quên được, sao cô lại nhắc lại làm gì?”
Mắt Dư Trĩ sáng rực lên.
“Anh cũng thấy khó quên sao?”
“Thực sự rất khó quên, lúc đó tôi vừa đến gần cô, cả mũi đều toàn mùi tỏi, mấy ngày sau về ăn cơm tôi đều không có khẩu vị.”
“Khi đó tôi định nhắc cô nhưng ngại không dám nói, giờ cô lại nhắc đến, tôi thấy cô lần sau đóng phim tốt nhất đừng ăn mấy món đó nữa.”
18
Trên đường trở về, một mình Dư Trĩ đi phía trước rất nhanh.
Tốc độ đó đủ để tham gia cuộc thi chạy bộ marathon.
Sau khi về đến khách sạn, Thẩm Yến cố tình ôm chặt eo tôi không chịu buông.
“Anh không đi đâu, chắc chắn là em đang giận rồi.”
“Em không giận, em biết lúc đó chỉ là quay phim thôi mà.”
Thẩm Yến bế tôi lên đặt lên ghế sofa, ghé sát vào quan sát biểu cảm của tôi, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Rồi đột nhiên anh ấy nói một câu vô nghĩa.
“Anh thực sự rất vui.”
Tôi: ???
“Đây là lần đầu tiên em ghen vì anh.”
Thẩm Yến nâng mặt tôi lên, môi anh ấy nhẹ nhàng chạm vào trán tôi.
Giọng anh ấy trầm ấm, dịu dàng.
“Anh thực sự rất vui.”
Sáng hôm sau, vào lúc năm giờ, chuông báo thức kêu đúng giờ.
Tôi vừa định ngủ dậy thì bị một cánh tay kéo lại vào lòng.
Thẩm Yến vẫn ngái ngủ, môi chạm vào tai tôi lẩm bẩm:
“Trời còn chưa sáng mà, ngủ thêm chút đi.”
Dưới ánh đèn yếu ớt của điện thoại, khuôn mặt trước mắt tôi đẹp đến mức khó tin, tôi mềm lòng nên không nỡ gọi anh ấy dậy.
Dù sao chương trình cũng thường bắt đầu quay lúc tám giờ, chắc không vấn đề gì.
Đến khi tỉnh lại đã là bảy giờ rưỡi.
Ngay lúc nhìn thấy giờ, tôi bị dọa cho hồn bay phách lạc.
Công khai là một chuyện, còn xuất hiện trước mắt khán giả là chuyện khác.
Tôi không dám tưởng tượng cảnh tượng đó, quá xấu hổ.
Tôi buộc Thẩm Yến dậy ngay lập tức.
Bảy giờ bốn mươi, tôi mở cửa ra quan sát hành lang.
Rất tốt, không có ai.
Thẩm Yến vẫn lề mề, “Cục cưng, cái khuy áo này tối qua bị em giật đứt rồi.”
“Anh về thay bộ khác là được mà.”
Tôi gấp gáp kéo anh ấy ra mở cửa.
Nhưng, vừa mở cửa ra, ống kính của máy quay suýt nữa đập vào mặt tôi.
Dư Trĩ ló đầu ra từ bên cạnh.
“Lộc Thanh, hôm nay tôi làm bữa sáng, cô dậy sớm chút…”
Cô ta nói đến giữa chừng, ánh mắt dừng lại thẳng vào phía sau tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThẩm Yến kéo lại áo, bình thản chào máy quay.
“Chào buổi sáng.”
Áo sơ mi của anh nhăn nhúm, cổ áo còn mở, lộ ra vài vết đỏ khả nghi trên làn da trắng sạch.
Lúc này là buổi sáng, số lượng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không nhiều.
Nhưng khoảnh khắc Thẩm Yến xuất hiện trên màn hình, toàn bộ hình ảnh như đứng yên trong giây lát, rồi ngay sau đó bình luận lăn tăn như sóng.
“Có phải tôi đang xem miễn phí không?”
“Thẩm Yến vẫn mặc áo hôm qua, trông như vừa bị bạo hành.”
“Nhìn Thẩm Yến đáng yêu quá!”
“Độc thân mà mở mắt ra đã bị tấn công rồi.”
Thẩm Yến nháy mắt với người quay phim.
Lần này anh ấy đã có kinh nghiệm, nhanh chóng tắt thiết bị.
Dư Trĩ cuối cùng cũng không kiềm chế nổi cảm xúc, lùi một bước, chỉ tay vào mặt tôi, lớn tiếng hét lên:
“Cô là con đàn bà hèn hạ, dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc tôi yêu cô ấy.”
Thẩm Yến kéo tôi ra phía sau, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Chuyện của chúng tôi không đến lượt cô quản đâu.”
“Em là fan của anh, em không đồng ý.”
“Vậy thì phiền cô sớm thoát fan, cảm ơn.”
Dư Trĩ khóc lóc nói:
“Sao anh có thể đối xử với một fan yêu thích anh như vậy?”
“Cô quay lén rồi còn chỉnh sửa ác ý, cô nói xem tôi nên đối xử với cô thế nào?”
Tiếng khóc đột ngột dừng lại, Dư Trĩ ngẩn người nhìn Thẩm Yến, vô thức phủ nhận.
“Không, không phải em.”
“Có phải hay không, trong lòng cô tự biết rõ.”
Ánh sáng trong mắt Dư Trĩ dần tối đi, cô ta bần thần rời khỏi.
19
Buổi chiều, đoạn video đầy đủ về Thẩm Yến và Dư Trĩ đã được phát hành.
Tiếp nối phần trước, khi hai người càng tiến lại gần nhau, Thẩm Yến đột nhiên giơ một ngón tay lên chạm vào trán Dư Trĩ.
“Cảm xúc của cô trong đoạn này chưa đúng, lần sau nhớ đọc kịch bản kỹ hơn.”
“Hả?”
“Nhưng mà, lời thoại cô nói rất tốt, khiến tôi nhớ tới bạn gái mình.”
Anh bước ra ngồi xuống một bên, ánh đèn chiếu lên mặt anh, lúc sáng lúc tối.
“Tôi vào giới giải trí cũng là vì cô ấy, cô ấy là niềm tin của tôi…”
Giọng anh như đang say, ngày càng trầm thấp, cuối cùng anh thở dài một tiếng.
“Thật sự muốn cưới cô ấy quá.”
Hai phút sau khi video được phát hành, số lượng người xem trong phòng livestream tăng vọt hàng trăm nghìn.
Bình luận ào ạt xuất hiện:
“Không ngờ anh là người như vậy, Thẩm Yến.”
“Lộc Thanh, cầu xin cô hãy cưới anh ấy ngay đi!”
Thẩm Yến cầm điện thoại đọc bình luận một lúc, rồi quay sang camera hỏi tôi:
“Em có thấy được tiếng lòng của fan chưa?”
“…Thấy rồi.”
“Vậy câu trả lời của em là gì?”
“Em…”
Lúc này, Dư Trĩ bước tới, đột nhiên đặt mạnh một chậu khoai tây đã gọt xong trước mặt Thẩm Yến.
“Chưa từng thấy ai cầu hôn mà còn phải dựa vào fan.”
Tôi và Thẩm Yến cùng ngước mắt nhìn cô ta.
Môi Dư Trĩ run rẩy, cô ta nhanh chóng dời ánh mắt đi.
“Còn… còn khách đang đợi nữa.”
20
Trong tập cuối cùng của chương trình, để cảm ơn khán giả, ekip tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ.
May mắn là trong số khách mời có cả ca sĩ và MC.
Dư Trĩ biết chơi piano, sau khi đăng ký tiết mục xong, cô ta ngẩng cao đầu nhìn tôi.
“Cô thì sao?”
Tôi liếc nhìn bản nhạc cô ta chuẩn bị biểu diễn rồi trêu chọc.
“Đến lúc đó cô sẽ biết.”
“Hừ, chỉ cần cô đừng khóc trên sân khấu là được.”
Đến ngày diễn ra buổi hòa nhạc, quả thực có người đã khóc.
Khi tiếng đàn piano vang lên, Thẩm Yến nắm tay tôi cùng bước lên sân khấu.
Trước mặt hàng triệu khán giả, anh rút ra một chiếc nhẫn từ túi áo, rồi quỳ gối xuống.
“Lộc Thanh, em có đồng ý làm vợ anh không?”
Tôi cúi đầu nhìn anh, không chút do dự đáp lại:
“Em đồng ý.”
Tất cả mọi người có mặt đều hò reo chúc mừng.
Chỉ có Dư Trĩ vừa chơi piano vừa khóc nức nở.
Khán giả trong phòng livestream cũng nồng nhiệt gửi lời chúc phúc.
“Quá cảm động, lại là một ngày bị tình yêu của người khác làm cảm động.”
“Mọi người có thấy không, ngay cả Dư Trĩ cũng khóc vì xúc động kìa.”
“Đúng rồi, tôi cũng xúc động mà khóc theo luôn rồi.”
Sau khi chương trình kết thúc, độ nổi tiếng của tôi tăng vọt.
Quản lý của tôi nhân cơ hội này nhận thêm cho tôi vài kịch bản phim khá tốt.
Biết tin tôi chuẩn bị gia nhập đoàn phim, Thẩm Yến nằm bò trên sofa, buồn bực nói:
“Em đi vài tháng, vậy là đám cưới lại lùi vô tận rồi sao?”
“Ừ, nên chúng ta đi đăng ký kết hôn trước.”
Thẩm Yến nhảy dựng lên, ôm chầm lấy tôi.
“Em nói gì? Nói lại lần nữa.”
“Em nói, nếu không đi ngay thì người ta sắp đóng cửa cục dân chính rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.