1.
Trong núi có mưa nhẹ, vắng vẻ và mát mẻ.
Chỉ trong giấc mơ của ta, có một ngọn lửa không bao giờ tắt.
Kể từ lúc thành thân, ta đã nhiều năm rồi không mơ về kiếp trước của mình.
Ngọn lửa bao trùm tường cung, xà nhà sụp đổ, nỗi đau gặm nhấm xương cốt đốt cháy trái tim, thai nhi——————
Bây giờ nằm mơ thấy lại cứ như đã mấy kiếp trôi qua.
Khi màn đêm buông xuống, vạn vật tĩnh lặng, tiếng chuông vang vọng, đánh thức ta tỉnh dậy.
Ta mở mắt ra, thở hổn hển, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại một mùa xuân, tiết Thanh Minh đã đến. Hôm trước, Thẩm Như An còn nói, đợi trời đẹp sẽ đưa ta đi du ngoạn núi U Minh.
Nhưng hôm nay lại là một ngày mưa.
Một cơn mưa phùn nhẹ.
Nữ nhân được Thẩm Như An lén lút nuôi bên ngoài đang yếu ớt quỳ dưới màn mưa, trong tay ôm một đứa trẻ ba tuổi.
“Cầu xin phu nhân tha thứ. Chỉ cần phu nhân gật đầu, cho hai mẹ con ta vào phủ, cho dù ta có làm nô tỳ của Tướng quân thôi ta cũng cam lòng.”
Ta còn nghĩ cô nương từ nơi nào đến dám ăn nói hàm hồ nhưng khi đứa trẻ ba tuổi ngẩng mặt lên.
Một khuôn mặt giống hệt Thẩm Như An đó đã đập tan mọi niềm tin của ta.
“Phu nhân, Diệc Nhi không thể trở thành một đứa trẻ không có cha. Diệc Nhi là con ruột của Tướng quân, thưa phu nhân.”
“Phu nhân tốt bụng và từ bi, xin người hãy thương xót, thưa phu nhân——“
Lúc đó, ta chỉ cảm thấy có gì đó đã hoàn toàn tan vỡ.
Trái tim ta, vốn đã từng bị đốt thành tro bụi, gần một đời chữa lành nó, nay lại tiếp tục vỡ thành từng mảnh.
Sau ngày hôm đó, ta đến chùa ở đã được vài ngày, ta hiểu rằng mình đang trốn chạy, không dám đối mặt với sự thật.
Nhưng giữa ta và Thẩm Như An nhất định phải có một kết thúc.
“Phu nhân, Tướng quân đã đứng ngoài chùa suốt đêm, dầm mưa——”
Người đến không phải là nha hoàn Thanh Đại của ta, mà là đại nha hoàn Tử Phúc bên cạnh lão phu nhân.
Thấy ta không nói gì, Tử Phúc cúi xuống nói tiếp: “Nô tỳ không dám nhiều lời, nhưng về nữ nhân đó… Ở kinh thành đã bắt đầu có một số tin đồn, có thể sẽ gây bất lợi cho phu nhân…”
Ta liếc nhìn nàng ta: “Tin đồn gì? Nói ta ghen tị? Độc đoán? Hay nói ta bất hiếu, bất kính?”
Tử Phúc không hề hoảng sợ, chỉ khom lưng sâu hơn: “Nô tỳ không dám.”
“Tử Phúc.” Ta đi tới đỡ nàng ta đứng dậy: “Đừng dùng những lời này để thử ta. Các đại thần trong triều có ai là không nuôi ngoại thất bên ngoài, nhưng tất cả đều là bí mật không dám công khai, nếu để lộ ra thì há chẳng phải rất mất mặt sao? Chỉ riêng nước bọt của các quan Ngự sử cũng đủ để Tướng quân bị dìm chết rồi.”
Nữ nhân đó dám đi thẳng đến trước mặt ta như thế, nói không có sự chỉ dẫn hay hỗ trợ của ai thì ta tuyệt đối không tin.
Mà cái gọi là tin đồn ở kinh thành này chỉ là dùng để thử ta mà thôi, lão phu nhân không dám ép buộc Thẩm Như An, liền gây áp lực cho ta, yêu cầu ta nhượng bộ.
Nghe vậy, sắc mặt Tử Phúc thay đổi, quỳ xuống: “Hy vọng phu nhân vì Thẩm gia, suy nghĩ cho đại cục.”
Ta gả vào nhà họ Thẩm đã sáu năm nhưng chưa sinh được đứa con nào, lão phu nhân hẳn đã hết kiên nhẫn.
Tuy nhiên, người khiến ta thất vọng nhất chính là Thẩm Như An.
Người từng thề với trời đất rằng kiếp này sẽ không bao giờ phản bội ta, bây giờ đã thay lòng.
Thanh Đại nắm tay ta nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta vẫn về Thẩm phủ sao?”
Ta lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Để ta… ở một mình chút đi, Thanh Đại, ta cần phải suy nghĩ xem mình nên đi tiếp phần đời còn lại như thế nào.”
Kiếp trước ta đã sai lầm, ta cứ tưởng kiếp này gặp được người mình yêu rồi sống nốt quãng đời còn lại.
Nhưng cuối cùng, ta nhận ra rằng thứ tình cảm này không hề bền vững.
2.
Lúc ra khỏi cửa chùa, ta nhìn thấy Thẩm Như An đang đứng dưới mưa.
Một vị Tướng quân nổi tiếng là sát thần trên chiến trường. Nghe tên hắn trẻ con cũng phải nín khóc. Không ai không sợ hắn, không ai dám coi thường hắn.
Nhưng lúc này, hắn ta trông giống như một con chó sói bị bỏ rơi, cố chấp mở to mắt nhìn ta.
Ta bước đến gần hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cách cẩn thận.
Mặt hắn đỏ bừng, môi trắng bệch, có vẻ hắn đã bị bệnh rồi.
“Uyển Uyển, nàng tha thứ cho ta được không?” Hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lấm lem nước, dáng người cao lớn có chút gầy gò.
Khi ta mới tái sinh, bất cứ khi nào ta cảm thấy khó chịu, suy nghĩ không thông, ta lại thích sống trong chùa để được thanh tịnh.
Sau khi thành thân, ta chưa từng đến đây.
Thẩm Như An không biết tại sao ta lại đến ở trong chùa. Hắn chỉ nghĩ có lẽ mình đã làm gì sai khiến ta không vui.
Dù không biết mình đã phạm sai lầm gì hay sai ở đâu nhưng hắn cũng tức tốc đến tìm gặp ta để nhận sai.
Ta không muốn gặp hắn nên hắn đứng ngoài chùa cả đêm.
Ai đi ngang qua cũng đều thở dài, cảm thán rằng Tướng quân thực sự yêu thê tử đến tận xương tủy, hết lòng chiều chuộng nàng.
Sau khi thành thân, ta chưa bao giờ yêu cầu hắn đi đâu thì phải về trước nửa đêm.
Nhưng hắn luôn nói với bằng hữu rằng thê tử đang đợi hắn về.
Làm sao có chuyện hắn không yêu ta chứ?
Ánh mắt và trái tim hắn rõ ràng yêu ta rất nhiều.
Nhưng mà, hắn không chỉ yêu một mình ta.
Ta tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, nhìn dãy núi đầy sương mù, nhẹ nhàng nói: “Về thôi.”
Thẩm Như An vóc người cao lớn, bây giờ lại chen vào xe ngựa của ta, không gian lập tức bị thu hẹp lại.
Người luôn lạnh lùng như sắt, không biểu lộ cảm xúc, giờ đây khóe miệng lại cong lên vui vẻ, nhìn ta một cách trìu mến rồi đưa tay ra như thường lệ, muốn nắm lấy tay ta.
Toàn thân ta căng cứng, vô thức tránh né: “Đừng chạm vào ta.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTay Thẩm Như An dừng lại giữa không trung, hắn ngơ ngác nhìn ta, như đang tìm kiếm câu trả lời.
Im lặng hồi lâu, hắn mới thả tay xuống, nghiêng người về trong góc: “Suýt nữa thì ta quên mất, người ta vừa ướt vừa lạnh, không nên lại gần nàng, nàng đừng khó chịu, ta sẽ ngồi cách xa ra ngay.”
Hắn co ro trong một góc xe ngựa.
Ta quay lại nhìn hắn, như thể ta đang gặp lại hắn ở kiếp trước.
Tuyết rơi khắp trời, Thẩm Như An ôm tro cốt của ta trên tay, cứ ba bước một lạy, máu chảy từng dòng, bước hết 900 bậc thang để cầu nguyện cho ta.
Ta nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của mình trong đôi mắt ấy.
Trong phút chốc, mọi đắng cay dâng trào, ta lấy tay che mặt, nước mắt rơi lã chã.
Ta khóc ra máu, nước mắt không ngừng rơi ra từ kẽ ngón tay, như muốn khóc lên số phận giữa ta và hắn.
Thẩm Như An nhìn thấy thì vô cùng hoảng loạn.
3.
“Uyển Uyển, đừng khóc.”
“Ai làm nàng khó chịu, ta liền giết hắn, ta xin nàng, đừng khóc…”
Một tình yêu ấm áp và lâu dài như vậy, kéo dài hai cuộc đời bất kể sống chết, làm sao ta có thể tỉnh táo mà không chìm đắm?
Kiếp trước sau khi chết, linh hồn ta bị nhốt ở bên cạnh Tiêu Ngọc Dương, nhìn hắn suốt ngày phát điên.
Ta cứ tưởng mình sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây.
Cho đến ngày đó, Thẩm Như An trở lại.
Thẩm gia đã trung thành với hoàng tộc từ thế hệ này sang thế hệ khác, không ai có thể ngờ rằng Thẩm Như An sẽ dấy quân nổi dậy, chiếm lấy kinh thành.
Hắn bước vào hoàng cung, bộ áo giáp dính đầy máu, chĩa kiếm vào người Hoàng đế, hắn hỏi: “Thi thể của Khương Uyển đang ở đâu?”
Tiêu Ngọc Dương nhìn hắn cười lớn: “Thẩm Như An, ngươi luôn chậm một bước. Khương Uyển là Hoàng hậu của ta, nàng chết rồi cũng sẽ mãi là thê tử của ta, hahaha——”
Khóe miệng Tiêu Ngọc Dương trào ra máu.
Sau đó, Thẩm Như An giam Tiêu Ngọc Dương vào ngục, mỗi ngày đều lấy đao tra tấn.
Hắn ta lục soát toàn bộ cung điện và lăng mộ hoàng gia, cuối cùng tìm thấy ta trong căn phòng bí mật ở tẩm cung của Tiêu Ngọc Dương.
Lúc đó, ta chưa bao giờ biết hắn yêu ta nhiều đến vậy.
Ta thực sự đã sai lầm khi tin rằng hai chữ tình yêu có thể ngăn cản mọi ham muốn và thành kiến trần thế.
Trăng sáng, gió lại nổi, lòng như tro tàn.
Ta lấy cây bút đặt lên tờ giấy trắng, viết hai chữ “Hoà ly.”
“Phu nhân, Tướng quân bị bệnh nặng rồi, mong người ghé qua xem một chút.” Người hầu của Thẩm Như An ở ngoài cửa thấp giọng cầu xin.
Ta ngừng viết, im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Nếu có bệnh thì mời đại phu. Ta không biết chữa.”
“Cái này…” Mặc Oánh nhất thời không biết phải nói gì.
Trước đây, khi Thẩm Như An làm sai chuyện gì, hắn luôn dùng cách này để gạt ta, khiến ta lo lắng.
Ta dù biết nhưng vẫn luôn rơi vào bẫy của hắn, vừa nghe tin hắn bị bệnh, ta liền chạy đến xem.
Có lẽ đây là lần đầu tiên ta lạnh nhạt với hắn như vậy.
Đang mê man ngủ, đến nửa đêm, ta chợt cảm thấy mu bàn tay nóng rát, ngơ ngác tỉnh dậy.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Như An quỳ trước giường, tựa vầng trán nóng bừng lên mu bàn tay ta.
Ta cố gắng hết sức để rút ra nhưng hắn ôm ta rất chặt.
Hắn lẩm bẩm: “Uyển Uyển, ta bị bệnh thật đấy, ta không lừa nàng, sao nàng không đến thăm ta?”
Hắn hoảng sợ và vô cùng bối rối, nước mắt lần lượt rơi xuống mu bàn tay ta.
“Ta đã làm gì sai? Nàng nói đi, ta nhất định sẽ sửa. Đừng phớt lờ ta như thế này. Nếu nàng cứ như vậy, ta sẽ phát điên mất——“
Ta dựa vào đầu giường nhìn thân hình cao lớn của hắn, sau lưng đeo một thanh kiếm nhỏ tinh xảo.
Hắn đã đích thân chế tạo nó cho ta, cả trọng lượng lẫn hình dáng đều phù hợp với ta.
Hắn cầm kiếm, như một người điên nói: “Uyển Uyển, thanh kiếm này làm bằng sắt đen, giết người giống như chém bùn, nếu ta có gì khiến nàng không vừa lòng, nàng cứ cầm thanh kiếm này chém ta.”
Ta: “…”
Ta rút tay ra, nhìn quanh tìm chiếc khăn tay để lau tay, Thẩm Như An cẩn thận dùng ống tay áo lau nước mắt trên mu bàn tay ta.
“Thẩm Như An, chàng có từng làm chuyện gì có lỗi với ta không?” Ta bình tĩnh hỏi.
Hắn ngừng tay lại, sau đó ngẩng đầu lên thề: “Không hề, ta chưa từng làm gì có lỗi với nàng.”
Ngực ta run lên và đau nhức, ta miễn cưỡng nhìn đi nhìn lại vẻ mặt của hắn.
Trên mặt hắn không có chút cảm giác tội lỗi nào, nếu như không phải ta đã sớm biết sự thật, thì chắc hẳn đã bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa.
Ta quay mặt lại, cố gắng bình tĩnh, bất đắc dĩ cười: “Chàng còn nhớ lúc thành thân, chàng đã nói gì không?”
Hắn đương nhiên nhớ rõ: “Uyển Uyển, dù trong hoàn cảnh nào, ta cũng chỉ yêu một mình nàng. Nàng là người duy nhất ta yêu.”
Đúng vậy, hắn đã từng nói rằng cả đời này sẽ chỉ có một mình ta, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi.
Thẩm Như An, lời hứa năm ấy đã hoàn toàn vô giá trị trong mắt ta.
“Uyển Uyển, ta lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó.” Hắn nắm chặt tay ta, như sợ ta sẽ chạy mất, “Ta luôn mơ thấy có người cướp nàng đi, có khi là Tiêu Ngọc Dương, có khi lại không nhìn thấy được …Bọn chúng cướp nàng đi nhưng không hề đối xử tốt với nàng. Thật May là Tiêu Ngọc Dương đã chết——”
Khi mới thành thân, đêm nào hắn cũng mơ như vậy suốt một tháng. Hắn thường bị thức giấc vào ban đêm, đôi tay run rẩy chạm vào ta đang ngủ bên cạnh rồi ôm ta thật chặt trong vòng tay.
Ta chưa bao giờ nói với hắn rằng đó không phải là giấc mơ mà là kiếp trước của ta.
Kiếp trước ta đã chọn sai người, chính là Tiêu Ngọc Dương, hắn cũng chính là kẻ thù đã tàn sát toàn bộ người nhà Khương gia của ta sau khi lên ngôi vua.
Thẩm Như An phát sốt, nhưng bàn tay ôm lấy ta vẫn không chịu buông ra, hắn buồn ngủ thì thầm: “Uyển Uyển, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng không rời xa nàng…”
Ta dùng ngón tay cẩn thận lần theo chân mày, sống mũi và đôi môi mỏng của hắn.
Đời này ta không muốn tái hôn nữa. Đức Phật cổ Thanh Đăng sẽ đồng hành cùng ta cho đến khi già đi. Đây là con đường ta đã quyết định chọn cho mình.
Thẩm Như An, ta đã phải lấy hết dũng khí mới dám yêu, rồi thành thân lần nữa. Nhưng rốt cuộc, chàng đã làm ta thất vọng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.