“Cũng như nhau cả thôi, công chúa chẳng phải cũng giấu đi tin tức nàng ấy về kinh sao. Nếu không phải nàng xuất hiện ở trên yến tiệc mừng công thì đã công chúa đã đắc thủ rồi.”
ta tò mò nhìn hai người bọn họ sắc mặt không tốt nhưng vẫn có thể ghé sát nhau thì thầm gì đó.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Nguyệt Dao thay đổi sắc mặt, lập tức thân mật khoác tay ta, “Hoắc tỷ tỷ, tỷ định đi đâu vậy?”
“Đi săn mùa thu, Hạc Vũ chưa từng trải nghiệm niềm vui săn bắn, vậy nên ta định dẫn chàng đi vòng vòng.”
“Hắn mà chưa–” Nguyệt Dao nhìn Thương Hạc Vũ với vẻ mặt khoa trương, rồi lại hướng về phía ta nũng nịu nói, “Ta cũng muốn đi. Xa cách Hoắc tỷ tỷ ba năm, Nguyệt Dao thực sự rất nhớ tỷ.”
“Công chúa kim chi ngọc diệp, không thể có nửa điểm sơ sẩy. Công chúa hãy mau quay hồi cung đi.” Thương Hạc Vũ cứng rắn ôm ta vào lòng.
Hai người họ cứ cãi qua cãi lại như vậy, chỉ còn thiếu nước động thủ giữa phố.
Tất cả những người đang chờ xem kịch đều nghĩ sẽ được thấy cảnh hai nữ tranh một nam, nhưng không ngờ lại được chứng kiến cảnh một nam một nữ tranh giành một nữ khác.
Ta bị ồn ào đến nhức đầu, vung roi ngựa trong tay, hai người lập tức im lặng.
Còn chưa kịp mở miệng, Thương Hạc Vũ đã lập tức thay đổi thái độ, nói ủng hộ công chúa cùng đi với chúng ta, còn phát nhanh cưỡi ngựa vào cung báo cáo với hoàng thượng, xem ý chỉ của hoàng thượng thế nào.
“Vẫn là Hạc Vũ chu đáo.”
Chàng mỉm cười dịu dàng, lặng lẽ đứng bên cạnh nắm chặt lấy tay ta, “Đúng vậy, chúng ta là vợ chồng mà. Được chia sẻ lo lắng với A Mãn là niềm hạnh phúc của ta.”
“Ngươi!” Nguyệt Dao nhìn hai bàn tay đang đan lại với nhau của chúng ta, vẻ mặt không chút thiện cảm, “A Mãn?”
“Ừm? Công chúa không biết sao, A Mãn là tên khuê danh của tướng quân.” Thương Hạc Vũ nhướng mày,
“Nhưng cũng phải, cách gọi thân thiết như vậy, đúng là chỉ người thân thiết nhất mới có thể biết được.”
13.
Hoàng thượng truyền lệnh, bảo chúng ta cùng công chúa vui chơi vui vẻ một ngày.
Nguyệt Dao nói muốn cưỡi ngựa, vì vậy ta đành để Thương Hạc Vũ đi xe một mình, còn ta cùng cưỡi một con ngựa với Nguyệt Dao.
“Công chúa biết cưỡi ngựa, vì sao nàng phải cùng cưỡi với nàng ta?”
“Nguyệt Dao nhút nhát lắm, trước đây ta từng đưa nàng đi cưỡi vài lần, ngựa chạy nhanh một chút là nàng đã sợ hãi khóc nấc lên. Vẫn là ta dẫn nàng đi thì an toàn hơn.”
Nguyệt Dao nghe thấy chúng ta nói chuyện, liền tiến lại gần, “Thật xin lỗi Thương đại nhân, đều do ta quá nhát gan, nếu không đi cùng A Mãn tỷ, ta thực sự sẽ rất sợ hãi. Hơn nữa, chúng ta đều là nữ nhi, chắc đại nhân không đến nỗi để ý chuyện này chứ?”
Ta vội vàng giải thích cho Thương Hạc Vũ, “Nói năng bậy bạ, Hạc Vũ đâu phải người nhỏ nhen như vậy.”
“Vậy sao, nếu Thương đại nhân không để ý thì tốt rồi.”
…….
Suốt cả ngày, hai người bọn họ cứ như uống phải thuốc nổ, không chỉ nói chuyện châm chọc nhau, mà còn gắng sức bám lấy ta.
Dù ta có chậm hiểu đến đâu cũng nhận ra có điều gì đó bất thường.
Sau khi thấy bọn họ lại lần nữa tranh sủng rồi kể xấu nhau lần, ta cuối cùng cũng lạnh mặt, “Hai người, nếu không nói chuyện đàng hoàng, thì hôm nay đừng nói chuyện với ta nữa.”
Thấy ta có vẻ giận dữ, hai người bọn họ không dám làm trò nữa, thời gian còn lại đều cư xử vô cùng hòa thuận, thân thiện.
Khi chuẩn bị quay về, Nguyệt Dao nhìn ta. vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Ta hơi khó xử nhìn về phía Thương Hạc Vũ.
Chàng liếc nhìn Nguyệt Dao, đột nhiên kéo ta vào lòng, nhẹ hôn lên trán, giọng nói có phần ủy khuất, “Tối nay A Mãn phải bù đắp cho ta đấy.”
Thân mật như vậy trước mặt người ngoài, cho dù ta có mặt dày đến đâu cũng không khỏi đỏ mặt.
“Đang ở ngoài mà.”
Chàng hài lòng vuốt ve chiếc tai đã nóng bừng của ta, cười như một con hồ ly mới bắt được gà, “Đi đi.”
17.
Nguyệt Dao không vui nằm trong lòng ta.
Ta có thể hiểu được sự thù địch của nàng đối với Hạc Vũ.
Khi xưa thiên hạ loạn lạc, phụ thân ta – một người thợ rèn – để bảo vệ quê hương khỏi bị tàn sát, đã huy động dân làng tạo thành một đội quân, tuy chưa từng được rèn luyện bài bản nhưng lại có thể đánh thắng trận.
Duyện Châu Lý gia có cầm theo thánh chỉ dát nhập đội quân này vào trong quân đội.
Phụ thân mẫu thân ta luôn giữ quan điểm, đã là gia đình thì phải ở cạnh nhau, trong khi nhiều gia đình khác lựa chọn để vợ con ở lại, bọn họ lại quyết định đem ta theo.
Vì vậy, từ 6 tuổi ta đã sống trong quân ngũ.
Ban đầu ta theo mẫu thân ở hậu phương tiếp viện.
Mười tuổi bắt đầu học cách chôn cất người chết.
Mười hai tuổi, ta đã có thể hoàn thành việc chôn cất vừa nhanh chóng vừa tốt đẹp.
Một đêm nọ, ta vốn định nhân đêm tối, tìm những phần thi hài còn thiếu của các huynh đệ, để họ được ra đi trọn vẹn.
Nhưng không ngờ lại phát hiện quân địch đang lén lút vận chuyển lương thảo.
Ta liền chạy về kéo theo một đội người, lén lút đốt sạch lương thảo của đối phương.
Khi chủ soái khen thưởng ta, phụ thân mẫu thân thậm chí còn chưa biết ta đã làm gì.
Thế là, ta có được thanh bảo kiếm đầu tiên trong đời.
Về sau, chiến mã, áo giáp, trường thương, đao kiếm, tất cả ta đều dựa vào bản lĩnh của mình mà giành được.
Mười lăm tuổi, cuộc chiến bắt đầu trở nên cam go.
Đội quân do ta chỉ huy giỏi đột kích, đột phá vòng vây.
Chủ soái phái ta đi giải cứu Nguyệt Dao cùng mẫu thân của nàng bị bắt đi.
Lần đó ta bị thương không nhẹ, tuy cứu được cả hai người, nhưng mẫu thân của Nguyệt Dao vẫn qua đời trên đường về.
Có lẽ vì cùng tuổi, có lẽ vì cái chết của mẫu thân khiến nàng quá cô đơn, từ đó Nguyệt Dao thường xuyên bám lấy ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgay cả khi sau đó chủ soái giành được thiên hạ, mẫu thân của nàng được truy phong làm Hoàng hậu, nàng vẫn như một cái đuôi nhỏ bám theo ta không rời.
Nàng rất ỷ lại vào ta, sự xuất hiện của Hạc Vũ khiến nàng có cảm giác bị đe dọa, từ đó sinh ra tâm lý thù địch và bài xích, ta đều có thể hiểu được.
“Hắn không xứng với tỷ.” Nguyệt Dao đột nhiên lên tiếng.
“Chàng đối xử với ta rất tốt.”
“A Mãn, tỷ xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời này.”
“Phù hợp với bản thân chính là tốt nhất.”
Nàng quay người lại, bất bình nói, “Tỷ mới quen hắn được bao lâu, tỷ còn chưa thấy bộ mặt thật của hắn đâu. Kẻ đó chỉ là một tên yêu quái, là kẻ giết người không chớp mắt.”
“Nguyệt Dao quên rồi sao, đôi tay này của ta cũng đâu có sạch sẽ gì.”
Nguyệt Dao xìu xuống, “A Mãn đã thích hắn rồi sao?”
18.
Câu hỏi của Nguyệt Dao khiến ta ngẩn người hồi lâu.
Kể từ lúc quen biết đến giờ, tuy tình cảm của chúng ta tiến triển nhanh chóng, nhưng tính ra cũng chỉ mới quen nhau hơn hai tháng.
Trước khi cưới, người hứa sẽ đối xử tốt với chàng là ta, nhưng sau khi cưới, người thực sự làm điều đó một cách triệt để lại là chàng.
Đẹp trai, có năng lực, tính cách tốt, luôn tôn trọng người khác, ta thực sự không nghĩ ra lý do gì để không thích chàng.
“Uống một chén không?”
Thương Hạc Vũ tắm xong, toàn thân mang theo vẻ thư thái dịu dàng.
Uống rượu dưới trăng, ta mê mẩn nhìn vầng trăng khuyết đang tỏa ra ánh sáng lung linh, quay đầu lại phát hiện người bên cạnh đang say mê ngắm nhìn mình.
“Hôm nay là ta làm không tốt,” chàng đã hoàn hồn trước, đầu ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng vuốt ve lông mày ta, “Chuyện xưa của A Mãn và công chúa, ta cũng nghe không ít, biết A Mãn coi nàng ấy như muội muội ruột. A Mãn đã là thê tử của ta, ta quả thật không nên ghen với nàng ấy.”
Đầu ngón tay trượt xuống bên môi, chàng bỗng nhíu mày, “Nhưng ta chỉ là không chịu nổi việc nàng ấy cứ bám lấy nàng.”
Lời nói của chàng đột niên lại mang theo vẻ trẻ con, khiến ta không nhịn được bật cười.
Thấy ta cười, mắt chàng bỗng sáng lên, “A Mãn khi cười vẫn là đẹp nhất.”
…….
Nguyệt Dao dường như còn bám ta nhiều hơn lúc trước.
Cứ ba ngày hai bữa là lại chạy đến chỗ ta.
Một hai lần Hạc Vũ còn có thể tươi cười đón tiếp, về sau dần dần hai người không còn âm thầm đấu đá nữa, mà là thiếu chút nữa động thủ trước mặt ta luôn.
Ta cũng khuyên không được mấy lần, bởi vì ta rất nhanh đã phải nhận lệnh xuất chinh.
Lệnh khẩn cấp được gửi đến lúc giữa đêm.
Thiên hạ vừa định, bạo loạn lớn nhỏ vẫn diễn ra không ngừng.
Trước khi điểm binh, cả gia đình đều có thể đến tiễn.
Mẫu thân những năm đầu cũng theo lên chiến trường, nhưng sau đó tay người bị thương nặng, không cầm nổi kiếm nên buộc phải xuống ngựa.
Người rõ ràng đã đưa tiễn chúng ta không biết bao nhiêu lần.
Nhưng dường như dù có trải qua bao nhiêu lần, người vẫn không thể mỉm cười tiễn chúng ta lên ngựa.
Điểm khác biệt là, lần này bên cạnh mẫu thân còn có thêm một người.
“Đừng lo cho ta,” mẫu thân nắm chặt tay ta và phụ thân, “Phải hết sức cẩn thận, đao kiếm vô tình.”
Phụ thân vẫn như mọi khi, cười toe miệng bảo mẫu thân ở nhà phải ăn uống đầy đủ.
Thương Hạc Vũ lần đầu trải qua cảnh tượng này, từ khi nhận được lệnh điểm binh đến giờ, người vốn giỏi ăn nói như chàng vậy mà lại chẳng nói được mấy câu.
Ta cũng không biết nên nói gì.
Trước đây trong những tình huống như thế này, ta thường đi theo sau phụ thân, ông cười ta cũng cười, ông nói gì ta cũng nói theo.
Dù sao kinh nghiệm của ông cũng nhiều hơn ta.
Học theo ông lâu như vậy, đến khi đối mặt với Thương Hạc Vũ, ta lại không thốt ra được lời nào.
“Ta sẽ đợi nàng trở về.”
Thương Hạc Vũ nắm tay ta, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định, “Ta đợi nàng.”
Trước khi lên đường ta và phụ thân luôn nói rất nhiều lời hay ý đẹp, chỉ có một điều duy nhất chúng ta chưa từng nói, chính là đợi ta trở về.
“Đừng sợ,” ta mỉm cười với chàng, “Cứ ăn uống bình thường. Khi đọc sách nhớ thắp thêm vài ngọn đèn, ta đã tìm được vài cuốn cổ tịch, vốn định tặng chàng làm quà sinh nhật tháng sau, để ở tầng trên cùng của giá sách. Khi lấy xuống phải cẩn thận, đừng làm rơi.”
Chàng không nói gì, chỉ là bàn tay nắm tay ta càng lúc càng siết chặt.
“Thương Hạc Vũ, ta đi đây.”
19.
Trận chiến này diễn ra khó khăn hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.
Đánh suốt hai năm trời, thương vong vô số.
Trận cuối cùng, một trận quyết định.
Bảy ngày bảy đêm, máu thấm trên đất không khô nổi.
Bại quân chạy tán loạn, tù binh buông vũ khí xin hàng.
Quân ta đại thắng.
Sau khi tận hưởng niềm vui ngắn ngủi, nhất thời, nỗi đau cực đại lại lập tức bao trùm lấy chúng ta.
Những huynh đệ mấy ngày trước vẫn còn cùng ăn cùng ngủ, hôm nay không biết đã ngã xuống nơi nào giữa những người đã nằm xuống.
Ta đang định làm lại công việc cũ, A Phi lại hét lớn chạy đến, “Không thấy Hạc tướng quân đâu!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.