Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

2:35 chiều – 15/11/2024

14

Tuy nhiên, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Ngày hôm sau, người của Thận Hình ti lại đến tìm ta, vì cung nữ của ta đã chet trong ngục.

Trước khi chet, nàng còn để lại một bức huyết thư, chỉ viết bốn chữ: “Diệt khẩu, cứu ta.”

Vì vậy, ta – nghi phạm lớn nhất – đã bị “mời” vào nhà lao.

Quan chủ sự dùng những lời lẽ lịch sự nhất để hỏi ta những câu hỏi quá quắt nhất: “Nương nương, chỉ là một cung nữ, hà tất phải diệt khẩu?”

Ta thở dài: “Đại nhân, ngài muốn ta kêu oan một lần nữa hay trực tiếp bắt đầu các thủ tục?”

Quan chủ sự gãi gãi mũi: “Vậy thì tạm thời ủy khuất nương nương vậy.”

Thế là ta ở lại nhà lao.

Vì việc ta vào ngục, cục diện triều đình đã thay đổi chóng mặt.

Nghe nói bè phái của cha ta bị phá tan tành, đa số bọn họ đã đầu quân cho vương gia; nghe nói cả tỷ phu mới đỗ trạng nguyên của ta cũng bị liên lụy, tiền đồ gặp trắc trở; cuối cùng nghe nói cha ta vì bị dính líu đến vụ án tham nhũng ở địa phương, nên bản thân cũng khó giữ nổi, bè cánh còn lại của ông ấy cũng bị vương gia vơ vét sạch sẽ…

Trong ngục, ta chỉ thấy hơi lạnh. Thêm vài ngày nữa, ta cũng dần quen với cái lạnh này.

Không biết đã qua bao lâu, một đêm nọ, ta tỉnh dậy và phát hiện Hoàng đế đang ngồi bên giường, nhìn ta qua ánh nến.

“Ta chưa trang điểm.” Ta nghĩ một lát rồi nói.

Hoàng đế có lẽ không ngờ câu đầu tiên của ta không phải là kêu oan, sững sờ rồi bật cười khàn khàn.

“Không sao, nhìn không rõ.” Hắn nhẹ nhàng nói.

“Ta đói bụng.” Ta nói thêm.

Thực ra đồ ăn trong ngục cũng không tệ lắm, nhưng ta sợ bị hạ đ//ộc, không dám uống một giọt nước.

Không biết từ đâu, Hoàng đế lấy ra một đĩa nho, bóc vỏ từng quả một rồi nhét vào miệng ta.

Ta cúi đầu không nói. Hoàng đế ôm lấy ta, cúi xuống hôn lên lông mi ta.

Vừa hôn, hắn vừa thở dài: “Ở đây cũng tốt, bên ngoài gió mưa to lớn, không thích hợp với động vật nhỏ.”

Động vật nhỏ cái quái gì chứ? Thái độ vô thưởng vô phạt của hắn khiến ta hận đến nghiến răng.

Vì vậy ta cũng làm như vậy, nhào lên cắn vào cổ hắn một cái, thật mạnh.

Quần áo của hắn tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, ta biết đó là mùi hương trên người bạch nguyệt quang, nên càng cắn mạnh hơn.

Hoàng đế kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng không động đậy, để mặc cho ta phát tiết.

Ta buông ra, nói với hắn: “Ta không thích ngài nữa.”

Hoàng đế sững sờ, rồi lại ôm lấy ta, vuốt tóc ta từng cái một.

Hắn nói: “Trẫm cũng thích nàng.”

15

Từ ngày đó, Hoàng đế thường đến ngục thăm ta vào ban đêm.

Ban đầu chỉ mang nho, cuối cùng hắn mang cả tấu chương đến, ngồi dưới ánh đèn trong ngục mà phê duyệt.

Đến khi ta ra khỏi ngục, cục diện triều đình đã thay đổi hoàn toàn, cha ta mất hết quyền thế, bị giáng chức và đày đến vùng quê nghèo khổ, còn tên vương gia cặn bã kia thì như mặt trời ban trưa, sắp một tay che trời.

Vậy là trong hoàng cung này, ta đã “không còn gì để mất”. Nếu đã “không còn gì để mất”, ta chẳng còn sợ kẻ nào cả.

Người đông việc nhiều, chỉ cần qua tay người, luôn sẽ để lại dấu vết. Ta bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chet của cung nữ, ai có thể mua chuộc thì mua chuộc, ai có thể ép cung thì ép cung, cuối cùng ta xác định được một tiểu thái giám trực đêm.

Ta bắt hắn về tra hỏi một hồi. Không lâu sau, thái giám thú nhận có một cung nữ che mặt đã đưa cho hắn ít bạc, bảo hắn mặc đồ trắng đi dạo quanh hồ. Hắn không ngờ cung nữ kia nhát gan, sợ đến mức trượt chân ngã chet.

Cung nữ che mặt đó là ai? Điều này không quan trọng nữa.

Ta dẫn tiểu thái giám đến cung của bạch nguyệt quang, khăng khăng rằng cung nữ đó là thị nữ thân cận mà nàng ta mang vào cung.

Bạch nguyệt quang có lẽ không ngờ rằng sau khi ta ra khỏi ngục lại không hề co đầu rụt cổ mà còn ngang ngược hơn, mắt đỏ hoe tìm Hoàng đế.

Khi Hoàng đế vội vã đến, bạch nguyệt quang đã bị ta đánh cho mặt mày bầm dập.

Nàng ta khóc lóc tố cáo: “Bệ hạ, nàng ta thật sự quá đáng!”

Ta nói: “Mạng của cung nữ cũng là mạng, ngươi quên mình đã nói gì sao?”

Bạch nguyệt quang: “Nhưng ta bị oan!”

Quý phi và Thục phi đang ăn hạt dưa bên cạnh, Thục phi cười nhạt: “Vậy thì điều tra rõ ràng, cũng tốt cho tất cả.”

Hoàng đế nhìn ta.

Ta biết lúc đó hình tượng của ta đã sụp đổ hoàn toàn, vì ta gần như đã dẫm lên đầu bạch nguyệt quang mà nghiền nát.

Chẳng mấy chốc, người của ta đã tìm thấy chiếc khăn che mặt trong trí nhớ của tiểu thái giám trong viện của bạch nguyệt quang.

Bạch nguyệt quang khóc như hoa lê trong mưa, tức giận trách móc: “Ta hiểu rồi, không phải vì con diều, cũng không phải vì cung nữ, mà là vì ngươi ghen ghét sự tồn tại của ta nên mới cố ý vu oan giá họa. Bệ hạ, ngài phải xem xét kỹ lưỡng…”

Váy đỏ như m//áu, trông thật thảm thương, khiến người khác không khỏi thương xót.

Ta ngồi xổm trước mặt nàng ta, không nhịn được mà lắc đầu.

Loại “trà xanh” này, trước đây ta đã gặp ít nhất ba trăm lần trong tiểu thuyết trên mạng.

“Tháng ba gió đông thổi, mà ngươi có thể thả diều từ ngự hoa viên phía tây vào tận tường viện của ta, cũng tài thật.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Ta…”

“Thịnh muội muội thơm thật, mùi hương trầm nhỉ?” Ta ghé sát tai nàng ta: “Mùi này giống hệt một người quen của ta, người đó chí hướng cao xa, ngày nào cũng nói muốn làm nên đại sự chấn động thiên hạ. Không biết muội muội có gặp người ấy chưa nhỉ?”

Lời vừa dứt, sắc mặt bạch nguyệt quang thay đổi hẳn.

Ta còn muốn đẩy thêm một bước, nhưng Hoàng đế đã đứng chắn giữa ta và nàng ta.

“Đủ rồi.” Hoàng đế nói: “Người đâu, đỡ Thịnh Quý nhân về phòng.”

16

Cuộc chiến giữa ta và bạch nguyệt quang, theo một cách nào đó, đã kết thúc trong hòa bình.

Nàng ta bị giam lỏng, còn ta thì bị giáng thêm một bậc.

Ừm, giờ chỉ còn là Thường tại thôi.

Hoàng đế suy sụp, bệnh rất nặng.

Thục phi khuyên ta rằng con người cần phải biết tỏ ra đáng thương.

Quý phi cũng khuyên ta rằng có lẽ Hoàng đế chỉ thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ, kiêu ngạo như bạch nguyệt quang, nên ta nên tranh thủ lúc này mà thường xuyên ở bên giường bệnh của Hoàng đế, nhân cơ hội chiếm lấy lòng hắn.

Nhưng ta thật sự không còn muốn chiến đấu nữa.

Cha ta bây giờ đã bị cách chức, còn tên vương gia cặn bã kia như mặt trời ban trưa, không lâu nữa sẽ tạo phản. Ta chỉ muốn Hoàng đế thực hiện lời hứa, sớm đẩy ta vào lãnh cung, để ta sống nốt đời trong yên ổn.

Quên đi cái câu chuyện thế thân kia đi, ta không chơi nữa.

Ta quay đầu, tìm đến cục chế y đặt một bộ y phục bằng gấm dệt Giang Nam.

Ta bảo chủ quản của cục chế y: “Càng mềm mại càng tốt.”

Chủ quản hỏi: “Cái gì gọi là mềm mại?”

Ta nói: “Loại nhẹ nhàng, màu hồng phấn, vàng phấn, xanh phấn, càng nhiều màu càng tốt, chỉ cần gió thổi là bay, ai đụng vào sẽ ngã ngay, có thêm chút lông xù thì càng tuyệt.”

Rồi ta mặc những bộ đồ đó mỗi ngày đến thỉnh an, chọc mù mắt Hoàng đế.

Quý phi nói ta ngu ngốc, có một bộ bài tốt trong tay mà lại tự chuốc lấy thất bại.

Rõ ràng bạch nguyệt quang đã bị giam lỏng, tại sao không sống yên ổn trong hậu cung mà cứ phải làm loạn?

Ta chỉ cười, không muốn trả lời.

Đúng là bạch nguyệt quang gần đây bị lạnh nhạt, nhưng danh tiếng kẻ ác của ta không phải muốn rũ bỏ là rũ bỏ được.

Hậu cung chính là tấm gương phản chiếu triều đình, có bao nhiêu thế lực sóng gió ở triều đình, thì hậu cung cũng có bấy nhiêu mối quan hệ rối ren.

Cuối cùng cha ta cũng bị cách chức, bị đày về quê. Ta chẳng còn gì vướng bận, chính là con dao của Hoàng đế.

Hoàng đế ngầm đồng ý cho ta tung hoành trong hậu cung.

Ta lợi dụng cơ hội, lục soát phòng của bạch nguyệt quang và tìm thấy những lá thư nàng ta gửi cho cha và ca ca mình. Trong đó nhắc đến rất nhiều chuyện triều đình, nàng ta đã giúp cha và ca ca làm nhiều việc, và gia đình họ cũng góp phần khiến cha ta dính vào vụ án tham nhũng.

Vì thế, bạch nguyệt quang bị giam vào ngục.

Trước khi đi, nàng ta nhìn ta với ánh mắt đầy hận thù: “Ngươi mãi mãi chỉ là một kẻ thế thân, suốt đời không thể thay thế được ta.”

Ta nói: “Ta đâu có muốn thay thế ngươi.”

Nàng ta nói: “Chính ta đã hãm hại ngươi, hãy tha cho những người trong cung của ta.”

Ta cười: “Yên tâm đi, không ai trong số họ sống sót để đưa thư của ngươi ra ngoài đâu.”

Sắc mặt bạch nguyệt quang tái nhợt: “Ngươi… ngươi đã biết điều gì rồi?”

Ta ghé sát tai nàng ta, nói nhẹ nhàng: “Chính là chuyện mà ngươi lo lắng nhất đó.”

Nàng ta rời đi với ánh mắt đầy kinh hoàng. Ta nghĩ nàng ta thực sự đã sợ hãi, vì những ngày gần đây Hoàng đế chỉ giả vờ bệnh, đã sa thải mấy nhóm ngự y rồi.

Có lẽ nàng ta đã chuyển thông tin không hay gì đó cho tên vương gia cặn bã ở ngoài cung, giờ thì không có cơ hội để sửa lại nữa.

Cổ tay ta bị nàng ta cào đến đỏ bầm.

Ta ngồi xổm xuống, xoa nhẹ cổ tay đau nhức, quay đầu lại mới phát hiện Hoàng đế đang đứng sau lưng ta, không biết đã nhìn bao lâu.

Bộ váy của ta đã dơ bẩn, tóc cũng rối bù. Toàn thân ta đầy vẻ lôi thôi lếch thếch.

Ta không thèm sửa soạn lại, cứ thế đứng từ xa nhìn Hoàng đế.

“Hồi đó tiểu thái giám không khai ra đó là cung nữ của Thịnh Quý nhân, ta chỉ đoán mò thôi.”

“Ta biết.” Hoàng đế khẽ nói.

“Thận Hình ti đã nhận được chứng cứ Thịnh Quý nhân cấu kết với ngoại thích tạo phản, bây giờ có ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.”

“Ta biết.” Hắn chầm chậm bước đến trước mặt ta.

Ta cảm thấy như trút được gánh nặng, chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như vậy, ngẩng đầu lên nói với hắn: “Những ngày qua, tất cả những kẻ bắt nạt người của ta, ta đã trả thù lại hết, không bỏ sót một ai.”

Hoàng đế nhặt một chiếc lá rụng trên đầu ta, nhẹ nhàng hỏi: “Ta biết.”

Ta nói: “Ta không thích ăn nho chút nào.”

“Ta biết.” Hoàng đế nói.

“???”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận