1
Kỷ niệm một năm yêu đương, cũng là ngày lễ tình nhân, bạn trai Tống Yến Thanh gấp gáp gọi tôi đi hẹn hò, nói muốn cùng nhau đến khách sạn.
Anh thuê phòng trước một tuần, lúc biết tin, tôi đã nhìn điện thoại mà đỏ bừng mặt.
Nhưng đợi đến chạng vạng tối hôm nay đến khách sạn, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.
Toàn bộ phục vụ khách sạn mặc màu xanh đen, riêng lễ tân thì mặc một thân đỏ thẫm.
Cô tô son môi đỏ, nụ cười có chút kỳ quái: “Mời hai vị xuất trình chứng minh thư của mình.”
Lúc đối chiếu thông tin, tôi cảm thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm khiến tôi dựng cả tóc gáy.
Lấy được thẻ phòng, tôi hít một hơi thật sâu liền kéo Tống Yến Thanh chạy vào thang máy.
Trong thang máy, ánh đèn màu xanh lá cây, từ bên dưới chiếu lên trên khiến tôi thấy không khí thật ma quái, như ở địa phủ.
Không biết vì sao, tôi nhìn Tống Yến Thanh giờ phút này lại cảm thấy vẻ mặt của anh ta có chút dữ tợn.
Đây là một khách sạn cao tầng, chúng tôi ở tầng 18.
Thời gian trong thang máy đặc biệt dài, tôi thậm chí cảm thấy có chút khó chịu.
Cửa thang máy rốt cục mở ra, tôi lao ra như bay.
Cũng may hành lang bố trí vẫn rất sáng sủa.
Tôi một bên tìm phòng, một bên nghĩ mình có phải đã quá mẫn cảm hay không.
Tống Yến Thanh cầm thẻ phòng, ở phía sau tôi lầm bầm: “1808, 1810… Tìm được rồi, 1814, chính là nơi này!”
Vừa nghe số phòng, tim tôi không khỏi đập nhanh.
Tống Yến Thanh cầm thẻ phòng nhanh chóng mở cửa.
Cửa sổ rộng rãi, ánh đèn ấm áp.
Diện tích phòng khách cũng đủ lớn.
Tôi lúc này hơi thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu đóng cửa thay giày, tôi đột nhiên hét lên: “Á!!!”
Trong tấm gương soi toàn thân phía sau cánh cửa, mặt tôi tái nhợt như tờ giấy.
Tống Yến Thanh bị tôi dọa nhảy dựng, vội vàng hỏi tôi: “Miểu Miểu, làm sao vậy?”
Tuy rằng anh rất lo lắng, nhưng là một người phụ nữ đang yêu, tôi rõ ràng có thể nhìn ra được, anh đã sớm biết phía sau cửa có gương.
Nỗi bất bình của tôi đột nhiên bùng phát.
“Tống Yến Thanh, anh có ý gì? Ngày lễ tình yêu mà anh chọn khách sạn kinh khủng như vậy làm gì?”
Tống Yến Thanh vội vàng đóng cửa lại, ôm chặt lấy tôi: “Xin lỗi Miểu Miểu, là lỗi của anh!”
Anh một bên nhận sai, một bên quỳ một gối xuống đất giúp tôi thay giày: “Anh đã sớm chuẩn bị, em cũng biết đấy, mai là ngày lễ tình yêu, những khách sạn khác giá lên đến bảy tám trăm…”
Thấy tôi không phản ứng, anh tiếp tục nói: “Chỉ có chỗ này còn phòng trống, giá cả cũng chỉ hơn ba trăm…”
Nghe anh nói như vậy, tôi cũng dần dần nguôi giận.
Tôi là sinh viên đại học, anh là nghiên cứu sinh, còn chưa có việc làm, ví tiền quả thật không nhiều.
Suy nghĩ một chút, phong cách trang trí gì đó cũng không quan trọng, chỉ cần anh ta thật sự đối tốt với tôi là được.
Nghĩ đến đây, tôi cũng không trách anh nữa.
Tôi cởi giày, nũng nịu nói: “Vậy anh ôm em đi.”
Tống Yến Thanh mạnh mẽ ôm tôi như công chúa rồi đặt tôi xuống giường.
Củi khô lửa cháy, một chút là xong.
Khi tỉnh lại, đã là đêm khuya.
Ngoài cửa sổ tối đến mức không nhìn thấy cảnh gì.
Toàn thân mệt mỏi, tôi quyết định đứng dậy đi tắm.
Bật đèn đêm, nửa mê nửa tỉnh xuống giường, mới vừa đi được hai bước đã bị dọa tỉnh lại.
Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, mặt tôi trong gương trắng bệch.
Tức giận lại không có chỗ phát tiết.
Tôi liền dùng áo khoác che nửa trên gương lại.
Ít nhất không nhìn thấy mặt, sẽ không thấy đáng sợ.
Sau đó tôi liền đi tắm nước nóng cho sảng khoái.
Khi tôi thay quần áo xong và bước ra ngoài, tôi lại bắt đầu chửi thề trong lòng.
Chiếc áo khoác mà tôi lấy che gương đã biến mất.
Tôi có chút tức giận hỏi: “Yến Thanh, áo khoác em dùng che gương, sao anh lại kéo ra…”
Một giây sau, bạn trai Tống Yến Thanh tức giận xông lên, cho tôi một bạt tai.
“Ai bảo em che gương?”
2
Tôi ngây ngẩn cả người.
Tống Yến Thanh một năm nay vẫn đối với tôi rất dịu dàng, chưa từng nói với tôi dù là một câu nặng lời.
Một cái tát này, không thể nghi ngờ là một đòn cảnh tỉnh.
Khi tôi định nói lại thì nước mắt đã chảy xuống một cách khó chịu.
“Tống Yến Thanh, anh có ý gì?”
Tống Yến Thanh ngẩn người, đột nhiên quỳ xuống.
“Xin lỗi Miểu Miểu, anh không được tỉnh táo lắm!”
Anh ta lập tức tự tát mình một bạt tai: “Anh vừa mới tỉnh, đầu óc có chút hồ đồ. Xin lỗi Miểu Miểu, em đừng giận anh…”
Lạ quá!
Đây không phải là lần đầu tiên tôi ngủ với anh ta.
Anh ta rõ ràng là kiểu đàn ông sẽ làm cho tôi bữa sáng nóng hổi vào buổi sáng dù vừa mới thức dậy, còn nửa tỉnh nửa mơ.
Chỉ có thể nói…
Hoặc là anh ấy đã thay đổi, hoặc là anh ấy không muốn giả vờ nữa.
Nghĩ tới đây…
Chát! Chát! Chát!
Tôi đang yêu, nhưng tôi không phải là bộ não yêu đương.
Bị đánh, tất nhiên phải đánh lại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi tát Tống Yến Thanh ba bạt tai, xoay người đem đồ đạc nhét lung tung vào trong balo rồi lao ra cửa.
Đồng hồ báo thức lại vang lên, thời gian là 0 giờ 9 phút.
Chín phút đổ chuông một lần, đây là lần thứ hai.
Cho nên, lúc đồng hồ báo thức 0 giờ vang lên, Tống Yến Thanh đã ấn tắt.
Anh bấm 0 giờ ngày lễ tình nhân để tỉnh lại, chuyện đầu tiên anh làm là kéo áo đã che tấm gương…
Và, đánh tôi.
Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không buồn.
Tôi vừa khóc vừa đi dọc đường một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng vẫn mở cửa.
Sau khi no bụng, tôi bật điện thoại tìm chỗ ở mới nhưng trên mạng xã hội bất ngờ xuất hiện một thông báo.
Tay tôi run lên và bấm vào nó.
Là một trang huyền học đêm khuya.
Trang này dạy chơi bút tiên, bố trí phong thủy.
Lật lên mấy bài đăng, còn có bài phàn nàn chẳng biết thật giả về việc ông xã hút tài vận của mình.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, ma xui quỷ khiến tôi gửi tin riêng.
[Xin chào chủ blog! Lễ tình nhân, bạn trai và tôi ở khách sạn. Nơi này không chỉ nhìn như chốn âm ti, mà còn treo một tấm gương. Và vì nó mà hai chúng tôi cãi nhau. Có phải anh ta muốn hút tài vận của tôi không?]
Không ngờ, blogger lập tức trả lời tôi.
[Có phải là tấm gương soi toàn thân không?]
Trong lòng tôi chợt lạnh.
Trả lời: [Vâng.]
Blogger ngay lập tức gửi cho tôi một liên kết trò chuyện nhóm.
Mà câu trả lời tiếp theo, trong nháy mắt làm tôi sởn gai ốc: [Trong đồ đạc tùy thân của bạn trai cô, có phải cũng có gương không?]
3
Bởi vì, câu trả lời là có.
Tống Yến Thanh có một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ ở trước ngực.
Chưa bao giờ tháo xuống, ngay cả lúc thân mật cũng không ngoại lệ.
Mặt trước của nó, chính là một mặt được mài rất trơn nhẵn…
Gương đồng.
Tôi vẫn trả lời [Vâng.] như trước, thuận tay nhấn vào nhóm chat.
Một giây sau, tin tức của chủ blog xuất hiện trong nhóm chat: [Em gái à, cẩn thận một chút đi!]
[Hắn không phải muốn tài vận của em, hắn muốn mạng em!]
Lưng tôi chợt lạnh!
Cùng lúc đó, thông báo của nhóm cũng bắn ra.
Là gợi ý thường thấy của một số sự kiện huyền học linh dị.
Ví dụ như nửa đêm làm việc cấm kỵ.
Ví dụ, ý nghĩa của các bùa chú và cách giải quyết chúng.
Còn ví dụ như… về gương.
Trong ghi chú, rõ ràng có một hàng chữ đơn độc: [Nửa đêm, tuyệt đối không được nhìn về phía gương soi toàn thân phía sau cửa!]
Tim tôi lại lỡ nhịp lần nữa.
Cứ như thể… ghi chú này được gửi riêng cho tôi vậy!
Nhưng thời gian thông báo này phát ra đã là hơn nửa năm trước.
Mọi chi tiết… đều đúng.
Cảm giác quỷ dị lan tràn toàn thân.
Tôi run rẩy tay, hỏi bọn họ: [Nếu như… Nửa đêm tôi nhìn vào gương soi toàn thân sau cánh cửa thì sẽ thế nào?]
Cả nhóm đột nhiên rơi vào im lặng.
Ngay sau đó, quản trị viên đột nhiên gửi một đoạn giọng nói.
Tôi không dám trực tiếp mở mà ấn chuyển sang văn bản để đọc.
[Tôi sẽ hút linh hồn của bạn vào ngày 20 tháng 5. Trò chơi của anh chàng này thú vị quá!]
[Em gái, trước tiên hãy tìm cách trốn đi! Hãy chạy mà không nhìn lại!]
Hút… linh hồn?
Dù không hiểu nhưng trong lòng tôi lại thấy ớn lạnh.
Khách sạn mà Tống Yến Thanh đặt phòng nằm ở một nơi xa xôi, nhanh nhất phải mất nửa giờ lái xe để đến khách sạn gần nhất.
Tôi vừa bắt đầu gọi xe tìm tài xế, vừa trả lời trong nhóm: [Có ý gì? Tôi đang tìm xe rời đi.]
Chủ nhóm trả lời tôi: [Em trả lời anh trước đi, trong đồ đạc tùy thân của bạn trai em, có phải cũng có gương không?]
Tôi không giấu diếm: [Vâng, trước ngực anh ấy đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ, mặt trước là… một chiếc gương đồng.]
Trong nhóm im lặng ngắn ngủi năm giây.
Sau đó, tất cả quản trị viên đều nổ tung.
[Không phải em đang gặp vấn đề sao? Gương Hồn Thuật! Tại sao em không chạy đi mà còn ngồi đấy đợi bị đưa vào nồi?]
[Nhưng bây giờ cô ấy còn sống, chứng tỏ lúc 0 giờ hắn không chụp được cô ấy!]
[Chỉ cần có hai tấm gương và vật phẩm của nạn nhân, 0 giờ niệm chú thì cô sẽ bị hút hồn!]
[Trị phần ngọn không trị tận gốc Lão Thiết. Nếu như cô ấy bị theo dõi, tránh được mùng một cũng tránh không khỏi mười lăm!]
[Tôi cũng cảm thấy vậy. Trước tiên phải biết rõ bạn trai cô ấy rốt cuộc có phải hay không muốn đổi hồn!]
Tôi nghe mà như rơi vào sương mù.
Đã mười phút còn chưa bắt được xe, trong lòng tôi càng thêm lo lắng.
[Các ai có thể giải thích cho tôi một chút, đổi hồn trong gương này là có ý gì không?]
Cho dù chết, cũng phải chết rõ ràng một chút, không phải sao?
Chủ nhóm trầm mặc một chút.
Sau đó…
Bắt đầu cuộc gọi nhóm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.