11
“Giám đốc Thẩm, chính là nơi này, mời ngài vào.”
Giọng nói nịnh nọt của tổ chương trình vang lên ngoài cửa.
Cánh cửa mở ra, một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng bước vào.
Phía sau là Thẩm Kiều Kiều, đang run như cầy sấy.
“Là cô gài bẫy Kiều Kiều nhà chúng tôi đúng không?”
Người đàn ông trong cặp vợ chồng kia chính là “Giám đốc Thẩm”, ông ta đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.
Vừa mở miệng đã chụp cho tôi một chiếc mũ to.
To hơn cái bụng bia của ông ta nữa.
Ngay khi tôi định trả lời thì ông ta bắt đầu rút ví ra.
Những tờ một trăm đô la rơi xuống bàn cà phê.
Chỉ đến mỗi dịp Tết Nguyên đán, tôi đốt cho bà mới có thể nhìn thấy nhiều như vậy.
“Đăng một video làm rõ rằng mọi thứ đều do cô hãm hại và tất cả những thứ này đều là của cô.”
“Daddy!”
Thẩm Kiều Kiều bĩu môi hét lên: “Những người hâm mộ đó nhất định sẽ đổ lỗi cho con về cái chết của Lục ảnh đế. Hãy để cô ta thừa nhận mình là một fan cuồng. Là cô ta theo đuổi ngôi sao quá mức nên đã làm hại người khác. Nếu không, con phải làm sao bây giờ, sao con có thể sống sót được.”
Vừa nói cô ta vừa khóc.
Bà Thẩm vội vàng ôm lấy cô ta, dùng áo gấm của mình lau nước mắt cho cô ta.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, đau lòng mẹ.”
“Lão Thẩm! Em đã từng mất đi con gái một lần, Kiều Kiều bây giờ là con gái của em, em sẽ không bao giờ để mất con!”
Gia đình họ dựa sát vào nhau, chống lưng cho nhau khiến tôi nhìn mà chua chát.
Đây chính là sự tự tin khi có gia đình à.
Tuy tôi thông âm dương, có thể đối phó với mọi loại ma quỷ. Nhưng bây giờ tôi vẫn là một con người, đối mặt với con người, đối mặt với xã hội này, đối mặt với tư bản, tôi không có sức đánh trả.
Bà Thẩm tức giận trừng mắt với tôi: “Một cô gái miền núi như cô, đừng có mà không biết điều, nếu không tôi sẽ khiến cô không thể sống sót ở quê nhà, ngày nào đó bị bình hoa đập vào đầu thì đừng trách tôi!”
Vừa dứt lời, chiếc bình trên kệ sách đột nhiên rơi xuống.
Nó đập thẳng vào đầu bà ta.
Lục Phù Sinh đang lơ lửng bên cạnh giá sách, mỉm cười với tôi như không có chuyện gì xảy ra.
Thật trẻ con làm sao.
Nhưng mắt tôi lại cay cay.
Người xung quanh ba chân bốn cẳng đỡ bà Thẩm lên, Thẩm Kiều Kiều lao tới túm lấy tôi.
“Chính người xúi quẩy như cô đã khiến mẹ tôi gặp xui xẻo!”
Móng tay của cô ta rất sắc, kéo vài ba cái đã cắt đứt quần áo của tôi.
“Mau chụp đi! Mấy người nhanh chụp cô ta đi! Hãy để cô ta lên top tìm kiếm và đẩy chủ đề của tôi xuống! Tôi là con gái nhà họ Thẩm! Mấy người nhanh làm theo lời tôi đi!”
Lạnh lẽo thấu xương, tôi chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy.
Nếu làm người mà không lấy được sự công bằng, vậy thì hãy để ma quỷ thực thi công lý đi!
Tôi rung chiếc chuông ngọc trên thắt lưng và thầm niệm tâm pháp.
“Ma quỷ tám phương, la sát mười phương, nay nghe tiếng gọi, tụ tập linh đài, lấy ta làm đỉnh, tế đơn kiện âm dương, sắc!”
Lời cuối cùng chưa kịp thốt ra thì tôi đã bất ngờ bị bế lên.
Cơ thể rất ấm áp, Thẩm Kiều Kiều liền bị đẩy sang một bên.
“Cái bớt này, cô sinh ra đã có rồi à?”
Giọng nói của giám đốc Thẩm vang lên từ trên đầu tôi.
Tôi quay đầu lại, ông ta đang nhìn chằm chằm vào vết bớt đỏ trên lưng tôi, đôi mắt ngập nước.
“Bà ơi, nhìn này, vết bớt này…”
Ông ta chỉ vào lưng tôi rồi kéo bà Thẩm lại nhìn.
“Đây là…”
Bà Thẩm cũng chết lặng tại chỗ.
Một lúc sau, giám đốc Thẩm cởi áo khoác ra đắp cho tôi rồi ra lệnh đưa tôi đến thẳng bệnh viện.
“Đừng tiết lộ một lời nào về chuyện vừa xảy ra ở đây!”
Trước khi rời đi, Giám đốc Thẩm đã hung hăng nói như vậy.
Không thèm nhìn Thẩm Kiều Kiều một cái đã đưa tôi rời đi.
12
Nhà họ Thẩm có bệnh viện tư nhân. Một số người mặc áo trắng đã lấy vài ống máu của tôi.
Tôi đang nằm trên giường còn Lục Phù Sinh thì ẩn mình đứng bên cạnh.
“Họ đang kiểm tra cơ thể tôi sao?”
Tôi nhìn lên trần nhà.
“Vừa rồi anh nói cô ta không cao quý hơn tôi, có phải anh đã biết trước điều đó rồi không?”
“Tôi chỉ biết nhà họ Thẩm mất đi một người con gái đã lâu, mà cô rất giống bà Thẩm…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLục Phù Sinh lẩm bẩm, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.
“Tôi sẽ sớm tìm cơ hội giúp anh giải trừ cấm chế, đưa anh rời đi.”
Tôi nhắm mắt lại không muốn nhìn anh ấy nữa.
Tôi có rất nhiều câu hỏi.
Ví dụ như từ khi nào anh ấy biết được mối quan hệ của tôi với nhà họ Thẩm?
Một ví dụ khác là làm sao anh ta biết vợ chồng nhà họ Thẩm sẽ đến?
Ngoài ra, làm sao những người ngoài như bọn Thẩm Kiều Kiều có thể tìm được ngôi nhà cổ vốn nằm sâu trong núi của bà tôi?
Nhưng tôi không muốn biết bất kỳ điều gì trong số này.
Anh ấy lướt qua biết bao nhiêu người bạn cũ lúc còn sống để đến tìm tôi, vốn đã không bình thường rồi.
Chính vì tôi bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc đã đồng ý giúp đỡ.
Bị anh ấy lợi dụng là cái giá tôi phải trả cho việc mê nhan sắc của anh ấy.
Ba giờ sau, một bản báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con được đặt trước mặt tôi và vợ chồng nhà họ Thẩm.
“Con là con gái ruột của chúng ta.”
“Kiều Nhi, cha mẹ đã tìm con rất lâu rồi.”
Hai người ngồi nghiêm chỉnh, trong giọng nói tràn ngập vui mừng.
Tôi là Kiều Nhi, còn Thẩm Kiều Kiều thì sao?
Họ yêu tôi đến mức nào mà lại ôm một cô con gái nuôi vào lòng, đặt cho cô ta một cái tên giống hệt rồi chiều chuộng như vậy.
Nghĩ đến những gì họ đã làm ở ngôi nhà cũ, tôi vô cùng biết ơn vì họ đã không nuôi tôi lớn lên.
Sau khi về biệt thự nhà họ Thẩm, trước khi tôi ngồi xuống, bố mẹ Thẩm đã vội vàng đi vào đỡ Thẩm Kiều Kiều ngồi dậy khỏi ghế sô pha.
“Kiều Kiều không phải em gái ruột của con, nhưng con bé xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong gia đình chúng ta. Từ nay trở đi con sẽ là chị gái của Kiều Kiều, các con phải chăm sóc lẫn nhau.”
Cô ta lớn lên trong gia đình họ Thẩm từ thuở nhỏ và được nuông chiều từ bé.
Là đáng thương dữ chưa, thế còn tôi thì sao?
Nhưng nó không còn quan trọng nữa.
Tôi đến đây, thứ nhất là để lấy lại những gì thuộc về mình, thứ hai là để hoàn thành những gì tôi đã hứa với Lục Phù Sinh.
Chỉ cần cô ta không gây rối cho tôi thì tôi cũng không buồn tranh cãi với mấy con kiến làm gì.
13
Tuy nhiên, dường như Thẩm Kiều Kiều lại không nghĩ như vậy.
“Bố, mẹ, chị Kiều Nhi vừa mới về, học vấn cũng như công việc đều không có, chi bằng để con chăm sóc chị ấy.”
Trên bàn ăn, Thẩm Kiều Kiều đột nhiên lên tiếng.
“Để gia nhập giới giải trí, yêu cầu rất cao về năng lực và trình độ học vấn, nhưng có con ở đây, có thể dẫn đường cho chị ấy.”
Cô ta vừa nói vừa nâng ly rượu lên và mỉm cười dịu dàng với tôi.
“Vừa đúng lúc một kỳ của chương trình giải trí linh dị cần phải quay lại. Lần này là ở trong một cổ mộ, anh Hà Chu cũng đi, con có thể mang theo trợ lý xuất hiện trên đài, vậy lúc đó dẫn chị theo là được rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô ta, bố mẹ tôi trông rất vui sau khi nghe những gì cô ta nói.
“Kiều Kiều thật khiến người ta bớt lo lắng.”
Vẻ mặt mẹ nhẹ nhõm, lập tức tháo chiếc vòng cổ màu xanh đế vương ra và đeo vào cổ Thẩm Kiều Kiều.
Mặc kệ cô ta hạ thấp bản thân thế nào thì búp bê tiểu quỷ mà tôi bắt từ cô ta đã nói cho tôi biết Thẩm Kiều Kiều và nam diễn viên hàng đầu Hà Chu cấu kết với nhau làm chuyện xấu, chương trình giải trí linh dị này cũng là do bọn họ hùn vốn làm.
Lần trước Hà Chu bận hẹn hò với các tiểu thư nổi tiếng nên không tham dự, lần này tham gia chắc chắn là đang nhắm vào tôi và Lục Phù Sinh.
Nhưng tôi không muốn lãng phí năng lượng của mình với họ.
“Cám ơn, tôi không đi.”
Tôi đẩy ly rượu Thẩm Kiều Kiều đưa cho, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Thẩm Kiều Kiều lập tức bĩu môi, đau lòng nhìn bố mẹ Thẩm.
“Có phải chị không thích em đúng không? Là vì em đã cướp đi cuộc sống của chị nhiều năm như vậy. Nếu không, em rời đi là tốt nhất.”
Bố Thẩm đập bàn.
“Cả nhà ăn được bữa cơm ngon, ồn ào cái gì? Kiều Nhi, em gái con tốt bụng đón nhận, con không quý trọng cũng nên cảm ơn. Con có biết Kiều Kiều trời sinh có mệnh cá Koi rất may mắn không, vận may của gia đình chúng ta đều phụ thuộc vào em ấy đấy!”
“Tên tôi không phải Kiều Nhi.”
Tôi ngắt lời ông ta: “Tôi tên Đình Nguyệt, đặt theo tên mẹ đã nuôi tôi mười tám năm.”
“Sao con có thể ngắt lời người lớn khi họ đang nói chuyện chứ? Đứa nhỏ này ở chốn thâm sơn cùng cốc thật không có giáo dục.”
Mẹ Thẩm vừa cau mày trách móc tôi, vừa ôm Thẩm Kiều Kiều vào lòng, vỗ về cô ta.
“Đúng rồi, có mẹ sinh mà không có mẹ dậy thì phải làm sao đây?”
Tôi đặt bát xuống, nhìn bà ta rồi nở nụ cười cho có lệ.
“Mấy người cứ luôn miệng nói là bố mẹ tôi, nhưng thậm chí còn không biết tên của tôi. Tên cúng cơm của tôi cũng đem đặt cho con gái nuôi này, mấy người có biết tôi thích gì và ghét gì không? Có biết quá khứ của tôi không? Tôi không biết mấy người đem tôi về làm gì, làm nền cho con nuôi của mấy người à?”
Bà ta bị tôi nói đến đỏ bừng mặt, nghẹn họng không nói được một chữ.
Tôi hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, đá chân lên cao và đập chính xác đôi giày của mình vào hai món súp trên bàn ăn. Nước súp bắn tung tóe khắp mặt họ.
“Bà đừng trách tôi làm gì, tôi muốn đi nghỉ ngơi. Đây là cách mà gái miền núi cởi giày đấy.”
“Ồ, nhân tiện, còn mệnh cá Koi may mắn thì sao chứ? Mấy người cũng nên xem lại viên gạch lát sàn ở góc Tây Nam của phòng mình đi, mở nó ra và xem bên dưới có gì!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.