Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

9:22 chiều – 15/11/2024

1

Một chương trình giải trí linh dị đã để mắt đến ngôi nhà tổ của tôi và muốn quay một tập tại đó, đồng thời mời tôi làm khách mời.

Tôi tham gia với tư cách là trợ lý của nữ nghệ sĩ nổi tiếng Thẩm Kiều Kiều.

“Cô là trợ lý mới của tôi à? Ăn mặc như đang đi hát tuồng vậy.”

Miệng cô ta đầy ý giễu cợt.

Cô ta nói đúng, tôi quả thật là người hát tuồng, nhưng những gì tôi hát không phải là thứ mà mọi người có thể nghe được.

“Xướng thử cho tôi nghe đi, nếu hát hay thì sau này tôi sẽ giới thiệu cô với đạo diễn lớn.”

Tôi liếc nhìn cô ta và không nói gì.

“Cô sợ sao? Đừng sợ, tôi có người bảo vệ.”

Vừa nói, cô ta vừa sờ vòng ngọc.

Tôi nheo mắt lại liền thấy rõ âm khí dày đặc bao bọc quanh chiếc vòng.

“Chiếc vòng này chính là của ảnh đế Lục Phù Sinh tặng cho tôi, anh ấy sẽ luôn bảo vệ tôi.”

Nam diễn viên Lục Phù Sinh, người mà tháng trước vừa đột ngột qua đời?

Người mới qua đời sẽ không có âm khí dày đặc như vậy.

Tôi không muốn nói chuyện với cô ta nữa mà chuyển sang nhìn bình luận trên màn hình rồi lướt xem từng cái một..

[Ở đâu đi thuê một kẻ nghiệp dư vô lễ với công chúa của chúng ta như vậy!]

[Đúng vậy, chị yêu còn muốn cho cô ta hình tượng, chị yêu quá tốt bụng rồi.]

[Vừa nhìn đã thấy giống gánh nặng, hy vọng hôm nay chị đẹp không bị hố, thật đau lòng thay chị yêu…]

2

Thấy tôi im lặng, Thẩm Kiều Kiều đi tới tháo chiếc chuông ngọc trên thắt lưng của tôi.

“Cái này khá đẹp đấy.”

Tôi nắm lấy cổ tay cô ta và nói: “Trả lại đây.”

Chiếc chuông ngọc này có thể giao tiếp với ma quỷ. Nếu cô ta lấy nó, những oan hồn sẽ lao về phía người cầm chuông, qua đêm nay nếu không chịu nổi sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Quan trọng là tôi không muốn cô ta làm bẩn nó.

Cô ta mím môi, giả vờ bị tổn thương trước ống kính: “Thật là keo kiệt quá, hát một đoạn thôi tôi sẽ trả lại cho cô.”

Bình luận bắt đầu chảy như điên.

[Ai có thể moi thông tin của cái đứa nghiệp dư này thì tôi sẽ tặng một ngàn!]

[Cô bắt nạt chị yêu của tôi rồi đấy! Muốn xem khí thế của nhà Kiều Kiều chúng tôi không!]

[Chị đẹp, đừng đưa cho cô ta! Thích đồ của cô là vinh hạnh cho cô lắm rồi, cũng không phải chị chúng tôi không mua nổi!]

Họ không biết rằng tôi là truyền nhân của nghề quỷ hí.

Quỷ hí vừa mở, oan hồn khóc. Hí mạc vừa dứt, vạn quỷ xuất.

Tôi nhìn thấy chiếc chuông ngọc trong tay cô ta ngày càng vang.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù tôi không nói thì oán linh trong căn nhà này cũng sẽ bị thu hút mà chạy lại đây.

Tôi thở dài, bắt đầu hát.

“Trời nhiều mây, không trăng, sét mùa thu kéo đến từng đợt, giông bão sắp đến, ân oán đã qua, trần đường nơi này…”

Đột nhiên, một cơn gió lạnh bắt đầu thổi vào phòng, chiếc đèn chùm trên đầu “bụp” một tiếng rồi vụt tắt.

Một bóng người chậm rãi xuyên vào từ bên ngoài bức tường.

Một khuôn mặt đẹp tựa trăng rằm.

Tôi tuyên bố, đây là hồn ma đẹp trai nhất mà tôi từng thấy.

“Diễm quỷ ư?” Tôi lẩm bẩm bằng một giọng mà chỉ mình tôi mới có thể nghe thấy.

Diễm quỷ trước mặt bĩu môi nhìn tôi, ba phần tủi thân, ba phần tức giận, bốn phần ngượng ngùng, đột nhiên giơ tay lên.

Gió lạnh lại nổi lên, một cuốn tạp chí từ trên giá sách rơi xuống trước mặt tôi.

Trang sách mở ra, trong đấy chính là ảnh đế mặc vest, Lục Phù Sinh.

3

[Vừa rồi mấy người có nhìn thấy một bóng người không?]

[Tôi nhìn thấy rồi! Hình như là ảnh đế Lục Phù Sinh!]

[Lần này đạo diễn tốn không ít tiền nha, diễn viên quần chúng này quá giống anh ấy!]

[Chậc chậc, cảnh tượng lần này chân thực quá. Chắc đội ngũ đạo diễn phải trả thêm tiền?]

Những vị khách khác trong phòng đang trò chuyện.

Thẩm Kiều Kiều ưỡn ngực, hếch cằm bước tới.

“Phù Sinh, em biết anh nhất định sẽ trở lại.”

Cô ta giơ tay đặt lên vai Lục Phù Sinh.

Đúng như dự đoán, nó xuyên qua cơ thể trong suốt của Lục Phù Sinh.

Trong giây lát, bầu không khí chợt lặng đi. Giây tiếp theo, nhiều tiếng la hét vang khắp phòng, khách mời chạy tán loạn ra khỏi phòng.

4

Lập tức khung bình luận như chảo dầu.

[Ôi vãi? Nói cho tôi biết đây chỉ là một hiệu ứng đặc biệt đi!]

[Hu hu, tôi đã thấy được anh trai nhà tôi!]

[Ảnh đế xuất hiện thật rồi này, nhất định là do chị gái kia triệu hồi tới!]

[Hu hu, là thật nè, tôi khóc luôn rồi, ảnh đế đến đây với em nè, em không sợ anh đâu!]

….

Chân của Thẩm Kiều Kiều không ngừng run rẩy, nhưng khi nhìn lướt qua bình luận chạy điên cuồng trên màn hình thì cô ta dừng chân lại.

“Phù Sinh, đừng lo lắng cho em, anh đi nhanh đi.”

Hồn ma Lục Phù Sinh nheo mắt, định nhào đến cô ta. Ngay lúc này, Thẩm Kiều Kiều trốn đằng sau tôi chợt đẩy tôi đến trước.

Tôi nhếch miệng, đưa tay lên bấm quyết.

Âm phong dần dần lắng xuống.

Thẩm Kiều Kiều đã sớm bò ra khỏi phòng.

5

Lục Phù Sinh đứng từ xa lăm lăm nhìn tôi.

Trong mắt cất giấu nhiều điều muốn nói.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi quay lại, đá rớt dây máy ảnh trong phòng rồi nhìn ảnh đế Lục Phù Sinh trước mặt.

“Có chuyện muốn nói à?”

Lục Phù Sinh gật đầu.

“Anh nói đi.” Tôi vò đầu.

Mắt anh ấy trầm xuống, nhưng tôi thấy một tia sáng trên khuôn mặt đen ngòm đầy quỷ khí của anh ấy.

Anh ấy rũ đầu bước đến, đứng trước mặt tôi rồi khom nhẹ người sau đó dán sát lại.

Tôi ngẩng đầu lên và đưa tai qua.

Khoảnh khắc tôi quay đầu lại, mắt tôi hoa lên, khoé môi chợt lạnh.

“Cảm ơn.” Anh ấy ngẩng đầu lên, nói vỏn vẹn hai chữ.

Cảm giác lạnh lẽo đọng lại trên môi cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Tôi bị quỷ sàm sỡ? Anh ấy hôn tôi.

6

Anh ấy mím môi, khép mắt.

Trái tim tôi bị hẫng nửa nhịp.

Không hổ là người đẹp trai nhất trong giới giải trí trong vòng ba mươi năm trở lại đây, nam thần cổ trang.

Khi anh ấy quay một bộ phim truyền hình chủ đề trộm mộ, tôi đã đi ngang qua gần đó.

Tôi từng nhìn được một lần từ phía xa.

“Anh… nói đi, tại sao anh lại theo đến nhà tôi?”

Khu nhà tổ tiên để lại cho tôi đầy rẫy ma quỷ trong dòng họ, quỷ mới hình thành như anh ấy làm sao đến được.

“Có ai đó gọi tôi.”

Hóa ra được Thẩm Kiều Kiều triệu hồi. Người như anh ấy cũng si tình thật.

“Tại cô ta giữ đồ của tôi nên tôi không thể đi được.”

Lục Phù Sinh bất lực nhìn tôi, giống như một con chó lớn vô tội muốn giải thích rõ.

Tính thời gian thì anh ấy đã chết hơn ba mươi ngày ngày, nếu bốn chín ngày không rời đi thì linh hồn sẽ tiêu tán.

“Có phải đó là vòng ngọc, tín vật đính ước của hai người không?”

Anh ấy lắc đầu: “Cô ta đã đánh cắp nó.”

Tôi đã không bỏ lỡ sự ghê tởm cùng chút cay nghiệt khó mà nhận ra trong mắt anh ấy khi anh ấy nhắc đến Thẩm Kiều Kiều.

Nhưng lúc nhìn tôi thì toàn bộ những thứ ấy đều biến mất, anh ấy lại khôi phục sự ngây thơ của mình.

Đôi mắt sâu hút đầy mê hoặc: “Cô có thể giúp tôi không?”

Diễm quỷ ảnh đế cầu cứu thì làm sao có thể bỏ qua được!

Trong phút chốc tôi đã quên mất lời dặn của bà trước lúc lâm chung.

“Đừng sợ, tôi sẽ cứu anh.”

7

Bên ngoài truyền đến âm thanh của nhóm chương trình đang xoa dịu các vị khách.

Tôi lấy mực vẽ mặt nạ quỷ hí ra rồi vẽ chú ẩn thân lên giữa trán Lục Phù Sinh, giúp anh ấy che giấu hình dạng, sau đó tôi đẩy cửa bước ra.

Máy ảnh bao quanh thành một vòng tròn.

“Anh ấy nói rằng sống chết có nhau, vì vậy tôi vẫn tiếp tục thực hiện chương trình tâm linh này, chính là muốn được gặp lại anh ấy lần nữa…”

Thế khi Lục Phù Sinh xuất hiện sao cô lại chạy? Đã thế còn đẩy tôi ra trước để chắn quỷ nữa chứ.

Kỹ năng diễn xuất này mà ở trong gánh hát quỷ chắc có thể hát chính được luôn đấy.

Tôi liếc nhìn Lục Phù Sinh, khuôn mặt anh ấy rất lạnh lẽo. Bên người chợt nổi lên những cơn gió mạnh.

Thấy tôi liếc nhìn, anh ấy liền cúi đầu xuống thì thầm vào tai tôi như muốn giải thích: “Cô ấy nói dối, tôi vẫn còn độc thân.”

“Ừm.”

Tôi tin.

Đây có phải là tu dưỡng của một ảnh đế không? Làm người hay thành quỷ đều không quên gìn giữ trinh tiết.

“Vậy lúc nãy Kiều Kiều có nói gì với ảnh đế không?”

MC đặt câu hỏi làm gián đoạn tiếng khóc của Thẩm Kiều Kiều.

Cô ta há miệng nhìn quanh, đôi mắt khóa chặt trên người tôi.

“Vừa nãy chị gái nghiệp dư kia chắn giữa tôi và Lục Phù Sinh, nếu không tôi còn có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy. Có điều chị gái nghiệp dư cũng có thể một fan hâm mộ của Phù Sinh…”

Thẩm Kiều Kiều chỉ vào tôi, đột nhiên chuyển chủ đề.

[Đừng cho cô gái nghiệp dư này nhiều khung hình thế chứ, đều do cô ta làm gián đoạn giữa chị đẹp và ảnh đế.]

[Đúng đấy, vừa nãy biến mất đâu suốt nửa ngày, đừng nói bị doạ chạy đấy nhé.]

Bình luận bắt đầu chạy điên cuồng.

Tôi nhìn vòng ngọc lắc lư trên cổ tay cô ta và tính toán trong lòng.

“Tôi xin lỗi, thật xin lỗi, lúc nãy là do tôi quá phấn khích.”

Tôi bày ra dáng vẻ như kiểu nhà quê mới lên phố.

“Tôi là người hâm mộ cặp đôi Kiều Kiều và Lục ảnh đế. Trên tay chị Kiều Kiều chính là tín vật định tình với ảnh đế sao? Tôi thật sự muốn nghe câu chuyện của hai người!”

Đôi mắt của người dẫn chương trình sáng lên, hận không thể nhét thẳng micro vào miệng Thẩm Kiều Kiều.

Ngay khi tin đồn này vừa xuất hiện, chương trình có thể nổi tiếng một phen.

Khuôn mặt Thẩm Kiều Kiều xịt keo cứng ngắc, tay chẳng biết để đâu, tôi vội túm lấy cổ tay cô ta.

Các đầu ngón tay vừa chạm vào liền cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Đây là dấu vết của âm linh ký sinh.

Đột nhiên Thẩm Kiều Kiều hất tay tôi ra: “Chúng ta có thể ghi hình về vấn đề nay trong chương trình sau, giờ đã quá muộn, chúng ta cũng nên đến căn phòng bí mật đi.”

Người dẫn chương trình cũng xấu hổ đồng ý, chỉ huy camera chuyển sang chỗ khác.

Thẩm Kiều Kiều và tôi vẫn ở chung nhóm, được chia thành hai phòng trên tầng hai.

Thẩm Kiều Kiều chỉ vào một căn phòng không có cửa sổ: “Cô đến đó đi.”

Thật đúng ý tôi, nếu có cửa sổ thì không tiện thao tác đâu.

Tôi ngoan ngoãn bước đi, khi tôi bước vào cửa liền thấy ánh mắt ngoan độc của Thẩm Kiều Kiều nhìn về phía tôi.

Đằng sau cô ta chính là một làn khói đen kịt, theo ánh mắt của cô ta mà tụ lại rồi xông thẳng về phía tôi.

Trong tích tắc, giọng cười the thé của trẻ con xuyên thủng lỗ tai tôi.

“Trò chơi bắt đầu rồi.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận